Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
“…Hở?”
“Cậu không khỏe à? Trông có vẻ mệt mỏi thế. Để tớ xem có sốt không.”
Bàn tay to lớn phủ lên trán cậu. Cơ thể bỗng rã rời, bụng dưới lộn nhào. Đùi hơi rời nhau co lại dính chặt không kẽ hở, mũi chân trong đôi tất trắng cũng khẽ co lại.
“Không sốt mà.”
“…Tớ không ốm. Chỉ là đang nghĩ vài chuyện thôi…”
“Cậu tệ thật đấy. Tớ đang ở trước mặt mà lại nghĩ đến chuyện khác.”
Hyun Kyu Jin dúi cái nĩa xiên bánh tteokbokki vào tay Yoo Won rồi cười toe toét trêu chọc. Dù là nụ cười quen thuộc nhưng tim cậu vẫn hụt một nhịp. Hắn không còn giống một người bạn nữa.
“……”
Nếu muốn như trong mơ, nếu không muốn hành động đó bị xem là kỳ quặc, thì phải làm sao? Một mối quan hệ mà Hyun Kyu Jin có thể chạm vào cậu, ôm cậu… là một điều hiển nhiên. Một mối quan hệ mà tuyệt đối không thể gọi là bạn.
“……”
Bạn bè thì không thể làm vậy, vậy phải là mối quan hệ như thế nào mới có thể? Việc tìm ra đáp án đó không hề khó. Dù chưa từng trải qua, ai cũng có thể trả lời được.
…Là người yêu.
Khi cái tên “bạn bè” bị xóa đi, câu trả lời rõ ràng hiện ra khiến tim Yoo Won chùng xuống. Có vẻ như cậu muốn hẹn hò với Hyun Kyu Jin thật rồi.
* * *
Hẹn hò… Một từ có tận hai chữ “h”, thẳng tắp, nên càng khiến người ta thấy ngứa ngáy. Yoo Won không thể nói thành lời, chỉ lặng lẽ lăn nó trong miệng. Tiếng gõ bàn khiến cậu giật mình ngẩng đầu lên.
“Yoo Won à. Hôm nay sao em mất tập trung thế?”
“À… em xin lỗi ạ… Em sẽ tập trung hơn.”
“Vì không tập trung nên mới sai một câu chẳng có lý do gì để sai cả. Nhìn xem. Cho đến đoạn này em thay công thức, tính toán đều đúng, nhưng lại viết sai một con số nên ra kết quả lạc quẻ. Nếu sai vì không biết thì còn đỡ ấm ức, chứ làm hết rồi mà mất điểm vì mấy lỗi cơ bản thế này thì tiếc lắm. Làm bài thì phải tập trung vào.”
“Vâng ạ…”
Yoo Won xụ mặt xuống, xem lại quá trình giải bài rồi làm lại cho đúng và kiểm tra lại đáp án. Sau khi nhận ra rằng mình muốn làm những chuyện... đến mức không thể nói thành lời với Hyun Kyu Jin, và rằng để làm được những chuyện đó thì phải yêu nhau, cậu hoàn toàn không còn đầu óc đâu mà tập trung nữa. Việc hiện giờ cậu đang ngồi cạnh Hyun Kyu Jin ở đây đã gần như là một phép màu rồi.
“Hôm nay tới đây thôi. Cái này là tổng hợp mấy câu cứ xuất hiện hoài trong đề mô phỏng mấy kỳ vừa rồi. Làm xong trước buổi học sau nhé. Lần sau thầy sẽ chấm bài này, rồi kiểm tra bằng các câu hỏi ứng dụng.”
Yoo Won nhận lấy tờ đề, bỏ vào tập tài liệu rồi thở phào một cái. Lee Jun Seo nhìn nhìn rồi thấy có vẻ cậu đang bị áp lực quá, bèn cười phá lên đổi chủ đề.
“Không có câu hỏi à? Hỏi về chuyện yêu đương cũng được đó. Thật ra là anh cũng muốn tụi em hỏi luôn ấy, anh có nhiều chuyện muốn nói lắm.”
“Dạ? Yêu đương á?”
Yoo Won giật mình ngẩng phắt đầu lên nhìn Lee Jun Seo khi nghe chính xác những gì mình đang nghĩ trong đầu lại được nói ra thành tiếng.
Lee Jun Seo còn ngạc nhiên hơn, nhìn thoáng qua Hyun Kyu Jin một cái rồi lại quay sang Yoo Won.
“Yoo Won à, hôm nay em sao đấy? Hồn vía để đâu mất rồi?”
“À… em xin lỗi…”
“Sao giật mình dữ vậy. Nè, đừng nói với anh là Yoo Won đang yêu nha?”
“Hả? Em hả? Không đâu…! Em không có yêu đương gì hết á!”
“Phản ứng mạnh như vậy là trúng phóc rồi còn gì? Hay là em muốn yêu? Có người mình thích rồi chứ gì.”
“Không có ai hết ạ. Thật đó. Em từ trước đến giờ chưa từng… thật sự chưa từng thích ai bao giờ…”
Lee Jun Seo ngạc nhiên nhìn Yoo Won với vẻ hứng thú. Ở tuổi mười tám, phần lớn người ta đều từng ít nhất một lần thích ai đó, nên việc Yoo Won nói hoàn toàn chưa từng trải qua khiến anh thấy lạ.
“Thật á? Một lần cũng chưa? Không phải nói cho có đấy chứ?”
“Vâng… Thật sự chưa có.”
“Lạ ghê. Anh tưởng em chắc cũng được nhiều người thích lắm chứ. Yoo Won không có ai tỏ tình à?”
“…Em từng được tỏ tình vài lần.”
“Đấy, đúng là thế còn gì.”
Trong đầu Yoo Won thoáng hiện lại những lần có thể được gọi là “tỏ tình”. Có hai lần là con gái, và bốn lần là con trai — nếu gọi đó là vấn đề thì chắc cũng là vì vậy. Thêm vào đó, ba trong số bốn cậu con trai ấy đều bị Hyun Kyu Jin gây náo loạn rồi đuổi đi. Thật sự đúng nghĩa là một trận náo loạn.
Dĩ nhiên, cũng có lý do chính đáng để hắn làm vậy. Một người thì vừa nói thích đã định lao tới ôm cậu, hai người thì túm lấy cổ tay lôi đi với lý do “tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện”. Còn một người thì cầm bó hoa đứng chờ trước trung tâm học thêm và bảo là muốn kết hôn với cậu. Nếu không có Hyun Kyu Jin cứ khăng khăng đòi đi theo vì bảo rằng “rõ ràng có gì đó kỳ lạ khi cứ nhất quyết rủ gặp riêng bằng được”, rồi trốn trong bóng tối theo dõi, thì có lẽ mọi chuyện đã thành ra tệ hơn nhiều.
“Trong mấy người tỏ tình đó, không có ai khiến em có cảm tình à?”
“…Dạ không ạ.”
“Nếu chưa từng thích ai thì chắc Yoo Won cũng chưa từng tỏ tình chứ gì?”
“Dạ, chưa từng ạ.”
“Mắt em cao quá rồi đấy nha?”
“Không hẳn là vậy đâu ạ. Không phải kiểu quá cao hay kén chọn… chỉ là… em chưa bao giờ có cảm giác kiểu ‘đùng một cái’ thích ai đó cả…”
Thật ra thì, dạo gần đây Yoo Won đã từng có cảm giác đó — với Hyun Kyu Jin. Nhưng cậu giấu chặt điều đó trong lòng. Vừa nói, cậu vừa phải tự nhắc đi nhắc lại rằng Hyun Kyu Jin đang ngồi ngay bên cạnh mình.
“À, em thích kiểu… định mệnh gặp nhau… đại loại vậy đúng không?”
“Thích kiểu đó thì… nghe có vô lý quá không ạ? Thầy có bao giờ trải qua chuyện như vậy chưa?”
“Có chứ. Anh cũng từng như vậy mà. Cũng có nhiều đứa bạn lúc đầu chỉ đi chung, chơi chung rồi đến một lúc nào đó đột nhiên thích nhau rồi thành đôi. Cũng có người gặp nhau tình cờ qua bạn của bạn rồi bất ngờ thấy hợp nên quen luôn.”
Chơi cùng một thời gian rồi đột nhiên “đùng” một cái thích nhau… Yoo Won chột dạ. Cậu thấy như thể Lee Jun Seo đang nhìn thấu hết tâm tư của mình. Càng nghĩ vậy, cậu càng thấy cần phải kết thúc câu chuyện này càng sớm càng tốt. Bình thường mấy cuộc nói chuyện như vậy trong khoảng năm phút cuối giờ rất vui, nhưng hôm nay lại thấy thật bất tiện và khó xử.
“Còn Kyu Jin thì sao? Em cũng thích kiểu định mệnh như Yoo Won không?”
“Không hẳn vậy, nhưng mà mắt em cao lắm.”
Trước câu trả lời của Hyun Kyu Jin, tiếng cười của Lee Jun Seo vang lên trong phòng. Yoo Won bất giác nhớ lại khuôn mặt của vài cô gái đã từng tỏ tình với Hyun Kyu Jin. Đều là những người nổi tiếng xinh đẹp trong trường. Có người thậm chí đã debut làm idol ở công ty giải trí lớn.
“Ừm, mà với gương mặt đó thì cao cũng phải. Ganh tị thật đấy.”
Một người kén chọn như vậy thì Hyun Kyu Jin sẽ không bao giờ thích cậu — một người vừa là bạn lâu năm, lại còn cùng giới. Cảm giác khó chịu vì đang nói về chủ đề này cùng với tình cảm đơn phương mà chỉ mình cậu giữ lại cứ xoắn lại với nhau khiến tim Yoo Won nhói lên từng chút.
“À, giờ chắc phải đi rồi. Làm bài tập cho đàng hoàng nha. Yoo Won thì lúc nào cũng làm tốt nên cứ làm như bình thường là được. Còn Kyu Jin thì dạo này làm rất ổn, cứ tiếp tục như vậy nhé.”
Cuối cùng thì câu chuyện khó xử này cũng kết thúc. Yoo Won đứng dậy cùng Lee Jun Seo, người đang khoác túi chuẩn bị rời đi, rồi cúi đầu chào ở cửa ra vào. So với thời gian học, đoạn nói chuyện ngắn ngủi về yêu đương lại khiến cậu thấy mệt mỏi hơn, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.
“Hôm nay cậu thật sự làm sao đấy? Suốt buổi cứ như đang nghĩ đâu đâu. Cậu có chuyện gì à?”
“Hử? Không… Làm gì có chuyện gì. Tớ thì có chuyện gì được chứ….”
Ngoại trừ duy nhất một điều — cảm xúc mà cậu dành cho Hyun Kyu Jin — thì hắn biết tất cả mọi thứ về cậu. Có khi hắn còn hiểu cậu rõ hơn cả bản thân cậu nữa. Chính vì thế, cậu càng phải giấu kỹ, tuyệt đối không thể để lộ.
“Hôm nay mẹ cậu cũng không về nhà à?”
“Mẹ bảo khoảng mười một giờ mới về.”
“Vậy tớ ở lại với cậu tới lúc đó rồi về nhé?”
Bình thường thì cậu sẽ bảo cứ vậy đi, nhưng hôm nay đầu óc cậu rối tung hết cả, và cậu không còn sức để ngồi cạnh Hyun Kyu Jin — chính người đang khiến cậu rối bời — với gương mặt thản nhiên được nữa.
“Không sao đâu. Còn mấy tiếng nữa thôi mà…. Cậu cũng về nghỉ sớm đi.”
“Dạo này cậu cứ bảo tớ về suốt nhỉ. Làm như lớn lắm ấy, Jung Yoo Won.”
Hyun Kyu Jin nghiêng đầu như thể đang dỗ dành trẻ con rồi ấn nhẹ một cái lên đầu Yoo Won, cầm đại tập đề thi rồi đi ra cửa. Yoo Won cũng theo sau, đứng ở cửa nhìn hắn bước vào thang máy rồi vẫy tay chào.
“Bye.”
“Ừ, bye bye~.”
Không chỉ lặp lại lời chào của Yoo Won, hắn còn nói thêm một cách đáng yêu như nũng nịu. Cánh cửa thang máy đóng lại mang theo Hyun Kyu Jin đi. Yoo Won quay lại căn nhà yên tĩnh, lảo đảo trở vào phòng rồi nằm xuống giường.
Dù cậu không cố gắng nghĩ đến hắn thì hình ảnh của Hyun Kyu Jin vẫn tự nhiên hiện lên trong đầu, khiến cả gương mặt nóng bừng. Yoo Won ngồi dậy mở cửa sổ rồi nằm xuống lại, nhắm mắt. Cơn gió lạnh đến mức buốt rát thổi vào, làm dịu đi gương mặt và những suy nghĩ đang bốc cháy, khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn một chút — dù chỉ là một chút.
“……”
Cậu thật sự muốn biết vì sao mình lại có ý nghĩ rằng muốn hẹn hò với Hyun Kyu Jin, không phải ai khác. Nhưng dù có nghĩ kỹ đến đâu cũng chẳng thể tìm ra được câu trả lời rõ ràng nào. Mà cũng đúng thôi. Ngay cả lý do mình bắt đầu thích hắn còn không biết được thì những chuyện khác cũng chẳng thể có lời giải được. Yoo Won ôm lấy chiếc gối có hương thơm dễ chịu rồi tưởng tượng gương mặt của Hyun Kyu Jin trong bóng tối.
Nếu hẹn hò với Hyun Kyu Jin thì sẽ thế nào nhỉ… Nếu, thật sự nếu hai người bắt đầu hẹn hò thì sẽ ra sao? Một suy nghĩ tròn trịa nổi lên trong đầu Yoo Won. Dù chỉ là đang nghĩ một mình thôi mà cảm giác tội lỗi đã bắt đầu bồng bềnh nổi lên, nhưng cậu cũng chẳng thể dừng lại được một khi nó đã bắt đầu.
“……”
Nếu đã thành đôi, nghĩa là cả hai đều có tình cảm với nhau… A… phải làm sao đây. Chỉ nghĩ đến việc Hyun Kyu Jin cũng thích mình thôi là cảm giác đã kỳ lạ rồi. Dù chỉ bước lên một bước thôi, Yoo Won cũng không biết phải làm sao cho phải. Vừa ngượng ngùng, vừa rối bời, đầu ngón tay cậu tê rần, liền vùi mặt vào chiếc gối. Phải mất một lúc sau, Yoo Won mới bình tĩnh lại.