Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 81 - Cơn đau và sự "dỗ dành" :33.

Editor: HThanh.              

‘Tai mình đau quá… như thể bị xé toạc vậy.’  

Cơn đau nhức từ sâu trong tai lan ra khắp đầu, đến mức không thể xác định chính xác vị trí. 

Nếu phải ví von, thì giống như vô tình bật nhạc ở volume tối đa khi đang đeo tai nghe— một cú sốc khiến người ta phải giật mình vứt ngay tai nghe đi, nhưng lần này còn đau hơn thế gấp bội.  

Moo Young không đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang đau, cũng chẳng có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân. Cậu chỉ biết co rúm người lại, cố gắng trốn tránh cảm giác không thể chịu nổi.  

Ấn chặt—

Đột nhiên một thứ gì đó lớn hơn đè lên bàn tay đang bịt lấy tai cậu, tạo thêm một lớp áp lực che chắn.  

Có lẽ nhờ vậy mà tiếng động bị chặn lại phần nào, cơn đau cũng dịu bớt. Cậu ngẩng đầu mở mắt, và ánh mắt cậu chạm phải gương mặt lạnh lùng nhưng căng thẳng của Seok Jae.  

“Em thấy đỡ hơn chưa?”  

Anh vừa hỏi vừa giữ chặt đầu cậu vốn đang cố thu nhỏ như nhím con để trốn tránh, đồng thời lấy tay bịt tai cho cậu.  

Do ù tai và bị bịt kín nên cậu không nghe thấy gì, nhưng qua biểu cảm và khẩu hình miệng của anh, cậu hiểu rằng anh đang lo lắng cho mình. 

Cố gắng mấp máy đôi môi cứng đờ vì sợ hãi, cậu thều thào.  

“Tai… tai của em…”  

“Tai?”  

“Tai em đau quá…”  

Chớp!—  

Vừa dứt lời bằng giọng run rẩy, bầu trời lại bùng lên một tia chớp trắng xóa theo sau là cơn mưa xối xả.  

“Hự…!”  

Mắt Moo Young mờ đi vì ánh sáng chói lòa, cậu rên lên một tiếng nghẹn ngào bởi cậu biết cơn đau sắp ập đến.  

Quên mất mình đang nói chuyện với Seok Jae, cậu gồng cổ lên cố sức đưa đầu ra khỏi tay anh để lại cuộn tròn người. 

Dù biết tay anh che tai sẽ hiệu quả hơn, nhưng nỗi sợ ùa về khiến lý trí lu mờ chỉ còn bản năng điều khiển. Nhưng bàn tay anh vốn đang ôm gần như kín cả đầu cậu nên không dễ dàng buông ra.  

“Buông ra… buông em ra đi!”

Trước khi tiếng động lớn khác vang lên, cậu muốn nhanh chóng úp mặt vào đâu đó để trốn. Cậu thở dốc nói, nhưng Seok Jae chỉ yên tĩnh nhìn người trong lòng mình. 

Bình thường cậu rất thích sự điềm tĩnh đó của anh nhưng giờ đây, lý trí của cậu đã bị nỗi sợ hãi nuốt chửng đến nỗi cậu thấy anh thản nhiên như vậy thật là đáng ghét, khác hẳn với sự gấp gáp của mình.

ẦM ẦM—

Một tiếng vọng trầm đục đáng sợ vang lên, giống như tiếng gầm gừ cảnh báo của một con thú dữ trước khi nó rống lên.

Khi Moo Young gần như nghẹn thở chuẩn bị cho cơn đau sắp ập đến, thì cậu đã đạt được điều mình muốn. Seok Jae nắm lấy gáy cậu kéo sát vào ngực mình rồi ôm trọn cậu vào lòng.

Vụt—

Tầm nhìn tối sầm lại trong tích tắc, và đúng lúc cậu định thả lỏng một chút nhờ mùi hương quen thuộc và sự ấm áp dễ chịu, đột nhiên một tiếng động lớn như xé trời giáng xuống.

ẦM ẦM ẦM!— 

RẦM RẦM RẦM—

Tiếng vọng khủng khiếp dội qua lớp cơ thể dày dặn, vang lên ù ù. 

Có lẽ vì mặt cậu bị ép chặt vào người Seok Jae, gò má bị ép vào cánh tay đang ôm chặt lấy cậu hoặc có lẽ vì cậu đã nghiến răng chuẩn bị trước, nên lần này cậu đã không còn giật mình kinh hãi như lần đầu nữa.

‘Đầu mình đau quá…’

Nhưng không phải là hoàn toàn không đau, tiếng ù ù trong tai khiến cậu nhăn mặt và siết chặt lại những cơ bắp vừa thả lỏng.

Moo Young ôm chặt lấy anh như thể quên mất mình vừa ghét anh ấy thế nào, như thể chỉ có người này mới có thể cứu cậu khỏi cơn đau này. 

Và Seok Jae, người mà Moo Young đang tin tưởng thì…..

‘Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Em ấy có chấn thương tâm lý với tiếng sấm à? Hay là sợ tiếng động lớn? Không, em ấy nói là đau mà. Có phải tiếng động lớn làm tai em ấy bị làm sao không?’

Anh hoàn toàn bối rối trước tình huống khó hiểu này, không biết phải làm gì. 

Trái với suy nghĩ của cậu, anh đã không thể bình tĩnh được một giây nào kể từ khi thấy cậu có phản ứng kỳ lạ. Bên ngoài anh có vẻ điềm tĩnh nhưng thực ra anh đã quá sốc và cứng đờ, không thể phản ứng gì.

‘Ngay cả khi sắp bị zombie cắn chết, em ấy cũng không đến mức này mà.’

Đúng vậy, Moo Young dù trông yếu đuối nhưng lại là một người gan dạ, đến mức ngay cả trước cái chết cũng cố gắng mỉm cười. Seok Jae không bao giờ nghĩ tới việc sẽ thấy cậu suy sụp đến thế này, huống chi lý do lại là tiếng sấm.

Trong lúc hoảng loạn như vậy thì điều đã giúp anh ôm chặt lấy cậu vào lòng, dù nghe có vẻ buồn cười chính là cái ‘radar phát hiện nguy hiểm’, chỉ hoạt động trong những trường hợp đặc biệt như thế này.

Nhìn cậu ngồi phịch xuống đất dùng gót chân cào cào xuống sàn như muốn trốn thoát, anh đoán rằng nếu còn có thêm một tiếng động lớn nữa thì cậu chắc chắn sẽ vùng vẫy bỏ chạy như một con mèo hoảng sợ.

Và đúng như dự đoán, ngay khi tiếng sấm vang lên Moo Young liền cào cấu lưng và bám chặt lấy anh. Nếu anh không giữ chặt thì có thể cậu đã bỏ chạy đi đâu đó rồi.

‘Dù mình không rõ lý do, nhưng nếu là do tiếng động thì chắc phải giữ thế này cho đến khi sấm ngừng.’  

Seok Jae nhìn xuống Moo Young đang co quắp trong vòng tay mình, quyết định bế cậu lên và di chuyển.  

‘Em ấy sẽ không bị tấn công, nên ở trong vòng tay mình cũng không nguy hiểm gì. Chỉ cần cẩn thận đừng để máu bắn ra.’  

Trong lúc đó mưa ngày càng nặng hạt, chỉ vài giây đã biến thành trận mưa xối xả đủ để ướt sũng cả người. 

Nước mưa chảy xuống trán làm mờ tầm nhìn, nhưng anh vẫn không buông tay ôm cậu rồi quay sang nói với hai đứa nhóc đang đứng bồn chồn bên cạnh. 

“Anh sẽ bế Moo Young, hai nhóc nhớ phải đi sát phía sau anh.”  

“…. Anh ơi.”  

Anh tưởng sẽ nghe thấy câu trả lời căng thẳng như thường lệ, nhưng giọng nói vang lên lại pha lẫn cả sợ hãi.  

Chỉ đến lúc này, anh mới đủ tỉnh táo để quan sát tình hình xung quanh.  

Xào xạc— Rột rẹt— Cọt kẹt—  

Những âm thanh lạ lẫn trong tiếng mưa là những tiếng kéo lê, tiếng cào xé quen thuộc. Ngay khi nhận ra, anh dựng đứng người cố kìm một câu chửi thề trào lên cổ họng.  

“Chết tiệt.”  

Rầm— Rống— Khục—  

Anh đã đoán rằng zombie sẽ tấn công và phá hủy các tòa nhà, nhưng không ngờ mỗi tòa lại có đến hàng chục con đang trú ẩn. Không thể nào ngẫu nhiên mà nhiều thế này, như thể chúng bị dồn hết vào đây. 

Hơn nữa hầu hết cửa ra vào và cửa sổ đều vỡ nát, không có gì ngăn chúng lao ra. 

Trước tình huống xui xẻo đến khó tin, Seok Jae lẩm bẩm. 

“Lũ khốn zombie này giờ lại sống trong nội thất à?”  

Với số lượng này, một mình anh khó lòng xử lý hết. Chẳng biết nên mừng vì phát hiện sớm trước khi vào, hay lo vì giờ phải đối mặt với gấp mấy lần rắc rối.  

Nhưng chắc chắn có một điều là: Tình hình đéo ổn một chút nào.  

‘Chúng phản ứng với tiếng sấm chăng?’  

Không rõ tại sao lũ zombie lại tập trung trong các tòa nhà, nhưng qua cách chúng ngơ ngác nhìn trời gào thét và va vào nhau, rõ ràng chúng không phát hiện ra nhóm người của anh.  

Đây là lần đầu gặp sấm sét kể từ khi dịch bùng phát, nên anh đã không nghĩ zombie sẽ phản ứng với tiếng động này.  

“Này hai đứa.”  

Sau khi phân tích tình hình, Seok Jae gọi khẽ để không làm hai người hoảng sợ rồi ra hiệu bằng cách nhìn xuống đất và khẽ mấp máy môi.  

‘Ngồi xuống.’  

May mắn là dù tình hình tồi tệ, họ vẫn đủ bình tĩnh để ngay lập tức khom người xuống theo lệnh.

Cẩn thận nín thở quan sát xung quanh như để củng cố thêm suy nghĩ của anh, lũ zombie con nào con nấy kéo lê thân xác đang thối rữa chẳng màng đến tính mạng, mò mẫm tìm kiếm con mồi vô hình đã dám gây ra tiếng động lớn.

‘Không biết là xui xẻo hay may mắn nữa.’

Lũ zombie chỉ đơn giản là đi ra vì nghe thấy tiếng động bên ngoài, mà hướng đó lại vô tình là chỗ bọn họ đang ở.

Nhưng người ta thường nói trời không tuyệt đường sống. Nhờ những chiếc xe hơi chật kín cả con đường, lũ zombie có vẻ như không phát hiện ra họ.

Ào ào ào— Lộp bộp— Thùng thùng—

May mắn thay cơn mưa trút xuống va vào xe và các tòa nhà, tạo ra đủ loại tiếng ồn. Thêm vào đó bầu trời vẫn đang gầm gừ đe dọa sẽ tiếp tục gào thét lớn, có lẽ tiếng động của bốn người họ sẽ hoàn toàn bị che lấp.

‘Nếu chúng đã ra hết ngoài này, thì bên trong các tòa nhà có lẽ trống không.’

Bọn chúng tụ tập trước các tòa nhà không lâu sau khi ra ngoài nên có vẻ khó mà vào được bên trong, nhưng có lẽ sau một thời gian thì họ sẽ tìm được một tòa nhà nào đó trống ở phía trước lối vào.

‘Dù không có thì cũng phải chịu thôi, cứ ở đây mãi thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện.’

Hiện tại họ vẫn còn cách xa lũ zombie, nhưng đã có vài con đang tiến lại gần theo hướng của họ. Sự do dự chỉ kéo dài một thoáng, Seok Jae ghé sát môi vào mu bàn tay của Moo Young đang bịt tai và thì thầm.

“Moo Young à.”

Có lẽ vì khoảng cách quá gần nên môi anh chạm vào mu bàn tay của cậu mỗi khi anh cử động miệng, hoặc có lẽ vì được ôm trong lòng nên cậu đã cảm thấy an tâm hơn một chút. 

Cậu khẽ giật mình run rẩy tựa như đáp lại tiếng gọi của anh.

“Bỏ tay ra khỏi tai một chút thôi rồi vòng tay qua cổ tôi này, hai chân thì quấn quanh eo tôi đi.”

Nói rồi anh không để cậu kịp trả lời, mà một tay ôm eo còn tay kia ôm lấy mông cậu. Sau đó, anh giữ chặt và kéo cậu sát vào người rồi cẩn thận đứng dậy.

Bất ngờ bị nhấc bổng lên, cậu giật mình hít một hơi gần như theo bản năng sinh tồn, cậu liền làm theo lời của anh.

‘Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?’

Thực ra ngay khi Seok Jae buột miệng chửi thề, Moo Young nghĩ rằng mình đã bị điên đến mức nghe thấy những âm thanh kỳ lạ nên cậu cố gắng giữ tỉnh táo. 

Trong tư thế bám chặt lấy anh như một chú koala ôm cây, cậu nhận ra rằng sự ngạc nhiên còn hiệu quả hơn cả thuốc giảm đau.

“Ha.”

Khi cậu tròn mắt ngạc nhiên, một tiếng hít vào vang lên bên tai. Đó là tiếng của anh phát ra để cảnh báo trước khi đánh vào mông cậu vì đã không siết chặt chân quanh eo.

“Phía dưới, phải siết chặt vào.”

Chát!

Dù chỉ là một cái vỗ nhẹ vì quần ướt, nhưng vẫn vang lên một tiếng ‘chát’ đầy ẩm ướt.

( cái đựu mớ…vượt mức píc cờ bôn rùi đóaaa!!! ).

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo