Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
“Cậu thấy đỡ hơn chưa?”
Hyun Kyu Jin chạm tay lên trán Yoo Won rồi cau mày. Khi chạm thử lúc mới đến phòng y tế thì không nóng đến vậy, nhưng chẳng bao lâu mà nhiệt độ cơ thể đã tăng lên đáng kể, trán giờ cực kỳ nóng. Trong tình trạng này thì không thể cứ đắp chăn dày nhiều lớp như thế được.
“Jung Yoo Won, dậy đi. Về nhà thôi.”
“Ưm…”
Khi vuốt những sợi tóc rối bết mồ hôi trên trán Yoo Won, cơ thể cậu khẽ giật nhẹ. Nhìn hàng mi dài đọng ở mí mắt mỏng manh đang khó nhọc hé mở, Hyun Kyu Jin cảm thấy xót xa, liền nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Cùng xin nghỉ đi. Về nhà ngủ cho yên. Ở trường trong tình trạng thế này thì không được đâu.”
“Ừm… Tớ cũng nghĩ vậy. Đầu đau lắm. Tớ nhìn thấy hai cậu luôn rồi.”
“Nếu tớ có hai người thì Jung Yoo Won sẽ thích chết nhỉ. Một người xách cặp, một người cõng cậu về luôn.”
Hyun Kyu Jin tháo lớp chăn quấn chặt quanh người Yoo Won rồi nhìn gương mặt trắng bệch của cậu khi vừa gượng ngồi dậy. Bình thường thể trạng đã không tốt như người khác, nay lại còn ốm, chỉ nhìn mặt thôi cũng đủ khiến người ta thấy lo.
“Nắm lấy tớ đi.”
Yoo Won xỏ chân vào đôi dép đặt dưới giường, đứng lên và bám vào người Hyun Kyu Jin.
“Chờ chút… Tớ gấp chăn cái đã.”
“Để tớ làm cho.”
Hyun Kyu Jin đỡ Yoo Won ngồi xuống ghế rồi trải lại những chiếc chăn bị xộc xệch trên giường, gấp từng cái một rồi đặt gọn gàng ở cuối giường. Gấp xong cả ba chiếc, còn đặt gối lên trên, hắn mới dìu Yoo Won rời khỏi phòng nghỉ.
“Yoo Won à. Em thấy sao rồi?”
“Đau hơn nên em tính xin nghỉ học ạ…”
“Ừ, vậy là đúng đấy. Hôm nay về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Dạ… Em cảm ơn… Chào cô ạ…”
Yoo Won cúi đầu chào cô y tá rồi cùng Hyun Kyu Jin rời khỏi phòng y tế. Cả hai từ từ bước lên cầu thang. Có lẽ do vừa ra khỏi phòng y tế và chạm phải không khí lành lạnh ngoài hành lang nên người Yoo Won lại run lên.
“Xin nghỉ rồi thì ghé bệnh viện cái đã rồi hãy về. Mình xin nghỉ sớm thì chắc đến kịp trước giờ ăn trưa đấy.”
“Ừm…”
Yoo Won khẽ gật đầu rồi đi qua hành lang dài để vào phòng giáo viên. May mắn là giáo viên chủ nhiệm đang có mặt, nên việc xin giấy nghỉ học không quá khó khăn. Không cần nói rõ là đau ở đâu hay thế nào, chỉ cần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yoo Won thôi, thầy giáo đã giật mình và chủ động đề nghị cho cậu về nghỉ.
“Yoo Won à, về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé. Nếu mai vẫn chưa khỏe thì nhớ báo cho thầy, hiểu chưa?”
“Vâng ạ… Em cảm ơn thầy…”
“Em đi một mình được không? Trông em có vẻ mệt lắm.”
“Kyu Jin sẽ đi cùng em ạ.”
“À, ra là vậy nên Kyu Jin cũng đến đây. Bây giờ thầy yên tâm rồi. Kyu Jin à, lại đây nào. Sao lại đứng nép sau kia thế?”
Đúng như lời giáo viên nói, Kyu Jin đứng cách xa như thể đến đây vì việc khác, giờ đành phải bước lại gần và mỉm cười nhẹ. Ở phòng giáo viên thì ai cũng biết rõ bộ mặt thật của hắn, nên nụ cười ấy không còn đánh lừa ai được. Nhưng với người lạ thì lại là nụ cười “miễn phí qua vòng phỏng vấn và ra mắt bố mẹ vợ”.
“Thầy sẽ viết giấy ra ngoài cho. Đưa Yoo Won về cẩn thận, và nhớ quay lại trước khi hết giờ ăn trưa nhé. Hôm nay em làm việc tốt đấy.”
“Vâng ạ.”
Kyu Jin lặng lẽ nhận tờ giấy rồi đỡ Yoo Won rời khỏi phòng giáo viên. Sau đó, hắn nhanh chóng quay về lớp để lấy cặp của Yoo Won và đeo lên vai. Nếu đi nhanh một chút, thì có lẽ vẫn kịp đến bệnh viện trước khi họ nghỉ trưa.
“Đi thôi.”
“Còn cậu thì sao? Không ăn trưa à?”
“Lát nữa ra cửa hàng tiện lợi ăn cũng được.”
“Xin lỗi nhé…”
“Chỉ hiền khi bị ốm thôi nhỉ.”
Kyu Jin cố tình đùa giỡn để Yoo Won khỏi phải cảm thấy có lỗi, rồi khẽ mỉm cười. Bình thường Yoo Won cũng hiền lành, nhưng nếu Kyu Jin lỡ làm chuyện ngốc nghếch hay tỏ ra hỗn láo thì vẫn bị cằn nhằn hay rầy la. Thế mà bây giờ thì cả chút sức sống cũng chẳng còn, yếu ớt mềm nhũn. Vốn dĩ da đã trắng, giờ lại trắng bệch đến đáng lo — nhìn thấy vậy, lòng hắn không khỏi chùng xuống.
Hắn từ nhỏ mỗi khi thấy Yoo Won bị ốm lại nghĩ rằng rồi thì Jung Yoo Won sẽ tan chảy mà biến mất mất thôi. Dù bình thường đã là một đứa nhỏ bé, nhưng khi sốt lên thì nóng đến mức không thể gượng dậy nổi, điều đó khiến hắn sợ hãi và buồn đến phát khóc. Vì vậy dù buồn ngủ, hắn vẫn dụi mắt chịu đựng và ở bên cạnh. Giữ chặt tay cậu, để Yoo Won không tan chảy rồi biến mất.
Ngay cả bây giờ khi cả hai đã lớn, hắn vẫn nghĩ như thế. Sau trận ốm này, nhỡ đâu Yoo Won tan ra trong cơn sốt rồi lại bé hơn nữa thì sao. Không được tan chảy mới phải. Dù biết rằng chuyện đó là không thể xảy ra, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn dừng lại ở cái thời điểm ấy. Điều buồn cười hơn là, đến giờ đây vẫn là một suy nghĩ rất nghiêm túc với hắn. Hắn nhìn Yoo Won đang bước đi yếu ớt mà thở dài khe khẽ. Cầu mong bạn hắn đừng tan chảy trong cơn đau.
Yoo Won đến bệnh viện vừa kịp trước giờ nghỉ trưa, nhận được chẩn đoán là cảm cúm và đơn thuốc. Trong lúc cậu mua thuốc ở hiệu thuốc dưới tầng một của khu thương mại, Hyun Kyu Jin ghé vào cửa hàng tiện lợi, lúc quay lại thì trên tay là một túi ni lông đầy ắp đồ. Yoo Won nghe tiếng lạo xạo của túi và cùng hắn bước về nhà. Vì khu thương mại gần khu chung cư nên về nhà không mất nhiều thời gian.
Tự nhiên cùng lên thang máy, ấn tầng 6, rồi khi xuống thì Hyun Kyu Jin cũng tự nhiên như không bấm mật khẩu nhà cậu, đến mức dù đang ốm Yoo Won cũng phải bật cười. Nhìn Yoo Won cười khẽ, hắn liếc xuống, đầu ngón tay có chút ngứa ngáy, liền xoa lên đùi mình.
“Gì đấy, thấy tớ mở cửa thôi mà đẹp trai quá nên cậu cười không kiểm soát được à?”
“…Nói gì thế. Chỉ là cậu nhập mật khẩu nhà tớ cứ như nhà cậu làm tớ buồn cười thôi.”
“Cậu cũng biết mật khẩu nhà tớ còn gì.”
“Ừ, 837295. Sinh nhật dì, sinh nhật dượng, sinh nhật cậu.”
“Wow, cái gì vậy. Tớ còn chẳng biết ý nghĩa mật khẩu nhà cậu nữa. 927664 là gì thế?”
“Tớ cũng không biết. Mẹ tớ bảo chỉ bấm đại thôi. Đặt theo ý nghĩa thì dễ bị đoán ra.”
Hay là tụi mình cũng đổi đi nhỉ… Hắn lẩm bẩm rồi dắt Yoo Won vào phòng, để cậu ngồi xuống giường và đặt cặp lên ghế. Cả hai cái đều chẳng nặng chút nào, nhưng vì phải dìu nhau bước từng bước cẩn thận, nên vai hắn căng lên hơn bình thường.
“Thay đồ đi.”
“……”
“Sao?”
“Cậu ra ngoài tớ mới thay được chứ…”
“Trời, cậu vẫn còn giữ kẽ với tớ quá đấy. Bọn mình là gì với nhau chứ.”
“Im đi và ra ngoài nhanh lên…”
“Dạ dạ.”
Sau khi Hyun Kyu Jin ra khỏi phòng và cửa đã đóng hẳn, Yoo Won mới thay đồ. Cậu mặc một chiếc áo nỉ mùa đông dày cộp, không hề phù hợp với ngôi nhà không có chút hơi lạnh nào, cùng với quần ngủ, khiến cơ thể như được thả lỏng phần nào. Vì cậu thực sự cảm nhận được đây là nhà mình, là phòng mình – nơi không phải trường học, nơi cậu có thể thoải mái mà ốm. Dù tất nhiên, nói là thoải mái, nhưng cũng không phải cơn ốm này thật sự thoải mái đâu.
Khi cậu thay xong đồ và đang chậm rãi gấp lại đồng phục, tiếng bước chân tiến lại gần vang lên. Yoo Won lắng nghe âm thanh đó. Là tiếng bước chân của Hyun Kyu Jin.
“Thay xong rồi chứ?”
“Ừ.”
Cùng lúc cậu trả lời, cánh cửa mở ra. Yoo Won đón lấy cốc trà yuzu mà Hyun Kyu Jin đưa ra một cách vô thức. Hóa ra thứ hắn mua ở cửa hàng tiện lợi chính là trà yuzu mà sáng nay cậu từng nói là ngon.
“Ngon mà. Với lại, lúc ốm phải uống mấy thứ thế này. Ở ngoài còn chín cốc nữa nên lát nữa chỉ cần đun nước lên uống tiếp là được.”
“Cậu mua tận mười cốc á?”
“Uống mỗi khi thấy muốn uống ấy mà. Với cả cháo sẽ được giao đến đấy. Chắc tớ nhận hộ được, nhưng mà… ăn thì cậu phải ăn một mình rồi.”
Yoo Won ngẩng đầu nhìn Hyun Kyu Jin đang lấy điện thoại ra xem giờ một cách ngơ ngác, rồi thổi nhẹ cốc trà và nhấp một ngụm. Uống lại lần nữa vẫn thơm và ngọt như sáng nay, khiến cậu cực kỳ thích thú.
“Cậu mua cháo khi nào vậy?”
“Ngay bên cạnh cửa hàng tiện lợi là tiệm cháo còn gì. Tớ nhờ họ giao. Nhanh hơn đặt qua Baemin.”
Dù hắn không nói gì nhưng chỉ cần tỏ ý là lập tức làm hết mọi việc cho mình từ đầu đến cuối — điều đó vừa khiến Yoo Won thấy biết ơn vừa thấy áy náy. Đó là cảm xúc mà cậu luôn có với Hyun Kyu Jin từ khi còn nhỏ. Nhưng vào tháng 11 của năm mười tám tuổi, lại có thêm một cảm xúc mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Vừa biết ơn, vừa áy náy… và còn cảm thấy tim đập thình thịch. Yoo Won cắn nhẹ phần viền của cốc trà, liếc nhìn Hyun Kyu Jin một cách vu vơ.
“…Cảm ơn cậu.”
“Uống nhanh đi.”
Hyun Kyu Jin cười khẽ rồi vò rối tóc Yoo Won lên như trêu chọc. Yoo Won cứ thế lặng lẽ uống trà, nhìn Hyun Kyu Jin đang nghịch tóc mình, lại cắn nhẹ viền cốc. Tóc mái bị hất lên rồi rơi xuống, bị nắm lấy nhẹ nhàng rồi lại thả xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tới khi phần viền cốc giấy bị cắn tới mức nhăn nhúm hết cả, chuông cửa reo lên. Yoo Won nhìn theo bóng Hyun Kyu Jin rời khỏi phòng với ánh mắt đầy cảm xúc bị dồn nén suốt trong lòng. Những hành động trêu đùa nhẹ nhàng xen lẫn sự dịu dàng sâu sắc khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Cơ thể đang ốm, nhưng tim lại loạn nhịp vì cảm xúc bồi hồi, Yoo Won vừa muốn được ở một mình ngay lập tức, vừa thấy được ở bên Hyun Kyu Jin vào lúc này là một sự an ủi to lớn. Rốt cuộc thì mình muốn gì đây? Kể từ khi nhận ra rằng mình thích Hyun Kyu Jin, mọi khoảnh khắc đều đầy mâu thuẫn.
“Ăn cái này đi.”
Bất ngờ, Hyun Kyu Jin xuất hiện trở lại khiến Yoo Won giật mình ngẩng đầu lên. Nhìn Yoo Won như vậy, Hyun Kyu Jin đặt khay cháo lên bàn.
“Thuốc với nước tớ cũng mang lên luôn rồi, ăn cháo xong nhớ uống thuốc. Rồi ngủ một giấc đi. Tớ sẽ quay lại sau khi tan học. Phần cháo còn lại tớ để trong tủ lạnh rồi, nếu dậy thấy đói thì hâm lại mà ăn.”
“Ừm… cảm ơn cậu. Tớ sẽ ăn ngon lành. Nhưng còn cậu chưa ăn trưa mà, làm sao giờ? Hay ăn phần cháo còn lại đi.”
“Không còn thời gian nữa rồi. Cậu ăn hết rồi ngủ đi. Nếu sốt cao hay bất ngờ thấy đau nhiều thì nhắn cho tớ. Hiểu không? Đừng chịu đựng một mình. Như vậy nguy hiểm lắm.”
“Ừ…”
“Đi đây.”
Yoo Won ngoan ngoãn gật đầu nhìn Hyun Kyu Jin lại rối tóc mình lần nữa, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nắm lấy cổ tay hắn.