Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 80 - Trời mưa.

Editor: HThanh.             

“Ha, đã đến rồi.”  

“May mà vượt qua trước khi trời mưa.”  

“Này mấy đứa, giữ yên lặng nào.”  

Seok Jae ra hiệu bảo mọi người hạ giọng, bình tĩnh quan sát xung quanh.  

Con đường lớn nối với đường ven biển cắt ngang giữa lối đi, những chiếc xe bị bỏ hoang và tấm biển ngổn ngang khắp nơi, nhưng không hề có bóng dáng zombie nào. 

Sự yên tĩnh đến rợn người này giống hệt với nơi họ vừa xuất phát. Khác với khu thương mại dành cho du lịch trước đây, nơi này gần với khu dân cư sinh sống với những tòa nhà cũ kỹ hơn, tạo cảm giác khác biệt rõ rệt.  

“Chúng ta di chuyển thôi.”  

Sau khi nhanh chóng quan sát, anh nhận định không có mối đe dọa nào trước mắt và quyết định tiến sâu vào trong thành phố để tìm nơi trú mưa.  

Vừa đạp xe với tốc độ tương đương đi bộ, họ vừa liếc nhìn xung quanh tìm kiếm một tòa nhà thích hợp. Nếu không có tiếng sóng vỗ mờ nhỉ và tiếng lốp xe ma sát với mặt đường, sự yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở nhỏ.  

Junwoo lên tiếng, nhíu mày: “Ở đây… có phần hỗn loạn nhỉ.”  

Không ai hỏi lại, vì tất cả đều đang nghĩ như vậy.  

Khu vực sau khi băng qua đường ven biển không chỉ khác biệt ở độ cũ kỹ của các tòa nhà. Càng vào sâu, càng thấy rõ những điểm khác thường: cửa kính nứt vỡ, cửa hàng bị xe đâm vào rồi bỏ hoang…  

Dù đây là cảnh tượng thường thấy, nhưng nơi này có một điểm đặc biệt khác.  

Cạch—

Một tiếng động vừa đục vừa sắc vang lên nhưng trừ người gây ra, ba người còn lại chỉ liếc nhìn xuống đất rồi lờ đi. Đây là âm thanh họ đã nghe nhiều lần kể từ khi đến đây.  

“A!”  

Kyeong Ho giật mình khi thấy vết xước lớn trên chiếc xe do cậu ta đạp xe quệt phải, lập tức đạp lên bàn đạp bỏ đi nhanh chóng. Đây là lần thứ tư cậu ta trốn chạy như vậy, nên chẳng mấy do dự.  

Cậu ta vừa tránh những chiếc xe chất đống vừa lẩm bẩm. 

“Cái này… sau này cảnh sát không gọi điện đòi bồi thường thiệt hại bằng cách truy xuất camera hành trình chứ?”  

“Ừm, chắc không đâu. Nhưng vẫn nên cẩn thận, biết đâu có zombie trong xe hoặc dưới đó.”  

“Cậu đúng là đồ ngốc mà…”  

Moo Young cười như thể thấy sự lo lắng của cậu ta rất dễ thương, còn Jun Woo thì lại nhìn bạn mình với ánh mắt ngao ngán. Sau đó, hắn nhanh chóng đảo mắt xung quanh ngạc nhiên thốt lên.  

“Nhưng thật lạ là ở đây có nhiều xe thế.”

Theo lời Jun Woo, đó là một con đường cụt và có rất nhiều xe bị bỏ lại. 

Dù là đường thẳng và không có nhiều ngõ hẻm nối liền, nên không thể nói là do tai nạn mà gây ra tình trạng này. Cảnh tượng kỳ lạ cứ như thể có một hàng người đang đứng đợi vậy.

“Tình trạng các tòa nhà cũng không tốt lắm, nhưng bù lại thì không thấy zombie đâu. Thay vào đó thì…”

Cậu nhóc cứ lẩm bẩm như thể có tài suy luận, chợt ngập ngừng khi nhớ lại cảnh tượng mà mình đã thấy không biết bao nhiêu lần trên đường đến đây.

Thấy phản ứng của hắn như vậy, Moo Young đang đi đầu liền quay lại nhìn. Cậu thấy Jun Woo đang cố gắng nén cơn buồn nôn và đoán được cậu nhóc đang nghĩ gì, cậu chợt lên tiếng để đánh lạc hướng hắn.

“Ừm… Không có zombie thì tốt thật, nhưng vấn đề là không tìm được tòa nhà nào tươm tất để vào.”

Đó là lý do tại sao họ vẫn chưa vào được bất kỳ tòa nhà nào. Tất cả đều trông như thể đã bị zombie tấn công một lần rồi, không có tòa nhà nào còn nguyên vẹn.

‘Khó mà kiểm tra được trên tầng cao của các tòa nhà từ xa, nên mình muốn tránh càng nhiều càng tốt… Trừ khi có ai đó đồng ý để mình đi lên một mình.’

Tất nhiên là Seok Jae sẽ không bao giờ cho phép điều đó, nên Moo Young chỉ lặng lẽ thở dài. 

Cậu nói vậy để đánh lạc hướng Jun Woo nhưng bầu trời ngày càng tối sầm lại, có vẻ như sắp mưa đến nơi khiến cậu thực sự lo lắng. 

Cậu vô thức rên rỉ một tiếng.

“Vâng… Phải nhanh chóng tìm chỗ nào đó… Ực.”

Hắn đáp lại với vẻ mặt hơi tái đi, rồi nhìn thẳng về phía trước. Đúng lúc đó, chiếc xe đạp đột ngột xóc nảy lên khiến cậu nhóc hơi nhấc người khỏi yên rồi lại ngồi xuống. Và….

Rắc—

Một âm thanh khiến bất kỳ người nào cũng cảm thấy ghê tởm vang lên từ phía dưới.

Dù nghĩ là không nên, nhưng Jun Woo vẫn bị thu hút mà nhìn xuống và một cánh tay đầy vết chân in hằn hiện ra trong tầm mắt. Có vẻ như nó đã bắt đầu phân hủy từ lâu rồi, phần bị bánh xe nghiền nát hoàn toàn bầy nhầy và đứt lìa gần một nửa.

“Ọe!”

Cậu nhóc vội vàng vứt xe đạp, nhảy xuống để tránh xa phần cơ thể thối rữa đó rồi quay người lại ôm lấy đầu gối, cúi gập người và nôn mửa.

“Jun Woo!”

Kyeong Ho nhanh chóng chạy đến bên cậu bạn vừa xoa lưng vừa liên tục cảnh giác nhìn xung quanh.

“Tôi… Tôi xin lỗi. Tại tôi mà… Chúng ta đi nhanh thôi.”

Một lúc sau hắn bình tĩnh lại, khuôn mặt trắng bệch không kém gì Moo Young và nói lời xin lỗi. Vẻ mặt Jun Woo lộ rõ sự áy náy vì đã làm mất thời gian của mọi người chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy nên cậu lắc đầu.

“Ừm, không, không sao đâu mà.”  

Bước vào thành phố kỳ lạ, họ liên tục chạm trán với những xác chết kinh dị đến mức khó phân biệt đó là người chết hay zombie. 

Chỉ cần nhìn một lần cũng đủ gây ám ảnh nhưng vì phải chứng kiến nhiều lần trong khoảng thời gian ngắn, nên có vẻ như ai đó đã chịu hết nổi.  

‘Thành thật mà nói, khi nãy việc không hét lên cũng đáng được khen rồi.’

Seok Jae cũng có vẻ nghĩ vậy, gương mặt lạnh lùng. Không một chút trách móc, anh liếc nhìn chiếc xe đạp của hai người kia như thể sắp bỏ lại rồi nói.  

“Xuống xe luôn đi, ta sẽ bỏ chúng lại đây.”  

“Dạ? Liệu có ổn không ạ?”  

Kyeong Ho ngạc nhiên hỏi, bởi họ đã cố gắng mang theo phương tiện di chuyển này vì nghĩ nó sẽ hữu ích nếu gặp zombie.  

“Ừm. Phía trước càng nhiều xe chất đống, đi bộ còn nhanh hơn. Nếu biết đường sẽ loạn thế này, từ đầu đã bỏ chúng rồi.”  

Giải thích dứt khoát xong, anh rút vũ khí từ ba lô cầm chắc trong tay rồi gật đầu ra hiệu đi tiếp. Ba người không phản đối, bỏ lại xe đạp trên đường và đi theo anh.  

‘Chẳng có tòa nhà nào là khả dụng cả.’

Bỏ xe đạp xong, tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn, nhưng vẫn chưa tìm thấy nơi nào đủ an toàn để trú qua đêm. Đám mây đen giờ đã kéo đến ngay trên đầu họ, Seok Jae thầm chép miệng. 

‘Chết tiệt. Tìm chỗ an toàn thì còn lâu, tự tạo một chỗ có khi còn nhanh hơn.’ 

Tốt nhất là chọn ngẫu nhiên một tòa nhà và ‘dọn dẹp’ nó. Vừa quyết định xong, anh siết chặt tay cầm rìu định chỉ vào một trong những lối vào trước mặt thì—  

Chớp!—

Một tia sáng lóe lên như đèn flash máy ảnh rồi vụt tắt. Trước khi kịp phản ứng, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, đến mức tưởng như mặt đất rung chuyển.  

RẦM! BÙM! ẦM ẦM—!! 

Tiếng sấm đinh tai đến mức ù cả màng nhĩ, anh nhăn mặt nghĩ.  

‘Chắc sét đánh gần hơn mình tưởng, cứ như thế này thì chưa kịp bị zombie cắn đã chết vì sét đánh mất.’

Sấm to như vậy nghĩa là sét đã giáng xuống rất gần, nên khả năng đó không phải là vô lý.  

Và xui xẻo thường không chỉ đến một lần.  

Tí tách—  

Những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống sống mũi khiến Seok Jae bật cười. 

Đùa nhau à? 

Đúng lúc anh định chui vào bất kỳ tòa nhà nào thì trời đổ mưa, chẳng chịu đợi thêm một giây. Đang định quay lại báo kế hoạch cho ba người với ánh mắt bực bội, anh bỗng nghe thấy tiếng hét.

“A-Anh ơi! Anh sao thế ạ?!”  

“Anh ơi, anh ổn chứ?”

Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau.

Ngay khi nhận ra nguyên nhân là Moo Young, anh chợt cảm thấy tim mình lạnh đi rồi vội vàng xoay người tìm kiếm cậu.

“Ưm… hức…”

Và ngay phía sau anh vừa nhìn thấy cậu đang ngồi xổm xuống đất bịt chặt tai và nhăn mặt đau khổ, anh liền quỵ xuống trước mặt cậu, một đầu gối chạm đất không màng đến việc bị trượt ngã và vội vàng xem xét tình hình.

“Moo Young à, Kang Moo Young. Em làm sao thế này?”

Seok Jae lo lắng hỏi, nhưng người kia hoàn toàn không nhận thức được giọng nói của anh. Moo Young nhắm nghiền mắt và bịt tai chặt hơn, cơn đau sau bao nhiêu lâu ập đến khiến cậu hoàn toàn không thể tỉnh táo lại được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo