Nghiêm Cấm Tỏ Tình Với Bạn Thân - Chương 15

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Nhưng Yoo Won chưa từng, thật sự là chưa từng một lần nghĩ rằng mình thích Hyun Kyu Jin, rằng việc làm những chuyện không thể làm với bạn bè là vì cậu thích hắn theo cái nghĩa đó. Vì như thế là không được. Vì như thế là vô lý.

Vì đó là chuyện tuyệt đối, tuyệt đối không thể xảy ra.

Cậu cứ né tránh hết lần này đến lần khác, không thể hiểu nổi dạo gần đây mình bị sao, rồi cuối cùng lại phải đối mặt với câu trả lời, khiến Yoo Won không thể thốt ra lời nào. Đầu óc rối tung, khóe mắt nóng bừng. Vì là giấc mơ, là chuyện trong mơ không phải hiện thực, chỉ cần quên đi là xong – cậu đã nghĩ vậy – nhưng khi trong hiện thực cũng đã đối mặt với câu trả lời mà mình từng lảng tránh, thì trái tim đã sáng lên ấy không thể nào làm ngơ được nữa.

Trong bóng tối, chỉ nơi đó sáng đèn, khiến cậu cứ không ngừng nhìn về phía ấy.

“……”

Thích Hyun Kyu Jin sao? Khi cậu dè dặt tự hỏi lại lần nữa, tim lại đập rộn lên. Câu trả lời “Không.” chẳng hề xuất hiện. Một chút cũng không.

Bị bàn tay chạm vào tai thì đờ ra, bị hắn gối đầu lên đùi và nắm lấy đầu gối thì lại kích động – lý do mờ mịt ấy nay đã rõ ràng. Mùi hương dễ chịu xộc lên khi được ôm vào lòng càng khiến suy nghĩ của Yoo Won thêm rối bời. Ngày lần đầu tiên một mình chạm vào khoái cảm, hơi nước che mờ trước mắt tan đi, cái thế giới bên ngoài buồng tắm mà cậu đối diện bỗng trở nên xa lạ và đáng sợ.

Nếu tình cảm với Hyun Kyu Jin có thể chia thành hai ngả – “thích” và “không thích” – thì cậu có thể thử đi theo lối “không thích”, dù con đường ấy mờ mịt. Nhưng trước mắt cậu chỉ có duy nhất một con đường.

Cậu thích Hyun Kyu Jin.

Mỗi sáng, khi cửa thang máy mở ra ở tầng 6 – tầng mà dù bắt từ tầng 12 đi xuống, nó vẫn tự dừng đúng chỗ – là nụ cười ấy xuất hiện. Dù chưa phải muộn, nhưng hắn luôn đứng tựa vào cửa đợi cậu sau giờ học thêm. Dù có cãi nhau và giận dỗi, hắn cũng không bỏ về mà luôn ở bên cậu cho đến khi làm lành, rồi lại là người bắt chuyện trước. Khi cậu ốm, hắn ở bên, với gương mặt như sắp khóc – là hơi ấm ấy.

Yoo Won nhớ đến Hyun Kyu Jin. Người bạn ấm áp, dịu dàng của cậu. Và cậu chẳng biết sáng mai phải đối mặt hắn thế nào – người mà giờ đây là…

“……”

Nếu thích một người bạn không phải với tư cách bạn bè, thì vẫn có thể là bạn bè được không? Nếu Hyun Kyu Jin biết chuyện này, liệu sẽ có vẻ mặt thế nào? Chắc chắn sẽ sững sờ đến mức không nói nên lời.

Người mà từ khi mới sinh – khi còn là đứa trẻ sơ sinh chẳng nhớ gì – đã luôn ở bên cậu, chia sẻ tất cả mọi điều… mà giờ lại là người cậu mơ thấy những giấc mơ đỏ mặt kia, bị ảnh hưởng bởi từng cái chạm của hắn mà cơ thể trở nên kỳ lạ, rồi tự mình làm chuyện đó – nếu hắn biết, có khi sẽ ghê tởm cậu mất.

Phải làm sao đây… Làm sao bây giờ.

Tim bắt đầu đập liên hồi không phải vì rung động. Mà là vì lo lắng, vì sợ hãi. Yoo Won không biết phải làm gì với mối tình đầu đến bất ngờ này. Cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết phải bắt đầu nhìn lại hay sắp xếp trái tim mình từ đâu.

Cậu chỉ biết một điều...

Lý do cậu cứ mơ thấy Hyun Kyu Jin, lý do cậu cứ thấy tim mình khác thường mỗi lần hắn hành động – chính là vì cậu thích Hyun Kyu Jin.

Chỉ là vậy thôi.

Những suy nghĩ dồn dập đến mức choáng ngợp. Đầu đau nhức, cả người rã rời. Sau mấy ngày mất ngủ, thể lực của cậu nhanh chóng cạn kiệt. Yoo Won mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hyun Kyu Jin – kẻ còn bạo dạn hơn cả ngoài đời – nắm lấy tay Yoo Won kéo vào lãnh địa của hắn. Yoo Won lại ở dưới Hyun Kyu Jin. Từ đó… cho đến tận khi trời sáng.

***

Từ khoảnh khắc nhận ra mình thích Hyun Kyu Jin, Yoo Won bắt đầu nghĩ nhiều hơn thường ngày một chút. Hễ có thời gian trống là lại ngẩn người, cứ thế nghĩ đi nghĩ lại về cái cụm từ rất mơ hồ – “thích”.

Thích là gì chứ? Câu hỏi tưởng chừng đơn giản ấy lại không có câu trả lời dễ dàng. Rốt cuộc thì thích là cái gì? Là rung động? Là tim đập nhanh? Là khi tay chạm vào nhau, vai mình vô thức rụt lại?

Sau chuỗi câu hỏi nối đuôi nhau không dứt, Yoo Won đối mặt với câu hỏi khó nhất, khiến cậu á khẩu.

Vậy thì… mình muốn làm gì với Hyun Kyu Jin chứ?

“……”

Ừ thì… biết là mình thích Hyun Kyu Jin rồi, nhưng vì thế thì mình muốn làm gì đây? Thật sự chẳng thể thốt ra được lấy một lời. Không nghĩ ra nổi điều gì cả. Yoo Won ngậm ống hút nhỏ cắm trong hộp sữa chuối mà quên cả uống, cứ ngẩn người ra và tiếp tục trôi vào dòng suy nghĩ.
Thích rồi thì người ta làm gì nhỉ…? Đầu óc cậu rối tung cả lên. Không phải là câu hỏi khó gì cho cam, nhưng nó lại khó hơn cả những bài toán điểm cao. Với toán, chỉ cần nhớ công thức là có thể đoán ra cách giải, nhưng còn cảm xúc mình dành cho Hyun Kyu Jin thì không biết phải bắt đầu từ đâu, tiếp cận như thế nào.

“……”

Yoo Won ngồi thẫn thờ đến mức cái biệt danh “Mộng Yoo” chẳng còn oan chút nào, rồi cậu giật nảy lên khỏi ghế sofa khi chuông cửa đột ngột reo vang. Là ngày học gia sư, nên cậu định ăn tối cùng với Hyun Kyu Jin – có vẻ là trong lúc ngẩn người, hắn đã tới. Yoo Won vội đi ra cửa và mở ra.

“Mẹ tớ mua bánh gạo cay nên tớ mang tới nè.”

“Bánh gạo cay?”

“Ừ. Món cậu thích đấy. Cái quán ở dưới tầng hầm toà nhà McDonald’s gần trung tâm học thêm.”

Hyun Kyu Jin lắc cái túi giấy đựng bánh gạo cay rồi bước vào trong, đi thẳng tới bếp. Yoo Won cũng bước theo sau hắn – người đang chiếm cứ mọi suy nghĩ của cậu dạo gần đây. Cậu muốn tạm ngừng mọi suy nghĩ khi ở trước mặt Hyun Kyu Jin, nhưng chuyện đó cũng không dễ dàng gì. Là vì kẻ trong cuộc đang ở ngay trước mắt mình sao? Trái lại, mọi cảm xúc lại càng rối ren hơn.

“Ăn xúc xích trước không?”

“……”

“Này, nhóc Mộng Yoo. Có ăn xúc xích không đấy?”

“……”

“Này đồ ngốc. Ăn cơm thôi nào.”

***

Mãi đến lúc Yoo Won mới chịu nhìn hắn, Hyun Kyu Jin mới bật cười rồi lấy một cây xúc xích nóng ra, rưới tương cà lên cho cậu. Yoo Won hơi chu môi ra như thể giận vì bị gọi là “đồ ngốc”, rồi rụt rè đón lấy cây xúc xích, thổi phù phù.

“Thế ai bảo cậu cứ ngẩn người ra. Cậu vừa bơ lời tớ tận hai lần rồi đấy.”

“Nhưng sao lại gọi tớ là đồ ngốc.”

“Dễ thương mà. Tớ thích thế đấy.”

Dù biết câu nói ấy chẳng mang ý gì đặc biệt, nhưng chỉ với chữ “thích” đó, tim Yoo Won lại run lên, rung động dữ dội. Cậu hé đôi môi nhỏ, cắn một góc cây xúc xích to hơn cả miệng mình, cuối cùng cũng chỉ cắn được một miếng nhỏ.

“…Cậu cũng ăn đi. Để tớ làm.”

Nhìn Hyun Kyu Jin vẫn chưa ăn gì, chỉ lo mở gói bánh gạo cay, bày cả đồ chiên ra, Yoo Won lặng lẽ lấy một cây xúc xích trong túi ra, rưới tương cà lên rồi đưa cho hắn.

“A.”

Không có ý là sẽ đút cho hắn ăn, nhưng thấy Hyun Kyu Jin đang bận tay làm gì đó mà vẫn há miệng ra, trông thật dễ thương. Yoo Won không kìm được trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, không nói gì, đút cho hắn một miếng xúc xích. Trái với cậu, Hyun Kyu Jin dễ dàng cắn một miếng thật lớn.

“Uầy, ngon quá. Chắc tại đang đói.”

Sau khi sắp xếp gọn gàng mấy phần ăn, Hyun Kyu Jin lại nghiêng đầu về phía Yoo Won, há miệng ra lần nữa. Dù biết rõ giờ tay hắn đã rảnh, chỉ cần đưa cây xúc xích cho hắn là được, Yoo Won vẫn vô thức đưa thẳng vào miệng hắn.

“Giờ thì cậu tự ăn đi….”

“Sao thế, tớ thấy cậu thích đút cho tớ ăn mà. Làm tiếp cũng được.”

Nghe giọng hắn đầy vẻ trêu chọc, Yoo Won liếc mắt nhìn hắn, rồi nắm lấy tay Hyun Kyu Jin, đặt cây xúc xích vào tay hắn. Dù lúc tay chạm tay, một luồng điện xẹt qua khiến cậu tê rần, Yoo Won vẫn không để lộ ra chút gì. Bởi cậu biết quá rõ — đó chỉ là cảm giác của riêng cậu mà thôi.

“……”

Yoo Won lại cắn thêm một miếng nữa ở đầu cây xúc xích. Khi cậu mới ăn được hai miếng, thì Hyun Kyu Jin đã xử lý hơn nửa cây rồi. Yoo Won liếc nhìn hắn lần nữa. Và rồi, câu hỏi tận cùng ấy lại hiện lên trong đầu.

Mình… thích Hyun Kyu Jin à?

“……”

Thích… đến đó thì câu trả lời dễ dàng lắm. Là kết quả sau một quá trình không hề đơn giản. Cũng là kết quả khiến cảm xúc trong lòng cậu gần như hóa một khối hướng về hắn mà không thể chối bỏ được.

Vậy thì cậu muốn làm gì với Hyun Kyu Jin mà cậu thích?

“……”

Mình… mình muốn làm gì đó với Hyun Kyu Jin…

Ánh mắt của Yoo Won lúc này đã đọng sâu vào hắn, người vừa ăn hết một cây xúc xích.
Thích thì muốn làm gì nhỉ? Thông thường, người ta sẽ muốn gần gũi hơn với đối tượng mình thích. Muốn thân thiết hơn, muốn nói chuyện nhiều hơn một chút, muốn được người kia để ý.

Nhưng với tình cảnh của Yoo Won thì có chút khác biệt. Với hắn, họ đã quá thân đến mức không thể thân hơn được nữa. Và không ai là không biết họ thân nhau đến mức nào. Không cần cố gắng nói chuyện, họ vẫn dễ dàng trò chuyện với nhau, thậm chí còn có thể ngồi ăn cùng như thế này. Những điều đó cậu đã làm từ trước cả khi cảm xúc vượt quá tình bạn nảy sinh.

Vậy… thích thì làm gì nhỉ?

Khi cậu giật mình trước chiếc dĩa từ từ đưa về phía mình, Yoo Won ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“……”

Nụ cười nở trên môi hắn thật tươi, ánh mắt sắc nét và không hề dao động, ánh nhìn thì ấm áp. Thật tốt… nụ cười đó, ánh mắt đó… sự ấm áp đó.

Cậu thích hắn. Với một tâm trạng khác với tình bạn.

Câu hỏi lạ lẫm và mới mẻ lại hiện lên trong đầu: Muốn làm gì với Hyun Kyu Jin?

Muốn chạm vào như trong mơ… muốn ngồi gần hơn nữa. Muốn hắn vuốt ve tóc, rồi chạm vào cổ cậu… như trong giấc mơ, nặng nề, khiến cử động khó khăn… trên người cậu…

“Jung Yoo Won. Yoo Won à.”

Giọng nói của hắn cắt ngang, khiến cậu tỉnh táo trở lại. Yoo Won nhìn hắn lo lắng, hé môi run run để mở lời.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo