Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Bàn tay đang chạm vào má dần hướng sang bên tai. Sau khi vuốt ve dái tai một lúc, tay lại trượt xuống, khẽ nắm lấy gáy, rồi từ bờ vai lướt dọc theo cánh tay. Bàn tay trượt vào dưới lớp áo thun giờ cũng không còn chút do dự nào. Yoo Won ngước lên nhìn Hyun Kyu Jin, người đang dai dẳng giữ ánh mắt với cậu, rồi dang hai tay ra. Không biết dũng khí đó xuất phát từ đâu nữa.
Cơ thể Hyun Kyu Jin đè xuống người cậu. Gương mặt chậm rãi cúi theo, tiến gần đến môi. Cảm giác sắp chạm tới kèm theo hơi nóng đậu lên môi. Nóng hổi, mềm mại... và dịu dàng.
“Mai cậu định nhìn mặt tớ kiểu gì mà lại làm thế này.”
Ngay khoảnh khắc câu nói không ngờ tới ấy vang lên, mắt Yoo Won bừng mở. Hơi thở bị kìm lại trong miệng bật ra, trở nên rối loạn.
“Ha…”
Đôi môi chạm vào Hyun Kyu Jin trong giấc mơ nóng đến mức khó tin. Không chỉ vì đau mà ra mồ hôi, Yoo Won còn cảm nhận rõ cảm giác ẩm ướt bên trong chiếc quần vì một lý do khác. A… chắc chắn là điên thật rồi. Không thể chịu nổi nữa, Yoo Won nhắm mắt thật chặt, hít sâu một hơi rồi bật chăn ra. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rửa sạch cái cảm giác ẩm ướt, tràn đầy tội lỗi này mà thôi.
“Yoo Won à, con ngủ chưa?”
Ngay lúc cậu định bước xuống giường thì có tiếng gõ cửa cùng lúc cánh cửa khẽ mở ra. Yoo Won vội kéo chăn đắp lại lên chân.
“Mẹ…”
“Con còn thức à? Mẹ về muộn quá nhỉ. Nghe bảo con bị ốm… Trên đường về mẹ nhận được cuộc gọi của So Hee. Sao con không nói với mẹ?”
“Không nghiêm trọng lắm, với cả mẹ bận, con sợ mẹ lo lắng vô ích…”
“Sao lại nói vậy được. Con mẹ mà ốm thì mẹ lo là chuyện đương nhiên chứ. Vì mẹ là mẹ con mà. Cún con của mẹ bị ốm, mẹ mà không biết thì sao được?”
“Con biết rồi. Từ giờ con sẽ kể hết với mẹ.”
“Nhất định phải nói đấy nhé. Dù có bận quay phim đến đâu thì Yoo Won vẫn là quan trọng nhất với mẹ mà.”
Yoo Won gật đầu khi nằm trong vòng tay mẹ. Cái chăn đang giấu một bí mật chẳng thể kể ra, dù có thể nói hết mọi chuyện, khiến cậu thấy áy náy và lo lắng, trong lòng cứ nhói lên từng chút một.
“Còn bố thì sao ạ?”
“Sắp lên đấy. Lo cho con quá nên chưa kịp đỗ xe đã xuống xe trước rồi.”
Đúng lúc đó, tiếng bước chân từ xa tiến gần về phía phòng vang lên. Ngay sau đó, bố Yoo Won với gương mặt đầy lo lắng bước vào phòng, ngồi xuống mép giường phía bên kia và ôm lấy cậu. Yoo Won cố phớt lờ cái cảm giác nhớp nháp trong chăn, vòng tay ôm cả bố lẫn mẹ.
Cơn đau đầu nhẹ cùng cảm giác đờ đẫn, niềm vui vì được gặp bố mẹ, và cả cảm giác tội lỗi không yên cứ hòa quyện vào nhau, đè nặng lên trái tim cậu. Nặng nề đến mức khó thở.
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì cơn sốt đã hoàn toàn hạ. Yoo Won nhìn con số 36.7 độ hiện trên nhiệt kế rồi yên tâm chuẩn bị đi học.
Đã lâu lắm rồi mới có một ngày không có buổi quay hay lịch trình nào của mẹ, cả nhà cùng ăn sáng với nhau. Yoo Won ngon lành thưởng thức món trứng ốp lết do bố làm, rồi được bố mẹ tiễn ra cửa với lời dặn “đi học vui vẻ nhé” trước khi rời nhà. Tâm trạng vui vẻ khiến cậu còn quay lại nhìn cửa ra vào thêm một lần nữa trước khi đi.
Vừa ra khỏi cửa, Yoo Won trông thấy thang máy đang đi xuống từ tầng 12. Như thường lệ, nó dừng lại ở tầng 6 và cánh cửa mở ra, để lộ Hyun Kyu Jin đang đứng bên trong. Nhưng điều đầu tiên đập vào mắt lại là đôi môi của hắn, khiến cậu bối rối cúi mắt xuống rồi bước vào.
“Xem nào.”
Cửa còn chưa kịp đóng thì Hyun Kyu Jin đã quay hẳn người về phía Yoo Won và tiến lại gần. Bất ngờ, Yoo Won giật mình lùi về sau. Nhưng mặc kệ cậu phản ứng ra sao, Hyun Kyu Jin vẫn tiến thêm một bước, ép Yoo Won vào tường thang máy, rồi đặt bàn tay to lên trán cậu.
“Hết sốt rồi nhỉ?”
“Ừm… hạ hết rồi.”
“Cỡ này thì… 36.7 độ đấy.”
“Wow, sao cậu biết hay vậy? Đúng là 36.7 độ luôn.”
“Bàn tay tớ là nhiệt kế mà. Kiểm tra nhiệt độ cho cậu từ nhỏ đến giờ, giờ là chế độ tự động luôn rồi, tự động. Bíp, 36.7 độ, bình thường.”
Nhìn Hyun Kyu Jin cười toe, tim Yoo Won lại đập thình thịch. Cậu cũng cười gượng theo rồi vội vàng bước ra khỏi thang máy, tránh khỏi cái bóng của hắn.
“Hôm qua tớ định qua nhà cậu thêm lần nữa xem cậu có sao không, nhưng bị mẹ cậu chặn lại. Dì bảo tớ mà tới thì cậu chỉ tổ không ngủ được nên bảo đừng đi. Mà này, tớ là cái loại bạn bè làm cậu mất ngủ à?”
“Ờm… đúng mà.”
“Wow, phũ vậy đó hả.”
Thấy Hyun Kyu Jin thật sự ra mặt buồn bã, Yoo Won bật cười, khẽ lắc nhẹ tay hắn.
“Đùa thôi mà.”
“……”
“Đừng giận mà… thật sự là tớ đùa thôi… Tớ biết hôm qua cậu vì tớ mà khổ sở cỡ nào rồi.”
“Khổ sở gì chứ. Tớ mà ốm thì cậu cũng làm y chang. Là điều đương nhiên thôi.”
“Hết giận chưa?”
“Tớ đâu có giận. Tớ cũng đùa thôi. Giả vờ giận đấy.”
Hyun Kyu Jin nở nụ cười sảng khoái, kéo rộng khóe miệng rồi tháo cặp trên vai Yoo Won xuống, khoác lên vai mình. Sau đó, như thói quen, hắn luồn tay vào sau đầu Yoo Won, xoa rối phần tóc gáy, rồi chậm rãi vuốt xuống, bóp nhẹ gáy cậu vài cái. Ngón chân Yoo Won co lại trong đôi giày thể thao.
“À, đúng rồi. Jung Yoo Won. Hôm qua cũng mơ thấy tớ à?”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy một câu hỏi không ngờ tới, tim Yoo Won như rớt thẳng xuống đáy. Cậu ngước lên nhìn Hyun Kyu Jin với đôi mắt đầy ngạc nhiên, chẳng kịp che giấu biểu cảm.
“…Gì cơ?”
“Cậu bảo dạo này hay mơ thấy tớ còn gì.”
“…Tớ á?”
“Ừ. Hôm qua cậu nói mà. Bảo là ngày nào cũng thấy tớ trong mơ.”
Yoo Won cố gắng hết sức để nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Khi nào, rốt cuộc là cậu nói chuyện đó với Hyun Kyu Jin khi nào vậy? Dù cố nghĩ đến mấy cũng chỉ nhớ ra những chuyện khác, tuyệt nhiên không có đoạn nào nói mấy câu đó với hắn. Cậu không thể biết mình đã nói đến đâu, rốt cuộc đã lỡ lời bao nhiêu và theo cách nào.
“Tớ… tớ nói vậy à? Sao tớ không nhớ là mình nói câu đó nhỉ…”
“Lúc nửa mê nửa tỉnh thôi. Trông cậu như nghĩ đang nói chuyện trong mơ ấy.”
Hyun Kyu Jin nói chuyện như thể chẳng có gì to tát, nhưng với Yoo Won thì tình huống này thật khó mà tiếp nhận nổi. Dù Hyun Kyu Jin không biết trong giấc mơ mình xuất hiện với hình dạng thế nào, làm ra những gì với cậu, thì Yoo Won lại biết rõ đến từng chi tiết.
“…Tớ nói gì? Chỉ là… bảo từng mơ thấy cậu thôi à?”
“Ừ. Bảo ngày nào tớ cũng xuất hiện.”
“…Còn gì nữa không?”
“Chỉ vậy thôi.”
“À…”
Mãi đến lúc đó Yoo Won mới thở phào. Có vẻ như cậu vẫn chưa lỡ lời gì quá đáng. Phải rồi, nếu cậu mà nói ra mấy chuyện như là trong mơ hắn cứ sờ soạng khắp nơi, làm mấy trò tục tĩu, thì Hyun Kyu Jin đâu thể thản nhiên mà kể lại như vậy được.
“…Chắc hôm qua sốt cao quá. Lúc bị sốt nặng thì… có khi không phân biệt được mơ với thật ấy. Hôm qua chắc tớ bị vậy…”
“Tớ cũng nghĩ thế. Nhưng mà cậu làm gì mà mặt căng thẳng dữ vậy. Mơ chút thì sao. Tớ cũng hay mơ thấy cậu mà.”
“…Cậu mơ thấy tớ kiểu gì?”
“Thì bình thường thôi. Cùng đi đâu đó, đại loại vậy. À, có lần mơ thấy hai đứa đi bộ suốt đêm trong sa mạc.”
“À…”
Yoo Won cắn nhẹ môi khô khốc vì cảm giác tội lỗi. Dù may mắn là cậu không nói ra điều gì kỳ lạ, nhưng vẫn chẳng thể yên tâm được. Không có gì đảm bảo chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa, và ngay cả khi không như thế, cậu cũng không muốn tiếp tục nhìn bạn mình bằng ánh mắt không giống bạn, rồi lại mơ thấy những việc mà bạn bè không nên làm với nhau. Yoo Won chỉ muốn quay lại cái thời mà cả cậu và Hyun Kyu Jin đều ngay thẳng, tự nhiên với nhau. Cái thời mà ngay cả trong mơ, cậu cũng chỉ mơ những giấc mơ “bình thường” như lời Kyu Jin nói.
Muốn vậy thì… trước hết, trái tim cậu phải quay lại như trước đã. Không được rung động khi nhìn thấy bạn, không được để tim đập nhanh, cũng không được giật mình chỉ vì một cái chạm nhẹ vào vai. Uống ly trà quất mà Kyu Jin lo lắng mang đến cho cũng không được cảm thấy dạ dày nhộn nhạo nữa.
Phải dứt khoát. Ừ, chỉ cần dứt khoát là được. Dù gì thì cảm xúc kiểu này cũng chỉ mới xuất hiện chưa được bao lâu. Làm sao cái cảm xúc nửa vời chưa tới một tháng lại có thể thắng được thứ tình bạn đã kéo dài suốt 18 năm chứ.
“Mộng Yoo, lại ngơ ra rồi.”
“Không phải ngơ… tớ đang suy nghĩ thôi.”
“Suy nghĩ gì? Về tớ à?”
Hyun Kyu Jin nghiêng người, đối mặt với Yoo Won, nở nụ cười khẽ. Trái tim cậu, như chẳng biết ý tứ là gì, lại đập thình thịch một cách không thể kiểm soát. Như thể đang cười nhạo cái ý định “dọn dẹp cảm xúc” của cậu vậy.
***
Lời thề sẽ không rung động nữa mỗi khi nhìn thấy Hyun Kyu Jin đã hoàn toàn sụp đổ. Cảm giác tim đập nhanh, sự run rẩy, rồi cái lạnh rợn sống lưng mỗi lần chạm vào nhau — tất cả không phải thứ có thể điều khiển bằng ý chí.
Và đương nhiên, cả những giấc mơ cũng chẳng nghe theo Yoo Won. Càng cố gắng kiểm soát, những tiếp xúc trong mơ lại càng mãnh liệt hơn. Giờ thì chuyện cơ thể sát vào nhau đã là điều hiển nhiên, thậm chí còn hôn nhau suốt đêm đến mức phát ra tiếng chụt chụt. So với lần đầu tiên chỉ hôn nhẹ một cái, giờ đây đã có một sự khác biệt — Yoo Won cũng bắt đầu mím môi, cùng nhau chụt chụt đáp lại.
Phải thừa nhận… là cậu thấy thích.
Những ngày liên tiếp trôi qua trong cảm giác ngứa ngáy, ẩm ướt suốt đêm vì những giấc mơ, rồi thức dậy vào buổi sáng là lại dằn vặt bản thân, thấp thỏm lo lắng mỗi khi nhìn thấy Hyun Kyu Jin. Một ngày thành hai, hai ngày thành ba, rồi đến ngày vượt qua nửa tháng, Yoo Won đã lén giặt đồ lót trong phòng tắm và bật khóc nức nở. Đó là ngõ cụt. Cái thực tại vừa buồn vừa tủi — mơ những giấc mơ dâm dục với bạn thanh mai trúc mã rồi phải lén lút giặt đồ lót — khiến cậu quá đỗi đau lòng.
Không thể tập trung vào việc học, ăn gì cũng không thấy ngon, nên cậu còn sụt cân một chút. Bố mẹ bắt đầu lo lắng, rồi cả Hyun Kyu Jin cũng vậy. Mỗi lần thấy Kyu Jin liên tục hỏi có chuyện gì không, có phải bị bệnh không, Yoo Won lại càng thêm tội lỗi đến mức không chịu nổi.
Yoo Won biết, giờ là lúc cậu phải đưa ra quyết định.