Editor: HThanh.
Dù chỉ đoán mò dựa trên đường nét phác thảo, nhưng dù không phải là súng lục ô quay, nhưng việc Seok Jae lén nắm chặt thứ gì đó trong tình huống hai người đi nói chuyện riêng đã rất đáng ngờ.
"Phải làm sao đây?"
Có lẽ nên đi theo, nhưng khuôn mặt của anh khi nài nỉ đợi mình lại hiện lên khiến cậu không thể dễ dàng hành động.
Nếu Im Sang Jin thực sự mang theo thứ nguy hiểm, thì việc không nghe lời anh là đúng đắn.
Nhưng nếu không phải, có lẽ cậu sẽ khiến Seok Jae thất vọng vì không thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ của anh ấy.
[Anh đã bảo đợi mà, sao em lại lén nghe trộm thế?]
Chỉ cần tưởng tượng ánh mắt thất vọng của anh thôi, thì lồng ngực cậu đã thắt lại.
Moo Young rên rỉ và đi vòng quanh trong phòng học nhóm.
Sau một hồi đắn đo, cùng lúc đó—
Cạch!
Một vật gì đó vướng vào chân khiến cậu đập mạnh vào tường.
Trong lúc cậu đang vật lộn giữa hai lựa chọn, hai người kia đã vào phòng quản lý nằm sâu bên trong quán.
Seok Jae vào trước, ném chiếc túi dính đầy vết máu và chất lỏng đỏ sẫm không rõ nguồn gốc xuống sàn.
Rầm–!
Âm thanh nhầy nhụa, dính ướt còn kinh tởm hơn tiếng giày dưới đế vang lên thật to.
Im Sang Jin vốn đang liếc nhìn phía sau xem Moo Young có theo dõi không, chợt giật bắn người như vừa bị tát.
"Vào nhanh đi chứ?"
"Biết rồi, biết rồi mà."
Bị anh thúc giục, anh ta lê bước vào như một con bò bị dẫn đến lò mổ.
Khi đứng ngây ra giữa phòng quản lý, anh đang nhìn chằm chằm người nọ rồi dùng cằm chỉ ra phía cánh cửa còn hở.
"Đóng lại."
"Hả? Cửa? Đóng cửa làm gì?"
Anh ngồi vắt vẻo trên chiếc bàn đặt màn hình CCTV, tay mân mê con mã tấu vẫn chưa được cất đi, vũ khí cứ thế quay vòng trong tay.
Thấy Im Sang Jin vô thức bị cuốn hút bởi cảnh đó, Tae Seok Jae khẽ nghiêng đầu.
"Tao đi nhé?"
"À, không. Cánh cửa này bị hỏng nên không đóng chặt được, thật đó!"
Thực ra, không phải vì lý do đó mà anh ta chỉ đóng hé cửa, nhưng đó cũng không phải lời nói dối.
Chỉ là nó không đến mức không đóng được như bây giờ.
"Vậy thì tránh xa cánh cửa ra."
Sợ giọng nói lọt ra ngoài, anh liền vẫy ngón tay.
Anh ta định ngăn chặn triệt để chuyện đó.
Im Sang Jin liếc ra ngoài thêm một lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng dáng nào của Moo Young.
'Sao lại không đi theo chứ? Cũng đâu phải là nô lệ! Chỉ một câu "chờ" mà lại đứng chờ thật sao?'
Anh ta thầm mắng, rồi cuối cùng miễn cưỡng bước đi.
Dù vậy, anh ta vẫn không từ bỏ hy vọng đến phút cuối, đứng ở vị trí có thể nhìn thấy khe cửa và lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
"......"
Cảnh anh ta dán chặt vào tường có vẻ kỳ lạ.
Nhưng trùng hợp thay, đó là nơi xa Seok Jae nhất, trừ cánh cửa ra.
Vì vậy, anh nghĩ rằng kẻ nọ đang cố giữ khoảng cách để có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào.
'Thật đáng kinh ngạc, sợ hãi đến thế mà sao cứ muốn chết thế nhỉ?'
Thực ra, vừa nãy anh đã nghĩ Im Sang Jin đã vi phạm điều kiện nên đã vung dao định cắt cổ.
Nếu không phải nhìn thấy cậu chạy ào vào ngay khi bước vào và bình tĩnh lại thì đã không có chuyện gì.
'Thái độ không thay đổi nghĩa là chưa nghe thấy chuyện đó.... nhưng không biết khi nào lại tiếp cận Kang Moo Young.'
Anh thầm quyết định phải dính chặt lấy anh ta cho đến khi rời khỏi nơi này.
'Nếu vẫn cố tránh né như mọi khi thì biết làm sao đây, lúc đó đành phải giữ chặt lấy thằng khốn này thôi.'
Cả Moo Young cứ lúc đến lúc đi như chơi trò kéo đẩy, và cả Im Sang Jin cứ chọc tức mình khiến Seok Jae chậc lưỡi bực bội.
Anh ta đang nghĩ rằng mình đang đối đầu với Seok Jae nên không dám liếc mắt về phía cửa, giật mình trước tiếng tặc lưỡi đầy bực tức.
Sang Jin nghĩ anh đã khó chịu vì tình hình cứ chần chừ.
Anh ta vội vàng kéo lê chiếc túi mà đối phương đã ném ra.
"Ư...."
Dù không muốn chạm vào tay nắm cửa dính đầy chất nhờn kinh tởm, nhưng nếu không dùng cả hai tay thì cánh cửa nặng nề kia chẳng thể nhúc nhích.
Vừa nôn khan vừa rên rỉ, anh ta chợt cảm nhận ánh mắt khinh bỉ của người kia nên vội tìm cách lảng tránh vì xấu hổ.
"M-mày…. mày có giấu cái gì ở đây không?"
"Nếu mày thực sự nghiêm túc hỏi vậy, thì việc sống sót đến giờ thật là kỳ tích."
"Cái gì...! Khụ"
Bị Seok Jae châm chọc, anh ta giận dữ nhưng ngay lập tức ngậm miệng.
Bởi trước mắt Sang Jin, anh chỉ là một thân hình trần trụi, ngoài chiếc quần ra chẳng có túi đựng gì.
Sau một hồi vật lộn, anh ta quay lại chỗ cũ và mở túi kiểm tra đồ bên trong.
Nhìn khuôn mặt thèm khát của kẻ nọ, Seok Jae lạnh lùng cảnh báo.
"Từ giờ đến lúc rời đi, đừng động vào thứ này."
Nhưng Im Sang Jin đã nhận ra năng lực của anh vượt xa trí nhớ của mình, chỉ trong chưa đầy một tiếng, người nọ đã kiếm được lượng đồ dùng đáng kể.
Lòng tham nuốt chửng nỗi sợ.
Anh ta nuốt khan trong căng thẳng, giả vờ nhìn xuống nhưng liếc nhanh về phía cửa.
Rồi bắt đầu dụ dỗ bằng giọng điệu nịnh nọt.
"Ôi trời~ Sao lại phải khó chịu thế? Cậu đã đến tận đây, có vẻ cũng định ra ngoài phải không? Thôi nào, sao chúng ta không ở lại đây thêm chút nữa đi?"
"......"
"Không phải sống cả đời ở đây đâu, chỉ là tận hưởng một chút rồi đi thôi. Cậu biết đấy, muốn ra ngoài thì phải đi qua đây. Với lượng thức ăn này, chúng ta hoàn toàn có thể dụ thêm người để mở rộng nhóm."
Không thấy phản hồi, anh ta tưởng lời nói của mình có hiệu lực nên tiếp tục khoe khoang bản chất thối nát.
"Ở đây, chỉ cần có sức mạnh là muốn làm gì cũng được mà, đúng không?"
Seok Jae thầm nghĩ: ‘Lâu lắm mới gặp lại một kẻ thực sự muốn chết đến thế.’
Nhưng nghĩ đến Moo Young đang đợi bên ngoài, anh cố gắng trả lời một cách lịch sự nhất có thể.
"Nói cái quái gì thế."
"Cậu cũng thích mà. À, có khi nào vì chuyện này không? Thôi được rồi, tôi sẽ làm phó, cậu làm chính!"
"Im miệng lại không được à? Thật sự tao sắp giết mày rồi đấy."
Im Sang Jin cứ diễn trò tự sát không có điểm dừng, anh cau mày cảm thấy giới hạn kiên nhẫn đã chạm đáy.
Đúng lúc đó….
Xoẹt—
Một bóng người nhỏ bé đổ lên bức tường hiện ra qua khe cửa.
Lim Sang Jin vẫn không rời mắt, kiểm tra khe hở từng chút một, rồi lập tức nở nụ cười khó chịu trên mặt và lẩm bẩm.
"Cậu ta có sạch sẽ gì mà nói."
"Gì cơ?"
"Không, tao nói mày đó. Thằng Kang Moo Young gì đó, không phải mày đã động vào nó theo kiểu đấy à? Nhìn phản ứng thì có vẻ đã đi quá xa rồi."
"....."
"Dù có thèm phụ nữ đến mấy, sao lại đi động vào thằng có cùng cái thứ đó chứ."
Im Sang Jin cần khiến Seok Jae tấn công mình trước khi Kang Moo Young đến gần hơn.
Vì vậy, anh ta cố tình lôi cậu ra, người mà anh ta đoán người nọ sẽ phản ứng nhạy cảm và tấn công không thương tiếc.
"Quả thật, nó trông còn đẹp hơn mấy cô gái bình thường. Tao cũng nghĩ nếu là thằng đó thì được thôi. À, tất nhiên là chỉ cần che cái phần trước lại thôi. Hahaha."
Dù nghi ngờ hành động điên rồ đột ngột của Im Sang Jin, nhưng lời nói vượt quá giới hạn cuối cùng đã khiến anh mất hết kiên nhẫn.
Cái đầu đang tưởng tượng cảnh Moo Young khỏa thân đó phải bị đập nát ngay lập tức.
"Thằng khốn nạn này đang nói ai—"
Đúng lúc anh giơ tay lên định dùng chuôi mã tấu đập xuống đầu Im Sang Jin, anh ta chợt lấy vũ khí trong túi ra rồi chĩa vào Seok Jae và hét lớn.
"Đừng đến đây! Thằng sát nhân khốn kiếp!"
Cạch, kẽo kẹt—
Giữa tiếng hét vang dội, một âm thanh mỏng manh xen vào và cánh cửa từ từ mở ra.
"….!"
Seok Jae hoảng hốt quay đầu lại, xác nhận sự hiện diện đang đứng ở đó.
Ngay lập tức khuôn mặt anh biến sắc, giống như lúc anh nhìn cậu rơi xuống từ cửa sổ.
"Kang Moo Young, em—"
Seok Jae gọi tên Moo Young với giọng nói thất thần, buông thõng vũ khí đang giơ lên một nửa.
"Moo Young à! May quá cậu đến rồi! Mau lại đây đi! Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải nói cho cậu biết thằng khốn này là loại người gì rồi! Vì tình nghĩa mà im lặng là sai lầm, quả nhiên con người không thay đổi được mà!"
Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Im Sang Jin hoàn toàn đắc ý vì nghĩ mình đã thắng, liền hét lớn về phía cậu.
Miệng anh ta cố hết sức để kiềm khóe môi đang nhếch lên, tạo ra một vẻ mặt kỳ quái.
Và Moo Young vô tình đứng giữa hai người, nhìn hai biểu cảm đối lập của họ và.…
'Gì, gì vậy? Không, hơn nữa, đúng là súng mà!!'
Cậu thực sự đang rất hoang mang.
'Vừa nãy nói cái gì vậy? Sát, sát nhân? Người cứu mạng?'
Cậu lờ đi một nửa lời anh ta đang la lối về phía mình, mà cố vắt óc để hiểu câu nói đã khiến Seok Jae có biểu cảm như vậy.
'Anh ấy cứu ai mà lại chĩa súng?'
Việc cậu đột nhiên không thể hiểu được lời nói trong khoảnh khắc đó đều có lý do.
'Vì nút bịt tai nên không nghe rõ!'
Đó là do chiếc nút bịt tai mà cậu tìm thấy ở bên ngoài vẫn đang được nhét trong tai.
'Vỏ hộp trông có vẻ đắt tiền thật, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy!'
Cậu đã vô tình tìm thấy giải pháp này khi nghĩ rằng anh muốn mình chờ bên ngoài để nói chuyện riêng tư.
Kết quả là, hầu hết những âm thanh lớn đều bị ù đi không nghe rõ được, trừ khi đó là tiếng động cực lớn.
Moo Young chỉ muốn giữ lời hứa với Seok Jae hết mức có thể.
Nhưng kết quả lại là cảnh cậu đứng sững sờ trong sự bối rối, và anh nhìn thấy điều đó đã đủ để lầm tưởng rằng cậu đang cứng đờ vì sốc và cảm giác bị phản bội.