Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 128

Editor: HThanh.         

Trong khi Seok Jae tặng cho Im Sang Jin một ‘món quà cuối cùng’ của đời anh ta, thì Moo Young đứng chờ ở hành lang, cắn chặt môi đến mức gần như nghiến răng.  

‘Sao anh ấy vẫn chưa ra?’

Ngay trước khi bước ra khỏi cửa, cậu đã nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của anh ta đang van xin. 

Dù biết anh không đi theo sau, có lẽ vì bị câu nói đó trói chân nên cậu vẫn không quay lại. 

Thay vào đó, cậu dẫn bọn nhóc đến trước cửa thoát hiểm cách xa quán cà phê và chờ anh ở đó.  

‘Hai người họ có nhiều chuyện để nói lắm sao?’

Cậu nghĩ có lẽ giữa họ vẫn còn những uẩn khúc cần được giải tỏa.  

Dù Im Sang Jin có sống sót, xác suất họ gặp lại anh ta sau này gần như là 0%. 

Nếu không phải bây giờ, sẽ chẳng còn cơ hội nào khác.  

Một chút lo lắng lẻn vào tâm trí Moo Young, liệu Seok Jae có mềm lòng mà mang theo anh ta không? 

Nhưng cậu gạt đi nỗi bất an bằng niềm tin rằng anh sẽ không phớt lờ ý kiến phản đối của mình.  

Đồng thời, dù thính giác đã giảm sút nhưng vẫn nhạy hơn người bình thường, cậu cố tập trung vào tiếng tim mình để không nghe lỏm cuộc trò chuyện của họ dù chỉ một từ.  

Thình thịch—  

"Sao tim mình đập nhanh thế.... nhịp tim bình thường là bao nhiêu nhỉ?"  

Khi cậu đang bối rối trước nhịp tim khác thường và định đưa tay sờ lên ngực, Seok Jae chợt xuất hiện.  

Nhìn thấy ba người đang chờ mình trước cửa thoát hiểm, anh khẽ nở một nụ cười.  

"Xin lỗi vì để mọi người đợi, anh có chút chuyện cần nói. Giờ xong rồi, đi thôi."  

Đó là nụ cười nhẹ nhõm hiếm có của một người vừa thoát khỏi nguy cơ quá khứ bị phơi bày.  

‘May quá…. chắc anh ấy đã nói hết những gì cần nói rồi.’  

Một quá khứ không mấy tốt đẹp đã được gột rửa, Moo Young đã hiểu lầm như vậy.

Im Sang Jin không xuất hiện như dự đoán, điều này thật bất ngờ, nhưng cậu nghĩ có lẽ mình đã nói chuyện đủ tốt để ngay cả một người như vậy cũng tìm thấy lương tâm, rồi bỏ qua chuyện đó.

“Trước hết, chúng ta phải rời khỏi đây đã.”

Không hề hay biết cậu đang nghĩ mình thật đáng tự hào, anh vừa bước xuống cầu thang thoát hiểm vừa trình bày kế hoạch.

“Chúng ta sẽ đi thẳng ra ngoại ô thành phố, được chứ?”

“Vâng.”

“Vâng ạ.”

Kyeong Ho và Jun Woo nhanh chóng gật đầu. 

Cậu định trả lời nhưng chợt nhận ra có một điểm may mắn trong cái rủi và lẩm bẩm.

“Dù sao thì, chúng ta không phải quay lại, mà là đi theo hướng đáng lẽ phải đến.”

“Đúng vậy, cứ nghĩ là chúng ta di chuyển sớm hơn và nhanh hơn một chút thôi. Chẳng có gì thay đổi cả.”

Seok Jae vừa thấy Moo Young tìm được điểm tốt trong tình huống lại vừa thích thú, nên nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu.

===

Khi thoát ra khỏi tòa nhà, vô số tiếng bước chân vốn không nghe thấy khi ở bên trong, chợt vang lên như đang rung chuyển mặt đất từ phía xa. 

May mắn là chưa có zombie nào xuất hiện trong ngõ hẻm, nên họ lập tức lao vào con đường nhỏ mà không chần chừ.    

Càng chạy theo ánh đèn đường trong đêm tối, những âm thanh mờ nhạt ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn. 

Và rồi, tiếng bước chân vốn chỉ đến từ một hướng bỗng vang lên khắp nơi, khiến không thể đoán biết chính xác zombie đang tiến đến từ đâu.  

"Hộc... hộc...!"  

"Khục... khục..."  

Vì không chạy lề mề mà chạy hết tốc lực, hơi thở của lũ nhóc ngày càng gấp gáp.

Nghe thấy những âm thanh đó, cổ họng Moo Young cũng khô rát hơn, tim đập nhanh hơn.  

Đúng lúc cậu đang nghĩ như vậy….  

Keng—

Một tiếng kim loại chói tai vang lên. 

Theo phản xạ, cậu quay đầu lại và thấy một tấm chắn bằng sắt.  

Đó là một công trường xây dựng.  

Cậu bỗng khựng lại, âm thanh phát ra từ phía sau tấm chắn cao quá đầu người này nghe chẳng bình thường chút nào.  

Sột soạt….  

Két— leng keng....  

Tiếng vô số bàn chân giẫm nát đất, tiếng kim loại kêu cót két và nhất là tấm chắn đang rung lắc dù gió không hề mạnh.  

Cậu cuối cùng cũng nhận ra thứ đang diễn ra sau tấm chắn kia và định báo động.

Nhưng khi quay lại, chỉ có Seok Jae ở bên cạnh.  

"Này đợi đã, mấy đứa?!"

Vì Moo Young luôn chú ý nên cậu đã giảm tốc độ. 

Ngoại trừ anh bắt kịp theo, thì hai đứa nhóc kia vẫn đang mải chạy về phía trước mà không hề hay biết cậu đã dừng lại.

“Các em! Khoan đã—”

Cậu cố gắng hét lên để bảo những đứa nhóc đang ở xa tránh xa tấm chắn, nhưng tiếng nói của cậu bị át đi bởi một âm thanh lớn hơn nhiều.

RẦM!

Khung thép cố định tấm chắn bị cong vẹo rồi đứt rời, khiến tấm chắn biến dạng một cách kỳ dị. 

Ngay sau đó, nó đổ sập xuống, đè lên con hẻm nơi bốn người đang đứng.

“Chạy đi! Ưm!”

Moo Young đang hét lên với Kyeong Ho và Jun Woo, những người đang ngơ ngác nhìn khối thép rơi xuống đầu, thì cảm thấy một cú va chạm mạnh như có vật gì đó đập vào trán. 

Đồng thời, một lực mạnh mẽ kéo ngang eo khiến ngực cậu bị ép chặt phát ra tiếng rên nhỏ.

RẦM!

Tấm thép lớn đổ sập xuống, bụi đất bay mù mịt. 

Một thoáng chốc mọi thứ mờ mịt trước mắt, và phía sau lớp bụi, bóng đổ của những thanh kim loại vặn vẹo cùng đủ loại cấu trúc dần hiện ra.

Có những thứ đang cử động bên trong đống đổ nát đó. 

Từ những kẻ bị dây thép đâm xuyên bị kẹt cứng, chỉ có thể quằn quại, cho đến những tên bị tách rời chân, đang cào xước tấm thép. 

Cảnh tượng thật thảm khốc, nhưng quan trọng hơn là….

Vẫn còn những kẻ có thể lao đến, và việc mọi thứ bị chắn bởi đủ loại cấu trúc đã khiến họ không thể hội nhập với lũ nhóc ngay lập tức.

“Các, các em! Có sao không?!”

“Bọn em không sao!”

Tiếng hét của cậu nhận được sự hưởng ứng dữ dội từ lũ zombie, và giữa những tiếng đó, tiếng nói của những đứa nhóc vọng lại rất nhỏ.

“Ha, may quá….”

Tất cả vẫn an toàn.

Đang yên tâm như thế, bỗng Moo Young cảm thấy một bàn tay thô bạo nắm lấy cằm, ép cậu ngẩng đầu lên. 

Ánh mắt cậu chạm phải gương mặt dữ tợn của Seok Jae.  

Anh chăm chú quan sát mặt cậu, rồi nhẹ nhàng gạt những sợi tóc dính trên trán.  

"Ức!"  

Bị ánh mắt hung dữ của anh áp đảo, cậu bỗng im bặt. 

Nhưng ngay sau đó, cậu giật mình vì một cơn đau rát bỏng ập đến cùng cảm giác ghê rợn khi thứ gì đó lạnh lẽo chảy dọc khuôn mặt.

Moo Young co người lại. 

Seok Jae lập tức buông tay, tặc lưỡi trước những dấu hiệu bất thường xung quanh, rồi hét về phía bên kia.  

"Ra vật chắn trước đi! Anh sẽ đuổi theo sau, gặp nhau ở đó!"  

Không đợi trả lời, anh bế cậu lên và lao vào con hẻm gần đó. 

Một phần vì đám zombie đang kéo đến ồ ạt do tiếng động, nhưng chủ yếu là vì anh đã nhìn thấy cách bọn zombie tập trung vào họ, hay chính xác hơn là vào Moo Young.  

"A–anh?! E–em có thể tự chạy được mà!"  

"Bệnh nhân thì nên im lặng đi."  

Đầu cậu bị rung lên bần bật theo từng bước chạy nhanh như gió của anh. 

Cậu bám chặt vào vai anh, cố nói.  

Nhưng anh từ chối dứt khoát bằng giọng điệu giận dữ.  

"B–bệnh nhân?"  

Nghe đến đó, cậu mới chậm hiểu ra. 

Cậu nhận thấy cơn đau nhói ở đầu và chất lỏng chảy dài trên mặt. 

Đưa tay sờ lên, ngón tay ướt đẫm máu đỏ tươi. 

Kèm theo đó là cảm giác nóng rát khiến cậu nhăn mặt. 

Kinh hãi trước cơn đau nhói, cậu run rẩy toàn thân.

“Thế mà còn định chạy cái gì, em làm ơn ngoan ngoãn chút đi.”

Seok Jae càu nhàu với giọng điệu như đang chế nhạo trước sự rung chuyển đó.

Moo Young không quen với thái độ đó của anh, cậu nhìn anh để đoán xem có phải anh ấy đang tức giận không, nên không dám bảo đối phương hạ mình xuống nữa.

“Anh, đến phía đó đi ạ.”

“….Hừm.”

Tuy nhiên cậu không muốn bị bế đi mà không làm gì cả, nên cậu cố gắng quan sát xung quanh, nơi lũ zombie bắt đầu xuất hiện từng con một và chỉ đường an toàn cho anh.

Ngoài tiếng thở dốc, anh không trả lời, nhưng nhìn anh đi theo hướng mình chỉ, thì có vẻ anh ấy không giận đến mức phớt lờ lời mình.

‘Sao anh ấy lại giận nhỉ? Vì mình báo nguy quá muộn chăng? Nhưng anh ấy không phải loại người dễ giận vì chuyện đó….’

Trong lúc cậu thở dài vì sự thay đổi tâm trạng khó hiểu của người nọ, anh đã tạm thời cắt đuôi toàn bộ lũ zombie đang đuổi theo.

‘Đi đâu bây giờ nhỉ?’

Sự do dự của anh rất ngắn ngủi, rồi anh lập tức đi vào một tòa nhà rực rỡ ngay trước mắt.

[Nhà nghỉ Trung Hải.]

Tầng 1 của tòa nhà với những ánh đèn neon nhấp nháy. 

Anh đi vào phía sau quầy lễ tân và lục lọi bàn, định tìm thẻ để vào phòng ẩn náu.

Tuy nhiên, không có thẻ nào hiện ra ngay trước mắt. 

Anh định mở ngăn kéo nhưng nó đã bị khóa.

KÉT!

Đúng lúc đó, có tiếng động từ bên ngoài. 

Rõ ràng là chúng đã biến mất khỏi tầm nhìn của họ, đáng lẽ phải mất nhiều thời gian hơn để đuổi kịp. 

Nhưng thật kỳ lạ, chúng lại đi thẳng về phía này. 

Tiếng bước chân khó chịu đang nhanh chóng tiến lại gần.

“Chết tiệt.…”

Anh nghiến răng và mạnh mẽ đá vào ngăn kéo.

RẦM! RẦM!

Anh nghĩ rằng dù sao chúng cũng đang đến đây, nên gây ra tiếng động cũng chẳng mất mát gì.

Seok Jae ôm chặt Moo Young đang giật mình vì tiếng động lớn, rồi đá thêm vài cú nữa. 

Mặt trước của chiếc tủ kéo cũ nát hoàn toàn rơi ra, khóa cũng được mở.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo