Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 79 - 1-0 hay là 1-1

Editor: HThanh.                  

Con đường ven biển một chiều yên tĩnh và thanh bình, khác hẳn khu thương mại nơi những chiếc xe vô chủ bị bỏ lại một cách thảm thương. 

Không giống như lúc khởi hành gấp gáp, Moo Young giữ vị trí dẫn đầu điều chỉnh tốc độ vừa phải với ba người còn lại và khẽ nghiêng đầu. 

‘Đường một chiều thế này thì chắc không có tai nạn gì xảy ra nhỉ? Với mình thì tốt quá rồi……’ 

Vừa lẩm bẩm trong lòng, cậu vừa tập trung cao độ vào thính giác mỗi khi rẽ vào những khúc ngoặt, đề phòng bất kỳ con zombie nào có thể xuất hiện. Nhưng việc đó kéo dài mười mấy phút khiến cậu dần thả lỏng cảnh giác. 

‘Ừm, có vẻ là an toàn thật.’ 

Hơn hết con đường rộng thênh thang, tiếng sóng vỗ vào đá tung bọt trắng xóa và mái tóc bay phất phơ trong gió mát lạnh. Tất cả những điều đó hòa quyện lại khiến cậu quên mất rằng con đường mình đang đi là đường trốn chạy. 

Ánh mắt Moo Young từ nãy đến giờ chỉ nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng cũng hướng ra biển dựa vào sự yên bình ít ỏi này. 

‘Ở đây chắc không có zombie nào xuất hiện đâu nhỉ.’ 

Mặt nước xanh biếc trải dài vô tận lấp lánh dưới ánh mặt trời, những tảng đá thỉnh thoảng hiện ra dưới làn nước màu ngọc lục bảo tạo nên một khung cảnh huyền ảo như thể một thế giới khác đang tồn tại. 

“Wow. Đẹp quá……” 

Cậu khẽ thốt lên một tiếng thán phục trước khung cảnh xứng đáng là một danh lam thắng cảnh. 

Rào rào—

Cậu vô thức giảm lực đạp để thưởng thức cảnh đẹp lâu hơn một chút, và chiếc xe đạp của cậu phát ra tiếng líp xe ồn ào. 

Đồng thời, một giọng nói trầm thấp mà người khác có thể không để ý, nhưng với cậu thì tuyệt đối không thể bỏ qua chợt vang lên. 

“Ừm, đẹp thật đấy.” 

“Hả.” 

Mải mê ngắm cảnh xung quanh mà không hề để ý có ai đó đang đến gần, cậu giật mình khiến tay lái loạng choạng mạnh. 

Sau một hồi lúng túng thì cuối cùng cậu cũng giữ được thăng bằng và nhìn sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Seok Jae đang nheo mày nhìn cậu. 

“Em ổn chứ?” 

“À, vâng, vâng ạ.” 

Moo Young hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch rồi trả lời, anh khẽ cười mỉm. 

Chắc chắn đó chỉ là một nụ cười mang ý nghĩa nhẹ nhõm vì cậu không sao, nhưng bản thân lại cảm thấy áy náy vì đã dẫn đầu mà lại xao nhãng, bèn rụt rè lên tiếng. 

“Em xin lỗi vì đã lơ đãng……” 

“Không sao đâu, lúc thế này thì phải ngắm cảnh đẹp để hồi phục tinh thần chứ. Nếu không thì không trụ được đâu.” 

Giọng nói của cậu nhỏ hẳn đi, Seok Jae nghi hoặc nhướn một bên lông mày nói. Sau đó thấy tâm trạng cậu vẫn không khá hơn, anh nói thêm một câu. 

“Và đâu chỉ có mình em như vậy.”

Anh đã theo dõi Moo Young từ nãy đến giờ, chờ đợi cậu thả lỏng cảnh giác để rồi bất ngờ đuổi kịp cậu. Anh định nói về bản thân, nhưng cậu lại nghĩ anh đang nói về hai học sinh trung học đang trò chuyện phía sau.

“Này, bơi từ đây đến tảng đá kia được không?”

“Ừm… không nghỉ một lần nào á?” 

Cậu bật cười khi nghe cuộc đối thoại của hai đứa nhóc, chợt anh gọi tên cậu. 

“Moo Young à.” 

Thấy vẻ mặt tươi tỉnh của cậu, Seok Jae nghĩ đây là cơ hội. 

Anh giả vờ đạp xe chăm chỉ nhưng lại khéo léo rút ngắn khoảng cách, rồi nói với cậu khi cậu ấy quay sang nhìn anh theo tiếng gọi. 

“Em có biết là sáng nay tôi chẳng phải là không muốn giúp em mà là không thể giúp không?” 

“Dạ?” 

Cậu ngơ ngác một lúc rồi ba giây sau mới ‘hả’ lên một tiếng ngạc nhiên, có lẽ cậu đang nghĩ kiểu như ‘đúng rồi, mình đang giận anh ấy mà! Sao lại quên mất rồi’. 

Seok Jae đọc thấu tâm can của Moo Young nhưng vẫn giả vờ không biết và tiếp tục nói. 

“Chắc là em không tò mò đâu, nhưng tôi vẫn muốn nói. Em nghe tôi nhé?” 

“…… Chuyện gì ạ?” 

Cậu có vẻ cố tình trì hoãn câu trả lời để không lộ vẻ quá tò mò, nhưng vẻ mặt không giấu nổi sự hiếu kỳ của cậu đã phản tác dụng. 

Anh thấy cậu dễ mềm lòng đến nỗi không giận được lâu mà cảm thấy cậu thật đáng yêu, muốn cắn cho một cái. Nhưng anh lại thích trêu chọc cậu hơn, nên nở một nụ cười tinh nghịch như một cậu nhóc tinh ranh. 

“Chuyện đã xảy ra lúc đó, tôi đã không nói thật. Em cố tình giữ bí mật cho tôi có đúng không? Vì tôi không muốn bọn trẻ thấy bộ dạng chẳng ra gì của tôi.” 

“B, bộ dạng chẳng ra gì là sao ạ……” 

Không phải lời giải thích mà là sự thật về vụ việc đêm đó được phơi bày, Moo Young giật mình quay lại nhìn vì cậu sợ hai nhóc kia sẽ nghe thấy. 

“À, không được chối đâu đấy.” 

“Vậy còn đồ bơi toàn thân thì sao?” 

May mắn thay tiếng sóng lớn và khoảng cách vừa đủ khiến hai người kia không nghe thấy, họ vẫn đang cãi nhau về cuộc thi bơi trong tưởng tượng của mình. 

“Thấy chưa? Em vẫn đang rất cố gắng giữ bí mật cho tôi đấy.” 

Vừa lúc anh cảm thấy nhẹ nhõm, một giọng nói tin tưởng vang lên cùng với tiếng cười khúc khích. Moo Young ngượng ngùng nắm chặt tay lái và lắp bắp biện minh. 

“K, không hẳn là vậy đâu ạ. Thật ra là tại em cũng ngủ quên vào khoảng rạng sáng ấy ạ.” 

“Em nói dối.” 

Trước lời phủ nhận dứt khoát, cậu không thể nói thêm gì nữa. 

Hình ảnh Seok Jae vừa đạp xe vừa cười tươi nhìn cậu giống như một cảnh trong phim vậy. Và… có lẽ vì ánh mắt đầy chắc chắn của anh khiến cậu có ảo giác rằng anh biết cậu không ngủ được. 

‘Thấy chưa, làm sao mà ngăn cản được chứ.’

Anh nhìn cậu đang im lặng, cố gắng nhịn cười khi khóe miệng cứ nhếch lên. 

Anh lên tiếng: “Chúng ta đã quyết định không cản trở nhau bảo vệ nhau rồi mà? Lúc đó trời đã sáng, cuộc đua bắt đầu rồi.” 

“Dạ? Ý anh là sao……” 

Dù là lời anh nói, nhưng cậu vẫn cảm thấy đó là một lời bào chữa nghe có vẻ hay nhưng vô lý. Cậu định phản bác, nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

‘Có lẽ là vậy nhỉ?’

Làm cho cậu ngập ngừng không thể nói hết câu. 

‘Mình đã cố gắng hết sức để biện minh cho anh ấy mà…… Cũng có thể coi là bảo vệ anh ấy nhỉ?’ 

Nghe có vẻ như một trò chơi chữ nhưng vì lúc cá cược họ không quy định rõ phạm vi của việc bảo vệ, nên cũng không hẳn là vô lý. 

Dù vẫn còn hơi khó chịu, nhưng nếu vậy thì hiện tại cậu đang dẫn trước anh trong cuộc cá cược nên đó cũng không phải là một cách tính toán tồi. 

“Em hiểu rồi, em tin anh không phải là không muốn giúp mà là không thể giúp.” 

“Thật sao? Cảm ơn em nhé.” 

Cậu chấp nhận để cuộc cá cược diễn ra theo hướng có lợi cho mình, vậy mà anh lại nói cảm ơn. Vẻ ngây thơ của Seok Jae khiến lương tâm Moo Young cắn rứt. 

‘Nhưng không còn cách nào khác, để cuộc cá cược này không thành gian lận thì mình phải thắng!’ 

Dù vậy cậu vẫn cảm thấy xấu hổ vì sự xảo quyệt của mình, không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ đảo mắt. 

Seok Jae lẩm bẩm: “Vậy là không phải 1-0 mà là 1-1 rồi.” 

“Dạ?” 

“Lúc em suýt ngã vì vướng xe đạp, tôi đã đỡ cho em mà.” 

“À.” 

“Nếu em nói là không tính thì tôi định tính là 1-0, may quá. Đúng không?” 

Cậu nhìn anh đang cười toe toét mà cảm thấy như bị ai đó đánh vào sau gáy. Không phải vì cậu đã hòa với anh, mà vì cậu nhận ra rằng nếu anh không nói ra thì cậu đã bị tụt lại trong cuộc cá cược rồi. 

‘Sao, sao lại có thể tồn tại một người tốt bụng, tiên nữ, à không, tiên nam và thiên thần đến thế này chứ……?’ 

Sự ngay thẳng và vô hại của anh khiến tim cậu như thắt lại. Thực ra, con người tốt bụng đó đang cố gắng nhịn cười trước phản ứng thái quá của cậu. 

Moo Young hoàn toàn không biết điều này, cậu chỉ cảm thấy một cảm xúc dâng trào khó tả vừa muốn diễn tả lại vừa cảm thấy không tốt, nên cậu cứ bồn chồn mấp máy môi. 

Vào lúc đó. 

Ầm ầm—

Một âm thanh trầm và sâu vang vọng bên tai cậu. Cậu giật mình vì cảm giác như não mình rung chuyển, vội vàng quay đầu tìm kiếm nguồn gốc âm thanh nhưng vẫn không thấy gì, và âm thanh cũng không lặp lại. 

Tuy nhiên, nhờ đó cậu lại có được một thông tin bất ngờ khác. 

‘Sao trời tối nhanh quá vậy?’ 

Gần như không có khả năng gặp được người sống sót khác trên đường và để có thêm thời gian tìm kiếm nơi trú ẩn sau khi băng qua đường, họ đã khởi hành sớm hơn bình thường. 

Nhưng bây giờ, dường như mặt trời đã khuất đi khoảng một phần ba rồi.

‘Chưa đến lúc trời tối đến thế này mà.’ 

Trong lúc xem đồng hồ đeo tay, bóng tối như có ai đó đang kéo đến từ phía sau vẫn không ngừng lan rộng. Với linh cảm bất an, cậu nhìn xung quanh và phát hiện ra phía bên kia ngọn núi bên cạnh cuối những đám mây đen kịt. 

Có lẽ tiếng động vừa nãy là từ đó vọng ra sao? 

“Anh, mây……” 

“Ừm, có lẽ là sắp mưa rồi.” 

Moo Young lập tức báo cho Seok Jae biết và anh cũng đã nhận ra tình hình, liền quay lại phía sau hét lớn. 

“Mấy đứa, tăng tốc lên chút được không? Có vẻ sắp mưa rồi.” 

“Hả. Vâng ạ!” 

“Tụi em biết rồi!” 

Bốn người tăng tốc như thể chưa từng thảnh thơi ngắm biển lúc nãy. Trong im lặng chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều đặn vang lên, và vài phút sau cuối con đường ven biển dài dằng dặc đã hiện ra. 

Họ giảm tốc độ một cách cẩn thận, giữ im lặng khi đến cuối con đường.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo