Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 82

Editor: HThanh.                 

“Hức!” 

Một âm thanh kỳ lạ, không phải rên rỉ cũng chẳng phải tiếng thét bật ra từ miệng Moo Young khi một bàn tay bất ngờ chạm vào một nơi không ngờ tới. 

Giật mình bởi âm thanh quái dị mà chính mình vừa phát ra, cậu theo phản xạ rướn người lên nhưng một cánh tay ôm chặt eo đã ngăn lại, khiến cậu lại ngã phịch xuống phiến đá. 

“Nguy hiểm lắm đấy. Bảo rồi mà, dồn sức vào chân đi.” 

Không phải do cậu không bám chắc mà xảy ra tai nạn, nhưng Seok Jae vẫn nghiêm giọng trách mắng. 

“Mau ôm chặt lấy tôi đi.” 

“Vâng, vâng ạ.” 

“Giỏi lắm.” 

Dù bị trách oan nhưng Moo Young không còn tinh thần để cãi lại, cậu gật đầu như một con rối gỗ bị hỏng rồi bám chặt lấy anh. Lúc này anh mới hài lòng khen ngợi, sau đó nhìn quanh một lần cuối trước khi di chuyển. 

Để tránh bị lũ zombie phát hiện càng nhiều càng tốt, Seok Jae khom người hết cỡ đứng ở phía sau chiếc xe hơi với tư thế lúng túng. Vì vậy, những hạt mưa rơi lộp bộp xuống khuôn mặt ngửa lên trời của cậu. 

Nếu không lau đi mà cứ để vậy, tầm nhìn sẽ nhanh chóng nhòe đi khiến cậu không thể lơ đãng được, nhờ đó cậu đã tỉnh táo lại có thể suy nghĩ được. 

‘Vừa nãy hình như anh ấy chạm vào mông mình… Không, tình huống này không phải lúc nghĩ đến chuyện đó đâu.’ 

Trong lúc cậu bất lực run rẩy, không ngờ lại rơi vào tình huống nguy hiểm thế này. Cậu vẫn nhìn lên những đám mây đen kịt che kín bầu trời với ánh mắt sợ hãi, rồi dùng một tay mạnh mẽ lau mặt. 

‘Tỉnh táo lại đi, ít nhất mình cũng không được gây thêm phiền phức nữa.’ 

Việc bị bế đi thế này đã là phiền phức rồi, nhưng cậu không dám nói muốn xuống đi bộ, vì cậu không chắc mình có thể đi được mà không đột ngột ngã quỵ giữa đường hay không. 

Nếu vậy thà cứ ngoan ngoãn để người ta bế còn hơn, nên cậu đã từ bỏ ý định đó. 

‘Tuyệt đối mình không được hét lên.’ 

Chỉ nghĩ đến cơn đau khi sấm sét vang lên thôi cũng đủ khiến vai cậu run rẩy, nhưng cậu tuyệt đối không được để đồng đội phải chết vì mình. 

Trong lúc Moo Young kiên quyết tự nhủ, Seok Jae vẫn vững vàng bế một người đàn ông trên tay mà vẫn kiên định giữ nguyên, sau khi quan sát kỹ xung quanh liền lên tiếng. 

“Đi thôi.” 

Rầm.

Sau đó, anh nắm lấy phần nối giữa hông và đùi của cậu rồi nhấc bổng lên một chút, đó là một hành động có thể hiểu được nếu tư thế bị mất thăng bằng hoặc người trong lòng bị trượt xuống. 

Ừ, nói chung là vậy đấy. 

‘Quả nhiên… Chỗ này có vẻ nhiều thịt hơn những chỗ khác. Lúc nãy chạm vào thấy mềm mại, không phải là mình tưởng tượng.’ 

( m-má ơi, tui ngại voãi! ).

Bàn tay anh di chuyển hoàn toàn và triệt để vì mục đích cá nhân. Vì vậy, ngón tay của Seok Jae trơ trẽn luồn xuống dưới mông Moo Young, thậm chí còn tiến sâu vào bên trong háng. 

Dù không có ý định chết dễ dàng nhưng khách quan mà nói, họ đang đối mặt với cái chết, vậy mà sự thèm muốn của anh dành cho cậu vẫn rất mạnh mẽ. 

Ầm ầm— 

Ngay khi bốn người chuẩn bị di chuyển, một tiếng vọng trầm thấp vang lên từ đám mây khổng lồ như muốn che giấu hành động của họ, đồng thời cơ thể của cậu cũng cứng đờ. 

‘Em ấy sợ lắm sao?’ 

Anh vừa xoa nắn phần thịt mềm mại vẫn nằm gọn trong tay mình, vừa nghĩ đến sự an toàn của cậu và dục vọng cá nhân của mình với tỷ lệ khoảng 8:2. 

Tỷ lệ nào là 8 thì xin giữ bí mật, nhưng người ta nói rằng bàn tay con người mang lại cảm giác an toàn mà. 

‘Tay, tay! Ngón tay!’ 

Và nếu chỉ xét về kết quả thì sự đụng chạm của Seok Jae đã có hiệu quả, vì đúng thật là Moo Young hoàn toàn không để ý đến tiếng sấm sét. 

Lý do ban đầu khi khởi hành cậu căng thẳng không phải vì sợ hãi mà là vì bàn tay của anh chạm vào chỗ nhạy cảm, đôi mắt cậu run lên một cách dữ dội trước cảm giác rõ ràng của những ngón tay to và thô ráp đang nắm chặt lấy da thịt mình. 

Dù cậu đã bám chặt đến đâu thì tốc độ di chuyển để tránh zombie càng nhanh, cơ thể cậu càng lắc lư lên xuống một chút và mỗi khi như vậy, bàn tay kia dường như lại tiến sâu hơn vào bên trong. 

Nếu ngón tay đang giữ chặt bên trong háng cậu chỉ cần dịch sang bên cạnh một chút nữa thôi, thì ở đó sẽ là… Ực. Chỉ nghĩ đến việc ngón tay anh chạm vào một bộ phận kín đáo mà ngay cả khi tắm mình cũng hiếm khi chạm vào, cậu đã nuốt khan. 

Vì cơ thể họ đang áp sát vào nhau, có lẽ Seok Jae cũng cảm nhận được điều đó nên đã xoa nhẹ chân cậu như muốn bảo cậu thả lỏng. 

Nhưng… thay vì trấn tĩnh, nó lại càng kích thích hơn khiến Moo Young không thể chịu đựng thêm nữa và khẽ thì thầm với anh. 

“Anh ơi.” 

“Hửm?” 

“Hay là anh cõng em đi? Cúi người như thế này thì em được cõng sẽ đỡ mệt hơn.” 

Đó là một cái cớ, nhưng cũng là một ý kiến hợp lý. Vốn dĩ khi di chuyển đồ nặng, việc vác trên lưng bao giờ cũng dễ dàng hơn là bế, đó là lẽ thường tình. 

“Ừm…” 

Nhưng anh chỉ phát ra một âm thanh như đang suy nghĩ. 

‘Sao, sao anh ấy không trả lời?’

Vì không thể nhìn thấy biểu cảm của anh nếu không ngửa đầu ra sau, cậu chỉ dám nhìn trộm rồi siết chặt cánh tay đang ôm mình. Sau vài giây mà cậu cảm thấy như cả tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng lên tiếng. 

“Em mệt à?” 

“Dạ, sao ạ?” 

“Tại bám vào tôi nên mệt hả?” 

Moo Young tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ rồi vội vàng lắc đầu. 

“À, không. Không phải đâu ạ.” 

Trong tình huống người ta đã tử tế bế mình đi như một món đồ, vậy mà mình lại còn không muốn bám víu mà đòi được cõng? 

Cậu không muốn bị hiểu lầm là đồ vô liêm sỉ như vậy. Nếu thực sự mệt thì không nói, nhưng cậu không hề mệt nên không thể nói dối được. 

“Em, em chỉ sợ anh mệt thôi…” 

“Tôi sao?” 

Khi cậu lí nhí biện bạch, mái tóc ẩm ướt của Seok Jae khẽ cọ vào gáy cậu. 

Anh có vẻ đang nghiêng đầu. Rõ ràng là cậu không nhìn thấy mặt anh, nhưng cậu có cảm giác như khuôn mặt ngơ ngác của anh đang hiện rõ trước mắt. 

Một người đàn ông đeo ba lô lại còn đang cõng thêm hành lý của mình, vậy mà lại lo lắng cho anh? 

Nếu là người khác, cậu đã nghĩ là họ đang khoe khoang rồi nhưng vì là Seok Jae nên cậu cảm thấy đó hoàn toàn là sự thật. Khi Moo Young cười gượng gạo, anh giải thích lý do tại sao lại chọn tư thế khó xử này. 

“Nếu em không mệt thì tư thế này tốt hơn. Nếu cõng em, tôi không chắc phải cúi người bao nhiêu thì mới che được em. Lúc đánh nhau cũng vậy, nếu tính sai phạm vi tấn công rồi em bị thương thì sẽ rất phiền.” 

“Vâng, đúng là vậy ạ.” 

Nghe xong, cậu không thể không gật đầu vì lý do của anh còn vững chắc hơn cả cái cớ mà cậu vừa bịa ra. Rồi cậu cảm thấy một ánh mắt nhìn mình chăm chú, lần đầu tiên cậu nhìn về phía trước – là phía sau lưng anh. 

Kyeong Ho và Jun Woo đi phía sau đang nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt kinh ngạc. 

‘Hử.…’ 

Ánh mắt đó khiến cậu chợt nhận ra mình đang ôm anh trong một tư thế rất xấu hổ đối với một người trưởng thành. Dù biết là không thể nào, cậu vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. 

Dù không mấy để ý đến sĩ diện nhưng tình huống này quả thật hơi quá xấu hổ, cậu định vùi mặt vào vai anh thì Seok Jae từ từ đứng thẳng người lên. 

“Và dù không phải vì lý do đó, thì bây giờ cũng không phải lúc thay đổi tư thế đâu.” 

“Dạ?” 

Cậu muốn hỏi lại nhưng anh đã im lặng rẽ sang một bên rồi bắt đầu chạy. 

Khục khục— 

Khơ… khơ… Khặc… 

Và cảnh tượng hiện ra trước mắt là lũ zombie đang chắn ngang con đường mà họ định đi qua, cái mà Kyeong Ho và Jun Woo nhìn thấy không phải là bộ dạng khó coi của Moo Young mà chính là đám zombie đó. 

Không nghe thấy tiếng la hét nào, chắc là không có người sống sót, vậy tại sao chúng lại tụ tập thành một đàn như thể bị dồn vào một cái chuồng cừu vậy? 

Trong lúc cậu không giấu nổi vẻ bối rối, một ánh sáng lóe lên giữa đám zombie. 

Tách tách— 

Tạch tạch—

Đó là một tấm biển quảng cáo bị đổ và đang nhấp nháy, nó đã bị giẫm đạp không biết bao nhiêu lần nên hình dạng không còn nguyên vẹn, nhưng bóng đèn bên trong vẫn còn tốt, phát ra ánh sáng và tiếng kêu lách tách. 

Cậu muộn màng nhận ra lý do con đường họ định đi bị chặn, lập tức nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh. 

‘Không có con đường nào khác để thoát ra sao?’ 

Trong tình huống này, cậu chỉ có thể kiểm tra những điểm mù mà những người khác không nhìn thấy. 

Ầm— 

Ngay lúc đó, một con zombie đang ngơ ngác nhìn lên trời nghe thấy tiếng mưa rơi va vào xe, vô tình quay đầu về phía họ. 

“Grào—!” 

Giữa bầu trời tối sầm và những hạt mưa rơi xối xả, con zombie chắc chắn rằng những người đang khom người di chuyển nhanh chóng kia là con mồi tươi ngon, nó bắt đầu đuổi theo họ với tiếng khò khè. 

Những con zombie xung quanh cũng phản ứng dây chuyền với tiếng động đó và phát hiện ra họ. 

“Chậc.” 

Nghe thấy tiếng rùng rợn vọng lại từ phía sau, Seok Jae chỉ tặc lưỡi một cái rồi không quay đầu lại. Thay vì phí thời gian xác nhận sự tuyệt vọng, tìm một nơi có thể ẩn náu sẽ hiệu quả hơn. 

‘Một nơi mà bọn chúng không thể theo vào, không, ít nhất là một nơi có thể câu giờ để trốn….’ 

Anh nhăn mặt và chuyển động ánh mắt sắc bén của mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo