Editor: HThanh.
‘May mắn là có thể bảo vệ danh dự của anh ấy.’
Nếu bị bắt gặp cảnh này thì chắc chắn sẽ bị hỏi tại sao hai người lại như vậy, mà không thể nào nói rằng Seok Jae ôm mình vì sợ hãi được. Trong những sai lầm khi trực đêm, đây có lẽ là điều duy nhất cậu làm tốt.
“Em… anh Moo Young à.”
Ký ức định trách anh bỗng chệch hướng mà dẫn đến những suy nghĩ khác, một tiếng gọi ngập ngừng vang bên tai cậu. Cậu ngắt suy nghĩ, quay về thực tại và bắt gặp ánh mắt lo lắng của Kyeong Ho.
“Có lẽ là em nên nói ra.”
Có lẽ là cậu không nhận ra nhưng nét mặt của cậu đã lộ rõ sự bối rối khi hồi tưởng lại chuyện đêm qua.
Kyeong Ho đọc được điều đó kết hợp với việc họ không đánh thức mọi người, thái độ lảng tránh khi nói về sự việc lúc ngủ và tình hình bên ngoài hiện tại, để đưa ra một giả thuyết.
“Có lẽ nào… bên ngoài còn có người sống sót khác ạ?”
Nguyên nhân khiến lũ zombie di chuyển đồng loạt và tình huống nghiêm trọng đến mức hai người anh không thể giải thích rõ ràng, nếu là vậy thì chỉ có thể là chuyện bi thảm này.
“Hả?”
Moo Young không giấu nổi sự bối rối trước câu hỏi đột ngột. Cậu chỉ đang nhớ lại ký ức đêm qua đầy rúng động, nhưng Kyeong Ho đã thấy gì trên mặt cậu mà lại đi đến kết luận đó?
‘Mình… mình đã làm gì vậy?’
Nếu cậu ta không để ý chỗ khác trong lúc cậu đang mơ màng, thì có lẽ nhóc này đã quan sát cậu từ nãy đến giờ. Nếu vậy, nguyên nhân khiến cậu ta nghĩ đến tình huống nghiêm trọng hẳn phải xuất phát từ cậu….
‘Có phải là do biểu cảm của mình không?’
Nghĩ lại thì lúc nhớ cảnh đến Seok Jae làm nũng, có lẽ cậu đã nhăn mặt để không cười một cách ngớ ngẩn. Cậu ngập ngừng cảm thấy có lỗi vì vô tình khiến họ nghĩ quá nhiều, rồi liếc nhìn thái độ của hai người.
‘Quả nhiên… là như vậy sao.’
Trong khi Moo Young đang cố gắng tìm nguyên nhân, thì sự hiểu lầm của Kyeong Ho đã lên đến đỉnh điểm. Thời gian cậu suy nghĩ không lâu, nhưng biểu cảm trong khoảnh khắc đó mới là vấn đề.
Từ vẻ mặt kinh ngạc đến việc sờ lên mặt mình rồi không giấu nổi sự lúng túng, cuối cùng lại liếc nhìn họ. Dù cho không cố ý, nhưng tất cả phản ứng đó cộng lại khiến cho việc không hiểu lầm còn khó hơn.
Cậu ta liếc nhìn người bạn bên cạnh mình, và người nọ cũng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận sự thật.
Ánh mắt trao đổi kết thúc nhanh chóng, Jun Woo gật đầu nhẹ với Kyeong Ho và nhận được tín hiệu rồi cậu ta mở lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Anh Moo Young à, nếu là chuyện đó thì anh hãy cứ thành thật nói đi.”
“Ơ, ơ hả?”
Moo Young cũng đã chuẩn bị tinh thần theo một nghĩa khác giống như hai đứa nhóc, nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì.
Cậu đã nghĩ họ sẽ tức giận và hỏi ‘Sao anh không tập trung vào cuộc trò chuyện vậy?’, nhưng khi nhận được một câu hỏi bất ngờ thì cậu không thể đưa ra câu trả lời thích hợp.
Thái độ dứt khoát của hai đứa trẻ khiến cậu bối rối, mắt mở to và đờ người ra. Jun Woo đang im lặng bỗng nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Em nghĩ anh làm vậy là vì tất cả chúng ta, nên không thể để hai anh cứ mãi cảm thấy tội lỗi như vậy được. Hay là tụi em đã làm các anh thất vọng vì chuyện đó?”
“Khoan đã! Không phải! Thật sự không phải vậy đâu!”
Cậu ngơ ngác lắng nghe những lời tuôn ra như súng liên thanh rồi chợt bừng tỉnh và lắc đầu.
Việc cậu đã ngủ cả đêm trong vòng tay của Seok Jae là một bí mật cần phải giữ kín, nhưng việc khiến hai đứa trẻ cảm thấy tội lỗi vì đã sống sót nhờ sự hy sinh của người khác thì thật vô lý.
“Không phải là chuyện đó đâu, nên đừng lo lắng.”
“Nhưng mà tự nhiên không có gì mà một đàn zombie đông như vậy lại ùn ùn kéo nhau đi đâu đó thì thật là vô lý mà.”
“…… Vậy thì đúng là anh đã nói dối để không phải đổi phiên gác đêm rồi.”
Cậu khoanh hai tay lại tạo thành chữ X để phủ nhận mạnh mẽ, và hai đứa trẻ vốn đang lo lắng ủ rũ dường như lại có thêm sức sống trong ánh mắt ấy.
“Anh biết là khó tin, nhưng thật sự cả hai anh đều không nói dối. Các em à, anh cũng rất tò mò không biết tại sao lũ zombie lại hành động kỳ lạ như vậy……”
Việc mà hai đứa trẻ, một đứa ngồi dưới đất và một đứa đứng trước mặt cậu nhìn xuống chất vấn đủ để khiến cậu sợ hãi.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Seok Jae, giống như một chú chó bị thua trong cuộc chiến tinh thần và tìm kiếm chủ nhân của mình.
Nhưng anh vẫn ngủ say không động đậy với tư thế y như trước, cứ như âm thanh trò chuyện của bọn họ là một khúc hát ru vậy.
Moo Young tuyệt vọng vì anh không thể giúp mình nhưng cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại và đảo mắt xung quanh, cố gắng tìm cách giải quyết tình hình.
“Cái đó…… Ý anh là…… À! Đúng rồi!”
Cậu chợt kêu lên với vẻ mặt rạng rỡ, sau khi vắt óc suy nghĩ đến mức đầu đau nhức để tìm ra một lý lẽ phản bác.
“Nếu là chuyện đó thật thì sao anh lại không đánh thức các em cho đến sáng? Nếu anh không muốn đổi phiên gác đêm thì lẽ ra anh phải đánh thức các em khi trời vừa hửng sáng để còn đi chứ.
Và nếu có những người sống sót khác thì việc di chuyển khi lũ zombie đang bị họ thu hút sẽ an toàn hơn, nên anh đã đánh thức các em ngay lập tức rồi, đúng không?”
Cậu cố gắng nói nhanh và một cách chính xác, sợ rằng nếu nói lắp thì sẽ bị nghi ngờ. Cậu lo lắng quan sát phản ứng của hai đứa trẻ, không chắc chắn liệu lời giải thích của mình có hiệu quả hay không.
“Cái đó……”
“Đúng vậy nhỉ.”
May mắn thay là hai đứa nhóc nhìn nhau rồi gật đầu, vẻ mặt vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng đã chấp nhận lời giải thích.
Ngay khi Moo Young thả lỏng vai vốn đang căng cứng vì lo lắng, khi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã giải thích được hiểu lầm thì Jun Woo lại nghi ngờ ‘hừm’ một tiếng và lẩm bẩm.
“Nhưng mà, tại sao anh Seok Jae lại thức vậy ạ?”
“Hả?”
Đúng vậy, hai đứa nhóc đã thức dậy không lâu sau khi cậu rời khỏi vòng tay của Seok Jae, vì vậy cả Kyeong Ho và Jun Woo đã nhìn thấy anh ngồi bên cạnh cậu chứ không phải ở chỗ ngủ của mình.
‘Cuối cùng thì cũng hỏi rồi.’
“May mà mọi chuyện trôi qua một cách êm đẹp.”
Khi bị chạm đúng vào điểm nhạy cảm, Moo Young không kiềm được mà giật mình.
“Nếu có động tĩnh nhiều sẽ nguy hiểm nên anh mới không đánh thức bọn em… Nhưng tại sao anh Seok Jae lại thức? Anh ấy vốn ngủ ít và nếu đã nằm im đến giờ thì chứng tỏ rất mệt, tức là anh ấy phải dậy sớm hơn bình thường.”
Lý luận sắc bén của Jun Woo như dồn mình vào chân tường khiến cậu khẽ nuốt khan, hai người đồng thời quay sang nhìn cậu với ánh mắt dò xét.
“Anh… không lẽ…”
“Anh không tin tưởng nên mới không đánh thức bọn em sao?”
Có lẽ là do thân thiết từ nhỏ, nên dù cho không hề bàn bạc trước với nhau nhưng cả hai lại ăn ý đến lạ. Bị chất vấn, Moo Young cảm thấy như bị hai con mèo hoang gầm gừ vây quanh đành bật ra nụ cười gượng gạo.
“Ha ha…”
Cách tốt nhất để không bị ‘cắn’ là trả lời nhanh, cậu chia sẻ thông tin chân thật nhất từ trước đến nay.
“Không, làm gì có chuyện đó. Anh ấy tự dậy chứ không phải là anh đánh thức đâu, anh cũng giật mình tỉnh giấc vì điều đó mà.”
Cậu không đề cập việc đó xảy ra ngay khi mình vừa canh gác, nhưng phần về việc Seok Jae tự tỉnh và khiến cậu kinh ngạc là hoàn toàn sự thật.
“…. Cũng phải vì tai anh Seok Jae nhạy cảm lạ thường, có lẽ nghe thấy tiếng zombie nên mới tỉnh dậy.”
“Đúng vậy, anh ấy có chút bản năng của thú săn nên chuyện này hoàn toàn là có thể.”
“Này, sao gọi anh ấy là thú săn chứ?”
“Khen đấy, khen mà. Kiểu giác quan động vật ấy.”*
May mắn thay, cả hai tự suy diễn theo hướng có lợi.
Thoát được vòng thẩm vấn, Moo Young sợ họ lại phát hiện điều gì nên vội giả vờ buồn ngủ. Vì đã bỏ lỡ thời điểm di chuyển lúc rạng sáng, họ quyết định đi vào buổi tối nên nếu cậu dậy vào giờ trưa thì cũng không sao.
‘Mong lúc đó họ có thể quên chuyện này đi… Dù sao thì mình cũng đã xử lý ổn thỏa!’
Nằm xuống nhắm mắt, cậu mới có dịp tự hào về việc tự mình giải quyết hiểu lầm và giữ kín bí mật với Seok Jae.
‘Hí hí, xem ra mình có tài ăn nói hơn mình tưởng?’
Lòng tràn đầy phấn khích, Moo Young khẽ cựa quậy quay người về phía Seok Jae nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đờ người ra vì kinh ngạc.
Vốn định ngắm nhìn anh đang say giấc để tận hưởng cảm giác bình yên do mình gìn giữ, nào ngờ khi mở mắt thì cậu thấy cánh tay che mắt của anh đã trượt xuống, để lộ nửa đôi mắt đang hé mở!
Lúc đầu cậu tưởng anh chỉ thay đổi tư thế nên vui mừng vì có thể nhìn rõ mặt anh ấy hơn, nhưng rồi cậu chợt nhận ra đôi mắt nửa che kia cũng đang dần mở ra!
‘Ơ, anh ấy dậy từ khi nào vậy…….’
Một bên mắt khẽ hé mở, con ngươi đen láy đảo tròn nhìn cậu rồi…… vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Vậy là anh, người mà cậu tưởng đang ngủ lại nhìn cậu cười một cách ngớ ngẩn. Thêm vào đó, cậu không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng trong đôi mắt ấy hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
‘……!’
Cậu cảm thấy một sự phản bội lớn lao hơn cả khi còn bé, nhìn thấy nhân viên bán thời gian mà mình tưởng là ông già Noel ở trường mẫu giáo đang tháo râu ra nghỉ ngơi.
Moo Young đã nghĩ anh ấy ngủ say vì kiệt sức sau những lo lắng! Vậy mà cậu đã phải vất vả xoay sở cái đầu vốn chẳng thông minh gì của mình để tự mình vượt qua khó khăn đó thay vì Seok Jae, người cực kỳ giỏi ăn nói!
‘Vậy là nãy giờ anh ấy đã giả vờ ngủ sao?!’
( con ghể nì qué lè tâm cơ, chẹp chẹp. Thiệc thòi cho coan toi rùi =)) ).