Editor: HThanh.
Nếu từ đầu chính phủ không bỏ mặc những người sống sót, mà chỉ đơn giản là không đủ khả năng cứu trợ những vùng xa xôi….
Nếu suy đoán rằng họ sẽ từ chối người sống sót chỉ là nỗi lo lắng vô căn cứ của bản thân....
Thì đó hẳn là một điều may mắn.
Nhưng biểu cảm của Seok Jae vẫn không hề giãn ra.
'Có gì đó khiến mình cảm thấy bất an...'
Bởi bản năng vẫn không ngừng báo hiệu sự nghi ngờ.
Dù có ai đó đang reo hò vì nhìn thấy họ hay đang dò xét họ, chiếc drone bay về phía mục tiêu cũng từ từ hạ độ cao và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ khi đến trung tâm thành phố.
Biiiiii—
Từ loa của máy bay, một âm thanh chói tai át cả tiếng động cơ cánh quạt vang lên.
Tiếng ồn làm rung chuyển thành phố vốn im lặng như chết, nó thu hút sự chú ý của tất cả zombie trong bán kính vài km.
Những zombie với hình dạng méo mó như sáp nến chảy nhão tụ tập dưới chiếc drone.
Kyaaaaaa!
Grrrrr!
Nhưng với zombie chỉ có thể sử dụng tay và răng, không có cách nào để với tới chiếc drone đang bay trên không.
Tất cả những gì chúng có thể làm là gào lên trong phẫn nộ.
Ooooo—
Như để chế nhạo lũ zombie, chiếc drone đứng yên một chỗ bắt đầu di chuyển từng chút một, hướng về trung tâm thành phố.
Khi tiến sâu vào bên trong, chiếc chốt cố định trên drone được thả ra và hàng hóa treo bên dưới rơi xuống không trung.
Những vật thể bay lượn rơi xuống, đó không phải là đồ cứu trợ.
Thứ mà drone vận chuyển là những tấm vải thấm đẫm máu người.
Dù chỉ là mồi nhử vô tri vô giác thậm chí không bắt chước hình dáng con người, nó vẫn có tác dụng với lũ zombie với bộ não đã chết.
Khi khứu giác bị kích thích sau thính giác, tất cả zombie trong khu vực bắt đầu điên cuồng.
Kiiiii— eeeek!
Kết quả là những zombie đã tràn ra ngoại ô thành phố lại một lần nữa quay vào bên trong, và khu vực xung quanh rào chắn trở nên an toàn hơn.
===
"Anh, nếu họ đã gửi vật phẩm cứu hộ thì chắc sẽ đón chúng ta mà, đúng không?"
Kyeong Ho hỏi Seok Jae với gương mặt tràn đầy hy vọng.
Anh vẫn cảm thấy không ổn, nhưng vì đó chỉ là linh cảm mà không có lý do rõ ràng nên chậm rãi gật đầu.
"Chắc là vậy."
Lời nói dù có chút miễn cưỡng, nhưng lũ nhóc đang bận rộn nhìn rào chắn và vui mừng nên không để ý.
"Anh, có chuyện gì làm anh bận tâm ạ?"
Đúng lúc đó, Moo Young bên cạnh thì thầm vào tai anh.
Thực ra, cậu đã liên tục để ý đến anh có vẻ mặt không tốt từ khi chiếc máy bay không người lái xuất hiện.
Khi thấy anh có vẻ mặt bất an nhưng không nói gì với tụi nhóc, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn nên đã bí mật hỏi.
"Từ nãy đến giờ mặt anh không được vui. Nếu có gì bận tâm thì anh cứ nói cho em biết nhé, em sẽ nói với bọn nhóc thay anh."
Moo Young nghĩ rằng có lẽ Seok Jae đang do dự vì khó có thể dội gáo nước lạnh vào những đứa trẻ đang vui mừng.
Nếu là vậy, liệu cậu, một người lớn và cũng là người yêu của anh, có nên chia sẻ gánh nặng này không?
Nghĩ vậy, cậu cố gắng tỏ ra đáng tin cậy nhất có thể và nhìn anh.
"....."
"Sao, sao vậy ạ?"
Nhưng thay vì câu trả lời, cậu nhận lại một ánh mắt sâu sắc.
Cậu đảo mắt tránh ánh nhìn nóng bỏng khiến mặt mình có thể bốc hỏa, rồi bỗng lên tiếng.
"Anh cũng khó nói với em sao? Em thật sự sẽ không thất vọng dù anh nói gì đâu, anh đừng lo lắng."
Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ bé, vỗ vỗ ngực như muốn nói ‘cứ tin tưởng em đi’.
Seok Jae nhìn Moo Young và nhướn một bên lông mày.
'Đồ ngốc này vẫn nghĩ mình là người quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn đó sao?'
Anh cảm thấy vô lý, rõ ràng anh nhớ mình đã nói cho cậu biết anh ích kỷ và tính toán đến mức nào rồi.
Việc cậu lo lắng rằng anh im lặng chỉ vì khó phá vỡ bầu không khí quả thật là….
'Dễ thương thật.'
Nếu là người khác, anh đã thẳng thừng cười nhạo là đồ ngu.
Nhưng vì đối tượng là Moo Young nên Seok Jae chỉ cảm thấy dễ thương.
'Thật là, mình tốt đến vậy sao.'
Mặc dù khả năng cao là cậu quá tốt bụng nên nghĩ mọi người đều mềm lòng như mình, nhưng anh lại nghĩ theo ý mình rằng vì cậu thích anh nên mới bảo vệ anh.
"Nếu được cứu, em sẽ ngủ cả ngày trời."
"Anh muốn ăn cơm nhà."
Và rồi không biết từ lúc nào, Seok Jae đã bò ra phía trước, quan sát rào chắn trước mặt.
Liếc nhìn lũ nhóc đang hào hứng bàn tán xem sẽ làm gì đầu tiên nếu được cứu, anh quay sang hôn Moo Young.
Nếu cử động nhanh sẽ gây tiếng động, nên anh nắm sau gáy cậu rồi ghì chặt, ép đôi môi vào nhau như muốn nghiền nát chúng.
Chụt.
Đôi môi ướt át áp vào nhau rồi tách ra, phát ra tiếng kêu ướt át.
Nhưng âm thanh đó nhỏ hơn cả tiếng lá cây xào xạc trong gió, nên hai đứa nhóc đang mải mê trò chuyện không hề hay biết.
"....!!"
Cậu giật mình vì nụ hôn bất ngờ, đỏ mặt nhìn anh.
Trong đầu cậu xoay vòng những câu hỏi: Sao anh đột nhiên làm vậy? Nếu tụi nhóc thấy thì sao?
Nhưng cậu không thốt nên lời, chỉ biết mấp máy môi.
Hình ảnh đó khiến anh quyết định: Phải nhanh chóng đưa báu vật nhỏ bé này ra khỏi đây mới được.
'Ừm, dù sao cũng định đánh cược rồi. Nếu lúc nãy là đồ cứu trợ thì tốt. Còn không, cứ chạy theo kế hoạch ban đầu.'
Seok Jae gạt đi cảm giác khó chịu vẫn đeo bám trong lòng, đứng dậy một cách lặng lẽ.
Cử động của anh lập tức thu hút ánh mắt của Moo Young, cùng với hai đứa trẻ đang nói chuyện phía trước.
"Anh sẽ ra ngoài trước, mấy đứa cứ núp ở đây."
"Hả?"
"Cái gì…."
"Anh?"
Tuyên bố của anh khiến mọi người bối rối.
Cậu là người tỉnh táo nhất, vội đứng dậy theo túm lấy tay anh.
"Tại sao không đi cùng nhau ạ?"
"Một người đi sẽ ít rủi ro hơn."
"Rủi ro... ý anh là ra ngoài có thể nguy hiểm?"
Anh chỉ nhún vai trước câu hỏi của cậu, cử chỉ đó đã đủ để trả lời nên cậu chặn trước mặt anh.
"Nếu chỉ cần một người đi thì ai đi cũng được mà, vậy để em đi đi."
"......"
Moo Young nghiến răng trong lòng: Nếu anh ấy cố chấp không đồng ý, mình cũng sẽ cứng rắn không kém! Cậu trợn mắt nhìn Seok Jae đầy quyết tâm.
Anh im lặng quan sát cậu một lúc, rồi khoanh tay với vẻ mặt bình thản như đã đoán trước tình huống này.
"Trong số chúng ta, ai là người nhanh nhất?"
"Dạ?"
"Ai là người chạy trốn giỏi nhất?"
"....."
Đó là một câu hỏi đã có sẵn câu trả lời, và cũng là một câu hỏi mà cậu đã từng nghe ở đâu đó.
'Trong số chúng ta, ai là người khỏe nhất?'
'....Là anh ạ.'
'Ai là người nhanh nhất?'
'Cũng là anh ạ….'
'Ai là người chạy trốn giỏi nhất?'
'Cũng là….'
Vào cái ngày kỳ diệu mà hai người gặp lại nhau, đó chính là những lời anh đã nói trước khi hy sinh bản thân vì lũ nhóc.
Khi đó, tụi nhóc không còn mè nheo nữa mà nghe theo lời anh.
"Khi chạy trốn mà có em bên cạnh, anh sẽ bị phân tâm và không thể di chuyển được. Em biết điều đó còn nguy hiểm hơn mà."
"....Vâng."
Và Moo Young cũng không thể thoát khỏi dòng chảy đó.
Dù mục đích hoàn toàn trái ngược, lúc đó là để chạy trốn khỏi zombie, bây giờ là để vào vùng an toàn nhưng tình huống không diễn ra khác biệt là bao.
Tuy nhiên, có một chút khác biệt.
"Nhưng nếu thấy nguy hiểm, em sẽ đi cứu anh."
"Em cũng đi!"
"Đúng vậy! Để cõng anh đi, tất cả chúng ta phải hợp sức lại!"
Đó là việc có thể lập ra Kế hoạch B.
Seok Jae nhìn ba người nói rằng sẽ cõng anh đi nếu anh ngã xuống, vừa bất ngờ và ngạc nhiên rồi bật cười khẽ.
"Được rồi, ít nhất ba người thì có thể cõng được anh. Nhờ các em nhé."
Nói xong, anh vỗ nhẹ lên đầu Kyeong Ho và Jun Woo theo thứ tự.
Và cuối cùng, khi định đặt tay lên đầu Moo Young, anh thấy khuôn mặt cậu đầy lo lắng, anh khẽ thở dài rồi ôm cậu vào lòng.
Bình thường, cậu sẽ xấu hổ đẩy anh ra và hỏi anh đang làm gì trước mặt bọn nhóc, nhưng lần này thì khác.
Cậu không bận tâm đến việc Kyeong Ho và Jun Woo lặng lẽ quay mặt đi, mà nắm chặt vạt áo anh như không muốn buông, ôm anh thật chặt.
"Anh... cẩn thận nhé."
"Anh không hoàn toàn không có chỗ dựa đâu, đừng lo lắng quá."
Chỗ dựa sao?
Cậu mở to mắt nhìn anh vì những lời khó hiểu đó, nhưng anh không nói thêm gì, buông cậu ra khỏi vòng tay rồi từ từ đi xuống dưới sườn đồi.
'...Được rồi, chắc anh có tính toán cả. Vì là anh ấy mà.'
Dù là lời nói không mấy thân thiện, nhưng có lẽ vì là lời anh nói nên cậu phần nào trấn an được sự lo lắng.
Tuy nhiên, thực tế lại không diễn ra như cậu nghĩ.
Khi cây cối dần thưa thớt, Seok Jae tự nhiên lọt vào tầm nhìn của những người lính.
'....Đông thật.'
Từ xa, họ không thể nhìn thấy do ngụy trang nhưng khi đến gần, những người lính cầm súng bắn tỉa xuất hiện rải rác giữa các chướng ngại vật.
Ngay khi phát hiện ra anh, những nòng súng chĩa thẳng về phía Seok Jae.
Tuy nhiên, anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp.
Anh đưa hai tay lên nửa chừng để báo hiệu mình là người, ngẩng đầu lên để lộ rõ khuôn mặt rồi mới mở lời.
"Chúng tôi là người sống sót, không có nguy cơ lây nhiễm—"
Đoàng!!
Và trước khi Seok Jae nói hết lời, một tiếng động trầm đục từ nòng súng có bộ phận giảm thanh vang lên khắp xung quanh.
( 3 chương nữa là end nhé mấy độc giả =)) ).