Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 78 - Xuất phát thôi.

Editor: HThanh.                       

Tạch. Cạch. 

Đến giờ di chuyển, bốn người bọn họ mỗi người lấy ra chiếc xe đạp đã chọn trước đó. 

“Này, sao mặt mày cậu cau có vậy?” 

Moo Young đang đứng cách ba người kia một chút, bất giác dừng lại với chiếc xe đạp đã nhấc lên một nửa khi nghe thấy giọng của Jun Woo, rồi vểnh tai lên lắng nghe. 

“Tại lâu rồi không đi xe đạp nên có hơi lo, không biết có bị ngã không nữa?” 

Nghe câu hỏi của hắn, Kyeong Ho khẽ thở dài rồi nói với giọng thiếu tự tin. 

“Trời ạ, lo xa quá rồi đấy. Này, lâu rồi là lâu hồi nào chứ, chẳng phải trước khi trời nóng lên thì chúng ta vẫn đạp xe đi học hàng ngày sao?” 

“Thì… thì cũng đúng là thế nhưng mà…” 

“Nếu lo lắng quá thì cứ nhờ anh Seok Jae chở cho.” 

“Không phải cậu sao?” 

Kyeong Ho có vẻ không tin nổi, vừa ngạc nhiên vừa khẽ bật cười. 

Thấy cậu bạn mình đã bớt căng thẳng, Jun Woo hừ một tiếng rồi nói. 

“Tớ không chở thằng nào cao hơn tớ đâu. Nhưng vì là bạn bè nên tớ đặc biệt chiếu cố, thay cậu ngỏ lời với anh ấy cũng được đỡ cho cậu ngại.” 

“Thôi, tớ tự cẩn thận để không bị ngã là được.” 

Cậu nhóc hờ hững trêu đùa thực chất là đang an ủi bạn mình và cậu ta nhận ra sự tốt bụng của người bạn, cũng đã mỉm cười. Đó là một cảnh đẹp đến nỗi bất cứ ai không phải là người khô khan đều sẽ mỉm cười hài lòng. 

“Tuổi trẻ thật là đẹp mà.” 

Cho đến tận trưa hai người kia vẫn thường xuyên nhìn ra ngoài, và sau khi xác nhận đường phố vắng lặng thì họ luôn nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ. 

Moo Young đã nghĩ rằng có lẽ họ đã quên chuyện gì đó rồi, nên đã cố tình nghe lén cuộc trò chuyện để xác nhận… Nhờ vậy mà cậu đã vô tình được thưởng thức một thước phim thanh xuân đẹp đẽ ngoài mong đợi. 

“Đó chẳng phải là mối quan hệ bạn bè lý tưởng sao? Ngược lại thì…” 

Khi sự ngưỡng mộ qua đi, một cảm xúc khác lại len lỏi trỗi dậy. Trong lúc đó, chiếc bánh xe đạp lơ lửng giữa không trung dần xoay ngang. Và…. 

Keng! 

Moo Young chỉ nhận ra điều bất thường khi cảm thấy một lực tác động vào tay do bánh xe quay hết cỡ và bị phanh lại. 

‘Hức.’ 

Cậu giật mình khi nhận ra sự cố và vội vàng siết chặt tay nhưng khung xe đã nghiêng hẳn sang một bên, bánh trước gần như chạm vào thân xe. Cứ thế này thì sẽ tạo ra tiếng động khá lớn. 

Nhưng không gian không đủ để cậu nhấc xe lên cao hơn hoặc lùi lại nhanh chóng, nên cậu không thể làm gì khác. 

Nếu chỉ là một tiếng động ồn ào thì không sao, nhưng nếu lũ zombie đã biến mất nghe thấy tiếng động và quay trở lại đây như ngày hôm qua thì sẽ là một tai họa lớn. 

Chỉ một tiếng lon rơi thôi mà chúng còn kéo đến, nên dù bây giờ không thấy con nào thì cũng không thể yên tâm được. 

‘Phải, phải ngăn lại!’ 

Ngay khi nhận ra không thể tránh khỏi va chạm, Moo Young buông một tay đang giữ xe ra và vươn về phía trước. Cậu định dùng tay nắm lấy bánh xe hoặc dùng cánh tay chèn vào giữa để chặn lại. 

Nếu là trước đây cậu đã không đủ sức giữ chiếc xe đang cầm, và cánh tay có lẽ đã bị kẹp giữa những thanh sắt mà bị thương. 

Nhưng bây giờ cậu có đủ sức mạnh để giữ xe chỉ bằng một tay, và hơn nữa cậu cũng không còn cảm thấy đau đớn nên hoàn toàn có thể thử. 

‘Làm ơn! Đừng tạo ra tiếng động lớn!’ 

Đúng lúc cậu đang chắp tay cầu nguyện trong lòng khi cánh tay cố gắng vươn ra xa nhất có thể, vì quá tập trung vào việc giữ xe mà không để ý đến phía dưới đã mất thăng bằng. 

Một đầu ngón chân của cậu, chân mà cậu đã đưa ra phía trước để giữ thăng bằng theo phần thân trên đang cúi xuống, đã vướng vào thanh trụ đỡ giá trưng bày xe đạp bên cạnh.

Huỵch! 

Cùng với chiếc xe đạp đang cầm trên tay, cậu loạng choạng cảm giác như tim rớt ra ngoài, bất giác phát ra một âm thanh kỳ quái. 

‘Chết rồi.’ 

Trước tương lai mờ mịt sắp tới, cậu nhắm chặt mắt. Quả nhiên cậu cảm thấy cơ thể bị ép lại từ trước ra sau, cậu nghiến răng chịu đựng chuẩn bị cho một tiếng động lớn. 

“Ưm…” 

Thế nhưng dù thời gian trôi qua bao lâu, tiếng động lớn vẫn không vang lên cũng không có cảm giác cơ thể va chạm mạnh vào đâu cả. 

Khẽ mở mắt, cậu nhận ra mình đang lơ lửng trên không bám vào chiếc xe đạp cũng đang treo lơ lửng, y như khoảnh khắc cậu ngã xuống cứ như thời gian đã ngừng trôi. 

“Ơ?” 

“Cứ giữ chặt lấy xe đạp, đừng buông ra.” 

Trong lúc còn chưa kịp định hình tình huống, một giọng nói ra lệnh vang lên từ phía trên đầu cậu. 

Theo phản xạ, cậu nắm chặt lấy khung xe đạp như nắm lấy sợi dây cứu mạng, chiếc xe đạp đang lơ lửng bất động trên không từ từ di chuyển về phía sau. 

Két… Két… 

Moo Young, người thậm chí còn chưa tỉnh táo để đặt chân xuống đất cứ thế bám vào xe đạp, gót chân lê trên mặt đất thoát ra khỏi những kệ hàng dày đặc. 

“Em không sao chứ?” 

Đồng thời giọng nói của Seok Jae lại vang lên một lần nữa, và khi nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt vào trục bánh xe che phủ cả những nan hoa, cậu mới nhận ra. 

Anh đã nắm lấy cả hai trục bánh xe, chịu đựng cả trọng lượng của chiếc xe đạp và cả trọng lượng của cậu đang cố gắng ngã xuống để cứu mình. 

Cậu cảm thấy như bị kẹt ở đâu đó là vì cơ thể của anh đã chen vào giữa khe hẹp, kẹp giữa khung xe và cậu. 

‘Anh ấy khỏe thật đó…’ 

Cậu không biết là vì sốc trước sức mạnh vượt trội của anh so với một con zombie như cậu, hay là vì nhẹ nhõm khi vừa thoát khỏi một tai nạn lớn mà ngay khi anh vừa đặt chiếc xe đạp xuống, cậu đã ngã khuỵu xuống đất. 

“Vâng, vâng. Em không sao. Cảm ơn anh ạ.” 

Trong lúc còn đang ngơ ngác, cậu vẫn không quên trả lời câu hỏi của Seok Jae một cách ngoan ngoãn và Kyeong Ho cùng với Jun Woo đang đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới. 

“Anh Moo Young, anh có bị thương ở đâu không?” 

“Anh không sao chứ ạ?” 

Hai người nghĩ rằng cậu ngồi bệt xuống với vẻ mặt thất thần là vì bị thương nên vội vàng xem xét cậu. 

“À, không phải đâu. Anh không sao, nhờ có anh Seok Jae mà anh không bị thương chỗ nào cả. Chỉ là hơi giật mình thôi.” 

Thật ra, dù có bị thương thật thì việc được những đứa em nhỏ hơn nhiều tuổi lo lắng cũng đã thấy ngại rồi. Huống chi cậu lại là người anh, không những gây ra chuyện mà còn không bị thương ở đâu nhờ Seok Jae. 

Vậy mà lại nhận được bao nhiêu là lo lắng, sự xấu hổ từ từ dâng lên khiến cậu nhanh chóng tỉnh táo lại. 

“Anh thật sự không sao mà, xin lỗi mọi người vì đã làm mọi người lo lắng. Mọi người chuẩn bị xong hết rồi thì chúng ta xuất phát thôi nhé?” 

Những ánh mắt lo lắng khiến Moo Young cảm thấy hơi áp lực, cậu cố gắng cười tươi rồi đứng dậy. 

Trong lúc cậu vội vàng tìm và đeo ba lô lên, không biết là hai người kia tin lời cậu nói không sao hay là biết cậu đang khó xử nên bỏ qua cho cậu… mà hai người họ đã đi lấy xe đạp của mình.

Giờ chỉ còn lại là……. 

“Anh, em xin cảm ơn anh một lần nữa ạ. Giờ em tự dắt xe đi được rồi.” 

Cậu vẫn còn cảm thấy hơi nóng sau lưng vì sự hiện diện to lớn kia, cậu gãi gáy một cách ngượng nghịu rồi cúi chào, sau đó vươn tay về phía tay lái xe đạp mà nãy giờ cậu vẫn đang nắm. 

Seok Jae nhìn cậu chằm chằm nhưng trái với dự đoán, anh ngoan ngoãn đưa tay lái cho cậu rồi hạ giọng thì thầm, đủ nhỏ để hai người đang đứng cách xa không nghe thấy. 

“Giận tôi rồi sao?” 

“Dạ?” 

Moo Young đang định dắt xe ra cửa thì ngơ ngác nhìn anh, rồi cậu chợt nhớ ra một chuyện mình đã quên. Đó là tình bạn hơi sứt mẻ, rất rất khẽ sứt mẻ của cả hai khác với tình bạn và tuổi trẻ tươi đẹp mà hai học sinh kia vừa thể hiện. 

‘Đúng rồi, mình đang trốn tránh anh ấy mà?’ 

Dù sao thì cứ hễ nhìn thấy mặt anh là lòng cậu lại mềm nhũn, lơ đãng vài lần rồi cũng bỏ cuộc nên cậu không thể nào phớt lờ hay trả lời cộc lốc với anh được, và cách duy nhất là cố gắng tránh mặt anh thôi. 

Vậy mà có vẻ như cậu vẫn để lộ vẻ mặt buồn bã, hay là anh ấy nhạy bén quá nhỉ. 

“Em, em có giận gì đâu ạ.” 

Vừa nói vậy, cậu vừa nhớ lại cái hành động tồi tệ của anh bỏ mặc cậu bối rối một mình rồi giả vờ ngủ, khiến vẻ mặt Moo Young trở nên khó chịu bĩu môi. 

“Vậy là đang hờn dỗi tôi à?” 

Khi cậu suýt gặp nạn, vẻ mặt lạnh lùng của Seok Jae đã tan chảy như băng tuyết gặp mùa xuân trước vẻ hờn dỗi đáng yêu vô thức của cậu. 

Chẳng mấy chốc, anh đã tủm tỉm cười không giấu nổi vẻ thích thú. 

“Khụ…” 

Lần này thì cậu không thể phủ nhận được, nếu anh hỏi cậu có giận hay hờn dỗi không thì cậu có thể nói không. Nhưng thật ra cậu hơi buồn một chút vì anh biết cậu đang gặp khó khăn mà lại không giúp đỡ. 

Đến mức niềm tin của cậu vào việc anh luôn làm điều tốt đẹp đã lung lay trong khoảng 0.1 giây. 

“Bọn, bọn trẻ đang đợi, chúng ta mau đi thôi.” 

Cậu hết lời để nói, cảm thấy thật trẻ con và nhỏ nhen khi hờn dỗi vì chuyện này nên cậu vội vàng tránh đi. Seok Jae khẽ cười rồi đi theo sau cậu.

“Kiểm tra bên ngoài rồi chúng ta đi ngay nhé, được chứ?” 

“Vâng.” 

“Em xong rồi ạ.” 

Đến cửa kính, Moo Young nói với hai đứa em đang ngoan ngoãn chờ đợi không để anh kịp chen lời. Kyeong Ho và Jun Woo ngây ngô đáp lời. Và……. 

“Ừm.” 

Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không mà giọng của Seok Jae vang lên trầm thấp sau một khoảng dừng. 

Moo Young cảm thấy như anh đang trách móc cậu vì đã cố tình trốn tránh cuộc trò chuyện, nên cậu khẽ hắng giọng rồi nhìn ra ngoài. 

May mắn thay bên ngoài vẫn yên tĩnh như vài tiếng trước, không thấy bóng dáng một con zombie nào. 

“Ừ. Không có ai cả, chắc giờ đi được rồi.” 

Nói với ba người phía sau, cậu tự tay xoay chốt cửa đã được tháo pin từ trước để không gây tiếng động rồi bước ra ngoài. Ba người lần lượt bước ra ngoài, nhìn con đường dài trước mặt rồi leo lên xe đạp.

Két— 

Và bên cạnh cậu thì anh đã đứng ngay đó từ lúc nào, như thể đó là lẽ đương nhiên. 

“Xu, xuất phát thôi!” 

Cậu giật mình thon thót nhưng rồi vờ như không có gì nói, đạp mạnh bàn đạp để cố gắng rời xa anh một chút. 

Thấy vậy, anh bật cười thành tiếng rồi thong thả tiến về phía trước theo tốc độ của cậu, còn Kyeong Ho và Jun Woo theo sau với vẻ mặt căng thẳng ra sức đạp xe. 

Cứ như vậy họ bắt đầu một hành trình mà dù muốn cũng không thể quay đầu lại, hoàn toàn không ngờ tới những nguy hiểm đang chờ đợi phía trước.

( điềm dữ dọ….. ).

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo