Editor: HThanh.
Moo Young đã trở thành một đứa trẻ bị phản bội, khác xa với hình ảnh đứa trẻ ngoan ngoãn mà anh từng mong muốn, và sự hiểu lầm kỳ lạ này không chỉ áp dụng với Seok Jae.
"Cậu biết thằng này là loại gì không?! Nó là một thằng giết người! Giết chính đồng đội của mình! Rồi sau đó lại dắt díu lũ nhóc không biết gì để lập băng nhóm mới, đúng là đồ trơ trẽn!"
Im Sang Jin lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của anh, tràn đầy cảm giác chiến thắng và liên tục tuôn ra những lời độc địa.
"Chết tiệt, im đi. Mày im ngay cho tao."
Seok Jae nắm chặt tay muốn giật lưỡi của anh ta ngay lập tức, nhưng vẫn giữ vẻ mặt yếu đuối của mình.
"Moo Young à...."
Bởi vì Kang Moo Young đang nhìn anh.
Anh gọi tên cậu bằng giọng điệu buồn bã, ngụ ý rằng mình có lý do riêng.
"....."
Nhưng cậu vẫn im lặng như lúc đầu, trên mặt giữ một biểu cảm khó hiểu.
Không biết đó là điềm lành hay dữ, Seok Jae bước thêm một bước về phía cậu và gọi lại lần nữa.
"Moo Young à, em—"
Dường như anh hoàn toàn quên mất việc họng súng đang chĩa vào mình.
Im Sang Jin cảm thấy bị coi thường dù đang nắm quyền kiểm soát, nghiến răng và kéo cò cây súng lục.
Một âm thanh nặng nề vang lên, đồng thời anh ta hét lên một cách quyết đoán như đặc vụ trong phim hành động.
"Đứng yên đó!"
"Thật là điên rồ, đừng nghe lời nó."
Tuy nhiên, ánh mắt của Seok Jae vẫn chỉ tập trung vào Moo Young.
Bị bắn còn đỡ đáng sợ hơn việc cậu khinh thường anh.
Nếu như được cậu yêu thương, thì dù có bị bắn cũng chẳng sao cả.
Tuy nhiên, Im Sang Jin không thể biết được sự khát khao bất thường đó của anh.
Anh ta chỉ nghĩ rằng mình trông thật lố bịch, và dù đáng lẽ phải cẩn trọng lời nói để kéo cậu về phe mình, anh ta vẫn không kìm được cảm xúc mà nổi cơn thịnh nộ.
“Cái thằng khốn này! Tao bắn thật đấy nhé?! Tao bắn thật đấy! Đừng có mà coi thường tao!”
Nói rồi, anh ta còn đặt ngón tay lên cò súng.
Tất nhiên, anh ta không có ý định thực sự bắn súng.
Không, không phải là không có ý định, mà là gần như là không thể.
Ngay khi bắn súng, tất cả zombie trong vòng vài trăm mét sẽ đổ xô đến.
Nếu vậy, những người không có kỹ năng chạy trốn hay khả năng tìm được nơi ở mới sẽ chết ngay lập tức.
Và Im Sang Jin có đủ sự khách quan để biết rằng anh ta chính là loại người đó.
Nói cách khác, khẩu súng đối với anh ta chỉ là một lời đe dọa trống rỗng.
Một lời đe dọa sơ sài mà chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra kẽ hở.
Nhưng một người bình thường khi nhìn thấy súng sẽ vô cùng hoảng sợ, chứ đừng nói đến việc nhận ra sự trống rỗng hay bình tĩnh đối phó.
“Anh có thể giải thích mọi chuyện, cho nên—”
“Đừng đến đây!”
Và Moo Young nằm trong số những người bình thường đó, đã sợ hãi tột độ mà hét lên.
Nhìn khẩu hình của Seok Jae, có vẻ anh đã bị ngắt lời khi đang nói, cậu cảm thấy có lỗi, nhưng việc anh không bị bắn quan trọng hơn.
“Cứ đứng yên ở đó đi.”
Sau khi xác nhận rằng anh đã nghe lời mình và đứng bất động như đông cứng tại chỗ, cậu lập tức quay sang nhìn Sang Jin, nên đã không kịp nhìn thấy khuôn mặt như chú chó bị bỏ rơi của Seok Jae.
“Đúng, phải thế chứ! Ai lại muốn đi cùng một tên sát nhân khi không biết lúc nào hắn ta sẽ giết mình chứ!”
“……”
Vẫn đang gào thét gì đó rất dữ dội, nhưng khuôn mặt giận dữ đã biến thành một biểu cảm không biết là cười hay méo mó.
Nhìn anh ta, Moo Young lặng lẽ thở phào.
‘Có vẻ đã bình tĩnh hơn lúc nãy, đúng là việc anh ấy di chuyển là vấn đề.’
May mắn thay, mỗi khi Seok Jae bước một bước, mặt anh ta lại đỏ bừng lên một cách rõ rệt.
Sau khi dập được ngọn lửa cấp bách nhất, cậu lo lắng cho tình trạng của anh mà mình chưa kịp kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng cậu không thể rời mắt khỏi Sang Jin vì không biết khi nào anh ta sẽ lại kích động.
‘Rốt cuộc anh ta đã nói gì mà khiến anh Seok Jae đau khổ đến thế…?’
Nhưng Moo Young không thể ngăn mình hình dung khuôn mặt của Seok Jae trong đầu.
Ngay từ khoảnh khắc cậu bước vào đây, anh đã có vẻ sợ hãi, tuyệt vọng… một biểu cảm khó tả nhưng rõ ràng chính là sự đau đớn.
Nhớ lại hình ảnh đó, một cảm xúc bị kìm nén bỗng trào lên.
‘Muốn tháo bịt tai quá…. cử động tay một chút có được không?’
Dù có cố ghép những từ ngữ ngắt quãng, méo mó vọng đến tai, thì cậu cũng chẳng hiểu gì.
Nhanh chóng từ bỏ việc nghe hiểu, từ nãy đến giờ cậu chỉ đoán tình hình qua cử chỉ và nét mặt.
Nhưng trước tình huống nguy hiểm bất ngờ này, sự tò mò không dễ dàng biến mất.
‘Ừm… thôi, không làm thế tốt hơn.’
Dù các ngón tay ngứa ngáy muốn giật phăng bịt tai, nhưng cậu vẫn lắc đầu trong lòng.
Nếu vô cớ hành động, sự cảnh giác của Sang Jin có thể chuyển từ Seok Jae sang cả cậu, gây rắc rối cho kế hoạch tiếp theo.
‘Trước hết phải đoạt lấy khẩu súng.’
Moo Young liếc nhìn khẩu súng vẫn đang chĩa vào Seok Jae, nuốt khan.
‘Người vì trả ơn mà xông vào chỗ nguy hiểm, không được nghỉ ngơi mà còn bị dí súng… quá đáng thật đấy.’
Thực ra, cậu đã thấy Seok Jae cầm vũ khí và dù không hiểu họ nói gì, từ đầu cậu đã đứng về phía anh.
‘Anh ấy phải để mình bảo vệ.’
Lý do cậu bắt đầu đi cùng anh, lý do những ngày qua cậu lén khóc và giữ khoảng cách, tất cả đều vì điều này.
Cậu đã quyết tâm trở thành tấm khiên cho anh trong mọi tình huống.
Lần này, nếu không nghĩ ra cách đoạt súng, cậu sẵn sàng đỡ đạn thay anh.
‘Dù sao mình cũng chưa cảm nhận được đau đớn, bị bắn vài phát cũng không cản trở di chuyển.’
Ngay khi cậu vừa kết thúc suy nghĩ, đôi mắt cậu ánh lên vẻ kiên quyết.
Một cảnh tượng nhanh chóng lướt qua tâm trí cậu.
‘Một cách nhanh chóng để lấy đồ vật, dù cơ thể nhỏ bé và chậm chạp….’
Moo Young thận trọng mở lời.
“À, Im Sang Jin. Tôi… tôi có thể đi về phía đó không?”
“Được, được thôi. Lại đây, sau lưng tôi. Nếu tên khốn đó làm điều gì ngu ngốc, tôi sẽ ngay lập tức—”
Và Seok Jae, người không hề biết đến quyết tâm của Moo Young, liền cúi gằm mặt xuống.
‘Chết tiệt, không tin lời của mình, mà lại tin cái lời thằng cha mới quen chưa được mấy ngày sao?’
Anh không thể giấu được đôi mắt đầy phẫn nộ của mình.
‘Nếu biết trước như vậy, thì lúc đó mình đã làm tới cùng rồi.’
Seok Jae hối hận vì đã không hoàn toàn chiếm đoạt Moo Young.
Nếu thế, anh sẽ để lại ấn tượng sâu sắc hơn trong ký ức của cậu.
Nếu cứ thế này, anh sẽ chỉ được nhớ đến như một kẻ sát nhân.
Không, thậm chí có thể chẳng được nhớ đến chút nào.
‘Nếu vậy thì….’
Hay là cứ trở thành kẻ tồi tệ nhất và trói cậu ấy lại bên mình?
Đúng, cứ như vậy….
Đó là khoảnh khắc đầu óc anh sắp bị bao trùm bởi sự ám ảnh dính nhớp của mình thì.
Anh giật mình bởi tiếng động mạnh và ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu đang duỗi thẳng một cánh tay.
Và nắm đấm chắc nịch ở cuối cánh tay đó đang găm chặt vào ngực Im Sang Jin chẳng có lấy một cơ bắp nào.
“……?”
Anh hơi hé miệng vì chưa kịp hiểu tình hình.
Sang Jin ngã ngửa ra sau do lực đẩy, khẩu súng đang cầm trên tay cũng rơi thẳng xuống sàn.
‘Thành công rồi!’
Nhìn thấy cảnh đó, Moo Young mỉm cười rạng rỡ.
Đúng vậy, giải pháp mà cậu đã tìm ra.
Đó chính là cách mà chú chó Jindo Mong Gu ở nhà ngoại đã dùng để giành lấy đồ ăn từ người anh họ hay trêu chọc nó bằng đồ ăn vặt.
Nếu đánh mạnh vào ngực, người ta sẽ ngã xuống và theo phản xạ sẽ buông thứ đang cầm trong tay để chống đất hoặc ôm lấy ngực.
‘Cảm ơn Mong Gu nhé! Về nhà tao sẽ nướng thịt bò Hanwoo cho mày ăn!’
Cậu đang tự chúc mừng đổ hết công lao cho Mong Gu, nhưng có một điều cậu đã bỏ qua ở đây.
Đó là tình trạng bảo dưỡng của khẩu súng mà Im Sang Jin đang cầm.
ĐOÀNG!
Do va chạm khi rơi xuống sàn, chốt an toàn của khẩu súng đã bị hỏng và viên đạn bay thẳng ra ngoài, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ của phòng quản lý và biến mất ở đằng xa.
“Hự!”
“……”
Moo Young chỉ định giải quyết mọi chuyện trong im lặng!
Thế nhưng lại gây ra một tai nạn lớn.
Cậu nhìn Sang Jin đang ngã sõng soài với vẻ mặt xanh lét nhìn chằm chằm vào họ, nhìn ô cửa sổ vỡ nát, rồi lại nhìn Seok Jae đang đứng sững sờ.
Sau đó chợt nhớ ra rằng tiếng ồn lớn sẽ thu hút zombie, cậu liền nắm lấy cổ tay anh và kéo anh ra khỏi phòng quản lý.
“Ưm… anh, nhanh lên!”
…. Nếu anh chịu ngoan ngoãn đi theo thì tốt rồi.
Anh nhìn Moo Young đang luống cuống nắm lấy cổ tay mình với ánh mắt không thể tin được.
“Anh còn chưa nói gì cả.”
Mình còn chưa giải thích gì mà….
Việc cậu đấm người để cứu anh đã phi thực tế rồi, nhưng hành động chạm vào anh mà không chút ngần ngại, người đã giết người và điều mà có lẽ cậu, một người tốt bụng, khinh bỉ nhất lại càng khó tin hơn.
Vì vậy, anh không khỏi bối rối, cứ như một người chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.
“…… Anh ổn chứ?”
Lẽ ra phải rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng Seok Jae lại lẩm bẩm những điều khó hiểu khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên, Moo Young lại nhầm tưởng tất cả là do Im Sang Jin, nên sau đó liền vứt bỏ nút bịt tai và hét lên.
“Anh! Cứ đi đi! Người đó là kẻ muốn giết anh mà! Đừng tử tế với cả loại người đó nữa!”