Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 119 - Ghen tuông =))).

Editor: HThanh.            

"Ơ... Thật sao ạ?"  

Khi Moo Young tiến lại gần và thì thầm, có vẻ Jun Woo đã nhận ra điều gì đó. 

Cậu liếc nhìn về phía trước một cách vội vã, có lẽ để tránh xa khỏi tầm nghe của Seok Jae, rồi lùi lại một bước với vẻ ngượng ngùng và trả lời.

"Ừ, ừm. Thật ra anh ấy không làm gì sai cả."  

Cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, đuổi theo cậu nhóc đang bỏ đi và tự mình cũng giữ khoảng cách với anh.  

"....."  

"Ra là vậy... không phải lỗi của anh Seok Jae."  

Jun Woo nuốt khan trước ánh nhìn sắc lạnh đang đâm xuyên qua mình, rồi lặp lại lời của cậu một cách máy móc như một thần tượng đang hoảng loạn.  

‘Đáng sợ quá đi...!’  

Lý do là vì Seok Jae chỉ hơi quay đầu lại và dùng một mắt nhìn chằm chằm vào họ.  

Vào lúc hoàng hôn, bóng đổ dày đặc trên khuôn mặt góc cạnh của anh khiến đôi mắt đen ánh lên một cách kỳ quái, như thể họ đang đối mặt với một con búp bê bị nguyền rủa, đến mức Jun Woo và Kyeong Ho cũng phải khiếp sợ.  

‘Chết tiệt, giờ mình đang trêu chọc ai thế này.’

Thực ra, đó chỉ là biểu hiện của sự ghen tuông khi crush của mình tránh mặt mấy ngày nay lại bỗng dính chặt với một tên khác.  

"Jun Woo, em không tin anh à? Anh nói thật đấy."  

Người duy nhất có thể hiểu sự thật này lại đang bận giải thích với đứa em trai, vừa đưa ra câu trả lời vô tư nên cơn ghen dễ thương của anh ấy chỉ có thể kết thúc như một cảnh trong phim kinh dị.  

".... Chẹp."  

Trước tình yêu, chẳng có chỗ cho sự thể diện. 

Dù đối tượng ghen tuông có là đứa em trai nhỏ tuổi và thân thiết, Seok Jae vẫn phun lửa từ mắt rồi tặc lưỡi và quay đầu lại vị trí cũ. 

Nhìn thêm chỉ tổ bực mình, nên tốt nhất là tập trung chọn địa điểm nghỉ đêm nay.  

‘A.... bực thật đấy.’  

Bình thường thì anh đã cố tìm cách tách hai người ra bằng bất cứ lý do gì rồi. 

Nhưng bây giờ nếu làm vậy, có khi họ sẽ dính chặt vào nhau hơn để tránh mặt anh. 

Nghĩ đến cảnh đó, bụng anh khẽ cồn cào và để xả giận, anh chợt siết chặt vũ khí trong tay.  

Anh bóp chặt vũ khí đến mức để lại vết hằn trên lòng bàn tay chai sạn, lẩm bẩm trong lòng và liên tục đảo mắt.  

".... Cái gì vậy?"  

Đột nhiên, một mùi lạ bay từ ngõ hẻm theo làn gió thoảng khiến anh nhăn mặt.  

"Vâng, vâng."  

"Thật mà, là thật đó."  

"Em hiểu rồi, em chỉ tưởng hai anh cãi nhau vì bất đồng ý kiến thôi."  

"Hả?"  

"Từ lúc hai anh đổi giờ di chuyển và kể mấy chuyện kỳ lạ về lũ zombie, em đã thấy có gì đó không ổn. Em nghĩ hai anh đã cãi nhau khi nói chuyện riêng…."  

Do câu chuyện kéo dài và họ đi chậm lại để giữ khoảng cách, hai người không ngửi thấy mùi lạ mà chỉ tập trung vào cuộc trò chuyện.  

"Nếu chỉ là bất đồng quan điểm, sao em lại chắc chắn là lỗi của anh ấy?"  

"Vì em tưởng anh Seok Jae lại ôm hết việc vào người nên anh giận đấy."  

"À."

“Em cũng là người có kinh nghiệm mà, dù chưa bao giờ thắng được lần nào cả. Em cứ nghĩ anh sẽ không thua và kéo dài trận chiến như bọn em, nhưng hóa ra không phải.” 

Jun Woo ngượng nghịu gãi gáy, có lẽ vì cảm thấy có lỗi khi đã vội vàng cho rằng đó là lỗi của Seok Jae. 

Rồi cậu ta 'ừm' một tiếng như đang suy nghĩ, chợt nói thêm.

“À, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, bọn em sẽ đứng về phía anh trước.” 

“Ừm, hửm?” 

“Ít nhất là anh phải giải thích trước cho em và Kyeong Ho.” 

Nói cách khác… cả hai đều tự ý làm những việc nguy hiểm như nhau, nhưng thay vì Seok Jae thô lỗ cứ bắt họ làm theo ý mình, thì Moo Young lại tốt hơn vì dù sao cậu cũng làm theo ý mình nhưng ít ra cũng có báo trước. 

“Em có anh ấy rồi mà….” 

Moo Young theo phản xạ bảo vệ cho Seok Jae. 

Cậu xin lỗi vì biết họ không hài lòng khi chỉ được bảo vệ, nhưng cậu không có ý định thay đổi suy nghĩ của mình, đồng thời cũng không muốn anh bị chỉ trích dù chỉ một chút. 

“Không, em vẫn sẽ làm vậy dù không có anh Seok Jae đâu? Phải không?” 

“Ừm… Chắc là vậy? Em không thể tưởng tượng được khi anh Moo Young nói ‘không được thì không được’.” 

Tuy nhiên, Jun Woo kiên quyết lắc đầu và hỏi Kyeong Ho và người nọ cũng đồng ý, mặc dù cười ngượng nghịu khi cuộc trò chuyện dường như đang biến thành ‘nấu xói’ sau lưng. 

Đúng lúc đó. 

“Này mọi người.” 

Seok Jae đang đi phía trước, chợt gọi họ lại bằng một tông giọng trầm. 

Ba người khẽ giật mình, rồi vội vàng trao đổi ánh mắt. 

‘Mình, mình có nói thẳng quá không?’ 

‘Anh ấy có giận không?’ 

‘Bình tĩnh đi các em, để anh giải quyết.’ 

Sau một cuộc trò chuyện nghiêm túc bằng ánh mắt ngắn ngủi, Moo Young vội vàng tiến lại gần anh, cách khoảng bốn năm bước. 

“A, anh! Chuyện là… bọn nhóc hình như đã hiểu lầm vì em. Tất cả là lỗi của em, hai đứa chỉ là lo lắng nên—” 

Seok Jae bước nhanh đến đón Moo Young đang tiến lại gần và bịt miệng cậu lại. 

“Suỵt–” 

Rồi anh phát ra một tiếng rít ngắn và sắc qua kẽ môi. 

Nhìn sang tụi nhóc, anh đưa ngón trỏ lên miệng và ra hiệu im lặng. 

“….” 

“…..” 

“……” 

Không chỉ cậu bị bịt miệng, mà cả Kyeong Ho và Jun Woo cũng nín thở trong giây lát. 

Sau khi xác nhận mọi người đã im lặng, Seok Jae dẫn họ từ từ đi về phía đầu hẻm. 

‘Sao anh ấy không thả tay ra vậy? Hay, hay là anh ấy sợ mình ồn ào?’ 

Rồi anh ôm cậu như con tin và kéo đi. 

‘Đúng rồi, cảm giác này đây. Đúng là mềm mại thật mà.’ 

Anh biết cậu đang hoảng loạn mà đảo mắt liên tục, nhưng anh vẫn bận rộn dùng ngón tay vuốt ve má mềm mại trong tay mình. 

Anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội cậu không thể tránh né mình mà lại chủ động đến gần sau một thời gian dài đâu. 

“Hư… Hưm?” 

“Ừm, hãy im lặng nào.” 

Moo Young mấp máy môi dưới lòng bàn tay to lớn và gọi ‘a… anh?’, nhưng Seok Jae chỉ không ngừng vuốt ve cậu như một con búp bê yêu thích trong vòng tay mình mà không hề có ý định buông ra. 

Cơ thể săn chắc và mùi hương nam tính quyến rũ của anh, vốn đã kích thích hơn khi cảm nhận lại sau một thời gian dài, khiến cậu phải nhắm chặt mắt rồi mở ra để không bị rung động. 

“Hừm….”

Những đống rác thải cồng kềnh chất đầy trong con hẻm chật hẹp. 

Seok Jae với thân hình to lớn của mình, ôm theo một người mà vẫn linh hoạt luồn lách qua được, nhìn cảnh tượng phía bên kia ngõ rồi thở ra nhẹ như đã đoán trước.  

"...Ực!"  

"Hộc!"  

"Hả..."  

Nhưng ba người còn lại hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng kinh hoàng.  

Khặc— khục—

Khẹc–  

( toi xin nhắc lại, là mk ngu mô tả âm thanh lắm :v ).

Một đám zombie, một tình huống nguy hiểm nhưng không hiếm gặp. 

Tuy nhiên, lý do khiến họ phản ứng dữ dội thế này là vì tất cả bọn chúng đều bị những thanh sắt đâm xuyên qua người, ghim chặt như ma nơ canh trong cửa hàng quần áo.  

Thời tiết nóng nực lại thêm phơi nắng lâu ngày khiến thịt thối rữa, lộ ra những khung xương sườn bị xuyên thủng. 

Từng con một đều có hàm dưới vỡ nát, biến dạng đến kinh hãi.  

"Đó không lẽ là…."  

Kyeong Ho bịt miệng trước cảnh tượng ghê rợn, giọng run rẩy thì thầm nhìn về phía anh.  

Ngay cả trong tình huống này, Seok Jae vẫn đang bận véo má Moo Young rồi khẽ gật đầu.  

"Là do người làm đấy, có vẻ trong khu này có một nhóm khá bạo lực."  

Những thanh sắt cắm giữa đồ đạc cồng kềnh như ghế, bàn, cùng sợi dây thừng quấn chặt quanh người lũ zombie thì đúng là trò của con người, nhìn phát biết ngay.  

'Phô trương? Cảnh cáo? ….Không. Xem cách họ dọn rác chắn ngõ để zombie không qua được, có lẽ đây chỉ là chiến lược sinh tồn.'  

Anh hơi nghiêng đầu, âm thầm phân tích tính cách nhóm người đó. 

Đột nhiên, anh cảm nhận rung động nhẹ từ ngực mình, chợt cúi xuống thì thấy—  

Moo Young đang run bần bật với vẻ mặt đáng thương đến tội nghiệp.  

‘N-nếu mình bị phát hiện là zombie bởi những kẻ đáng sợ đó, chắc cũng bị nhổ hết răng như mấy con kia sao?!’  

Cậu từng nghĩ đến việc bị bắt làm nô lệ, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng cảnh bị tước đoạt phương tiện tấn công một cách tàn nhẫn rồi bị lợi dụng như thế này. 

Mùi thối ngày càng nồng nặc, cậu tưởng chỉ có xác chết, nào ngờ lại chào đón họ bằng cảnh tượng kinh hoàng như thế này.  

‘Đ-đáng sợ quá….’  

Hoảng sợ đến mức không nhận ra mình đã không ngửi thấy mùi đặc trưng của zombie, tim Moo Young đập thình thịch rồi rơi xuống vực sâu, lần này là vì một lý do khác.

Vào khoảnh khắc đó. 

Cộp, cộp—

“Các người không nên đi lối đó đâu, nguy hiểm lắm đấy.” 

Sau tiếng bước chân là một giọng nói cất lên, tất cả mọi người cảnh giác quay đầu lại. 

Trước một tòa nhà ở phía đối diện con hẻm nơi họ đang đứng, có một người đang hiện diện ở đó. 

“Rất vui được gặp mọi người, hình như tôi chưa thấy các người ở quanh đây bao giờ. Các người đến từ đâu vậy?” 

Dù đứng ở nơi bóng tối che khuất nên không nhìn rõ mặt, nhưng người đó vẫn giơ hai tay lên như thể không có ý định tấn công và bước đến gần. 

Khi đối phương bước ra chỗ ánh hoàng hôn chiếu tới, một người đàn ông với vẻ ngoài giản dị hiện ra. 

“Chà, đáng sợ thật. Bình tĩnh nào. Tôi chỉ là người sống sót như các người thôi, tôi chỉ muốn thông báo cho các người bằng ý tốt của mình.” 

Người đàn ông như thể vừa mới phát hiện ra những ánh mắt cảnh giác đang dõi theo mình, vung hai tay trong không trung để cho thấy tay mình trống rỗng. 

Sau đó, anh ta cố tình nghiêng đầu. 

“Ồ? Hửm?” 

Ánh mắt của anh ta chợt hướng về phía Seok Jae.

( nhân vật mới hẻ =)) ).

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo