Editor: HThanh.
"Hả? Tại sao?"
Rõ ràng anh ta tưởng sẽ nghe một câu kinh khủng nào đó, nhưng câu trả lời không như dự đoán khiến Im Sang Jin gằn giọng chất vấn.
"Thì.... cũng có những tình huống dù muốn kết thúc êm đẹp như anh từng trải qua nhưng không thể có được."
Phản ứng dữ dội đến mức tưởng anh ta nổi giận khiến Moo Young giật mình, nhưng cậu vẫn kiên quyết nói ra ý kiến.
"Với lại, nếu nói như vậy thì trong số những người sống sót hiện tại, ai là người chưa từng giết một con zombie? Tất cả đều là kẻ giết người cả…."
"Không, tôi nói rồi, lúc đó hắn vẫn còn là người mà?"
"Ừm..."
Nếu là trước khi zombie xuất hiện, khi cậu chỉ biết đến cuộc sống bình thường, có lẽ cậu đã đồng ý.
Kiểu như ‘dù sao thì giết người cũng không đúng chút nào’.
Nhưng….
"Nhưng tôi nghĩ người buộc phải giết hắn sẽ rất đau khổ."
"Cái gì?"
Chứng kiến từng cảnh tàn khốc diễn ra trong thành phố này, cậu nhận ra rằng câu ‘dù sao thì....’ cũng có giới hạn của nó, và ngoại lệ luôn tồn tại.
"Nếu có người khác ở đấy, thì đó là gánh nặng một mình vì tất cả. Nếu chỉ có hai người, thì sẽ chỉ còn lại một."
Nói đến đây, cậu chợt nhớ lại khoảng thời gian sống một mình trước khi gặp Seok Jae.
Đột nhiên, Moo Young chân thành đồng cảm với một người nào đó có lẽ đang tồn tại đâu đó trong tình huống giả định này.
"Khổ thật...."
Nhìn đôi mắt cậu đang tròn xoe buông thõng lẩm bẩm một mình, Im Sang Jin bật ra một tiếng cười khẩy.
"Hả? Giờ cậu đang lo lắng cho một kẻ giết người sao?"
"Chờ đợi đến khi trở thành zombie còn đáng sợ hơn, phải không...? Nếu là tôi bị cắn, tôi sẽ xin được chết trước khi biến thành zombie."
Lời cậu nói thật lòng.
Bởi vì điều đầu tiên cậu làm khi nhận ra mình không còn là người mà là zombie, chính là nôn khan.
Dù bụng rỗng không có gì để nôn ra.
Sau khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, hành động tiếp theo cậu chọn là soi gương.
'Zombie làm gì có chuyện đánh răng hay rửa mặt.'
May mắn thay, ngoại trừ vết bọp đất đen như bồ hóng dính trên má, miệng và răng của cậu đều sạch sẽ.
Cảm giác nhẹ nhõm khi xác nhận điều đó….
Vì vậy, dù sợ cái chết và biết việc nhờ vả như vậy là ích kỷ, nhưng thay vì trở thành một sinh vật kinh tởm và giết hại những người vô tội, cậu thà cầu xin được chết như một con người để kết thúc cuộc đời mình.
'Chà, nếu thế thì chắc đã chết mà không biết rằng mình có thể trở thành zombie biến dị rồi. May mắn thật.'
Với suy nghĩ chợt lóe lên, Moo Young vô thức khẽ mỉm cười.
Im Sang Jin tức tối trước thái độ ôn hòa của cậu đối với một đối tượng không rõ danh tính, gần như phun nước bọt và đưa ra một điều kiện khác.
"Nếu đó là vết thương khác thì sao?!"
"Ưm... Anh giết tôi mà không cho tôi cơ hội chứng minh sao? Kể cả khi tôi nói sẽ bị giam cầm hay trói lại cũng không được à?"
"À, không. Không phải vậy nhưng—"
"Vậy thì tôi nghĩ cũng hợp lý mà…."
Hoàn toàn chẳng có tác dụng gì….
Và với tình huống được mô tả khá chi tiết, cậu bắt đầu đưa ra một suy đoán.
'Chuyện đó có thật sự xảy ra không?'
Nhìn phản ứng của anh ta, có vẻ như anh ta đã xa lánh người đã đưa ra lựa chọn đó.
'Thật bất ngờ, anh ta có vẻ là người coi trọng việc sống sót hơn là nhân tính.'
Cậu đã nghĩ rằng mình đã hiểu rõ con người khi sống chung với zombie, nhưng có vẻ không phải vậy.
Cậu tự vuốt gáy vì bối rối, tự hỏi liệu mình có nhìn anh ta quá tiêu cực không.
"Khụ khụ, nói về chuyện đó. Nếu mà…."
Trong lúc đó, khi Moo Young không làm theo ý mình, Sang Jin nhận thấy không ổn nên nhanh chóng từ bỏ và đưa ra câu chuyện tiếp theo.
"Nếu lần này không về được, tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho cậu."
"Dạ? Ai cơ?"
"Seok Jae ấy."
( SJ: tao cần mày lo cho zợ nhà tao chắc? ).
Cậu không thể ngăn nét mặt mình nhăn lại.
Không, đúng hơn là cậu không thèm ngăn.
Nghe câu ‘không thể quay về’ của người nọ, cậu đã lo lắng có chuyện gì, và quả nhiên Seok Jae chính là mồi nhử.
"Im Sang Jin."
Cậu mở miệng để cảnh cáo gã đàn ông đang nói những lời đáng ghét kia.
"Ê, sao cứ 'Im Sang Jin' khách sáo thế? Cứ gọi anh là 'anh' đi! Mà này…. cậu xinh như thế, gọi 'oppa' cũng được đấy."
"......"
Cái lời vô nghĩa đó khiến cậu há hốc mồm.
'Gọi “anh" thì còn đỡ, nhưng.... oppa? Xinh?’
Mới gặp nhau có một ngày mà đã dám nói cái thứ vô duyên đó như đùa?
Cơn giận bốc lên khiến môi cậu run run, nhưng trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.
Cái bộ mặt nhăn nhở bảo ‘gọi oppa đi’ kia…. trông quen quá.
Hóa ra giống hệt thằng cùng khóa năm xưa hay trêu chọc tân sinh viên.
'Lẽ ra nên đấm hắn thay vì ngăn lại.'
Dù không thân nhưng mỗi lần thằng đó trêu ghẹo, cậu thường cố tình gọi hắn ra như có việc để ngăn lại.
Giá mà biết hắn khó chịu đến thế, ít nhất cậu nên cho một cú vào lưng.
'.... Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy?'
Cậu không hiểu tại sao anh ta lại trêu mình bằng thứ trò đần độn đó, nhưng cũng chẳng đáng để đáp lại.
Quan trọng hơn, có thứ khiến Moo Young khó chịu hơn nhiều.
"Anh Seok Jae sẽ trở về an toàn, nên đừng nói mấy lời khiến người ta khó chịu như thế nữa."
"Này, cậu không biết số lượng zombie ở đó đâu mà nói vậy."
Vốn đang cố kìm nén ý định lao đi ngay lập tức, nhưng anh ta cứ liên tục chọc tức bằng những lời khiến cậu sốt ruột.
Moo Young tức giận trừng mắt.
"Vậy anh đang cố tình đẩy anh ấy vào chỗ chết sao?"
"Không, sao cậu cứ hiểu sai ý anh thế? Anh chỉ nói là xác suất không trở về được thôi~"
"Không, anh ấy nhất định sẽ quay lại."
Cậu kiên quyết nói sau đó mím chặt môi, sợ rằng nếu tiếp tục đối thoại sẽ thốt ra những lời khó nghe.
"Tôi chỉ nói trong trường hợp bất đắc dĩ thôi mà, nếu không có Seok Jae thì tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt—"
Rầm–!
Một tiếng động lớn vang dội khắp nơi.
Moo Young thoáng chốc giật mình, cứ ngỡ mình đã vô tình làm hỏng đồ đạc vì không kìm nén được cơn giận.
Kẽo kẹt—
Két két—
Tuy nhiên, khi tiếng động chói tai tiếp theo vang lên, cậu quay đầu lại và thấy một hình thể khổng lồ với bàn tay dính đầy máu đặt lên cửa kính.
"Hộc.... hộc...."
Đôi mắt đen láy của Seok Jae đảo qua đảo lại, hơi thở dồn dập khiến lồng ngực phập phồng.
Anh kiểm tra mọi thứ: biểu cảm và tư thế của hai người đang nói chuyện bên trong, khoảng cách giữa họ.
Sau khi xác nhận xong, anh từ từ mấp máy môi.
'Mở. Cửa.'
Moo Young đang nhìn cảnh tượng như kẻ giết người hàng loạt xuất hiện mà hồn vía lên mây, ngay lập tức đứng bật dậy và vội vàng mở khóa cửa ngay khi đọc được khẩu hình miệng đó.
Hơn nửa cơ thể anh dính máu, nên mỗi bước chân đều để lại những vết máu đặc quánh trên sàn.
Tuy nhiên cậu không chút do dự, sờ nắn khắp người anh và hỏi.
"A, anh có sao không? Anh có bị thương ở đâu không?"
Seok Jae nhìn chằm chằm vào Moo Young, người đã lâu không chạm vào mình và không trả lời.
Thay vào đó, anh khẽ liếc nhìn Sang Jin đang có vẻ mặt như nhìn thấy ma, rồi hỏi.
"Hai người đã nói chuyện gì?"
"Ơ, sao lại nhanh thế…."
Khuôn mặt của anh ta tái mét ngay lập tức, lẩm bẩm với giọng không thể tin được.
Seok Jae từ từ quay người về phía anh ta.
"Đó không phải việc của mày. Đồ vật... à, không phải. Vào trong nói chuyện."
Và định đưa cái túi nặng trịch đang vắt trên vai ra nhưng lại đổi lời khi để ý đến cậu vẫn đang đứng ngay bên cạnh.
"Moo Young à."
Anh khẽ cúi đầu, mặt kề sát lại và thì thầm trìu mến.
"Em đợi ở đây nhé? Anh có chuyện cần nói riêng với tên đó."
"À, à. Vâng, vâng ạ...!"
Khuôn mặt của Seok Jae tiến sát đến mức gây sát thương đặc biệt.
Moo Young còn chưa kịp thắc mắc hay cảm thấy buồn bã vì không biết chuyện gì mà hai người họ lại nói riêng, đã vội vàng trấn an trái tim đang đập loạn xạ nên chỉ còn cách gật đầu.
"Đây là lần cuối cùng, anh sẽ giải quyết mọi chuyện rồi về. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
"Anh ơi...?"
Người đáng lẽ phải nói chuyện cùng là Im Sang Jin lại không được hỏi ý kiến, anh ta chỉ để lại lời chào như tự nói với mình rồi rời đi.
"Khụ, khụ khụ."
Anh ta chần chừ như không muốn đi rồi bất chợt liếc nhìn cậu, ho khan một tiếng ngượng nghịu, sau đó chậm rãi đi theo anh.
Ai nhìn cũng hiểu đó là tín hiệu muốn được chú ý, nhưng cậu không hề nhận ra, mà đang tập trung vào việc Seok Jae cứ mân mê túi quần.
'.... Mà, thời tiết như thế này sao lại mặc áo khoác ngoài?'
Dù có bật điều hòa thì cũng có chăn, chẳng cần thiết phải mặc áo hoodie khi ngủ làm gì.
Hơn nữa, tại sao lại là một chiếc áo rộng thùng thình dường như không vừa….
Đó là một sự bất thường nhỏ mà cậu chợt nhận ra một cách muộn màng, bởi cậu vốn chẳng hề quan tâm đến vẻ ngoài của Im Sang Jin.
Càng suy nghĩ về sự khó chịu đó, Moo Young càng tin chắc rằng trong chiếc túi phồng lên đó không phải chỉ có tay, mà còn có một vật khác.
Đặc biệt là một bên nhô ra, có hình dạng chữ 'ㄱ' với phần tay cầm và phần miệng….
'Lẽ nào...?'
Nghĩ đến đó, một dụng cụ chợt lướt qua tâm trí.
Một vũ khí hình chữ 'ㄱ' có tay cầm.
Mặc dù người bình thường ở Hàn Quốc không thể sở hữu, nhưng trong tình huống hiện tại, khi đồn cảnh sát cũng có thể bị cướp phá, thì không phải là không có cách nào để có được nó.
'Súng ư?!'
Đó là một khẩu súng kiểu revolver.
Revolver (hay còn gọi là súng lục ổ quay hoặc súng lục ổ xoay): là một loại súng ngắn đặc trưng bởi ổ đạn hình tròn có khả năng xoay để nạp đạn vào vị trí bắn. Nổi tiếng bởi trò “Cò quay Nga” ấy =))).
( chuyến này thằng kia tới số với anh nhà ta ròi =))) ).