Nghiêm Cấm Tỏ Tình Với Bạn Thân - Chương 23

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

“Cùng học thì tớ cũng thích chứ sao. Cùng đi học thêm nữa.”

“Thật không?”

“Ừ.”

“Năm sau cậu sẽ học thêm ở chỗ khác đúng không? Chỗ này tớ không theo học được.”

“Ừ, tớ chỉ học ở đây đến hết năm nay thôi, sang năm tính chuyển.”

“Ở chỗ mới, tớ sẽ không gây chuyện đâu.”

“Hứa nhé.”

“Ừ, hứa vcl luôn.”

“…Cái đó là cái kiểu hứa gì vậy.”

Yoo Won bật cười, lòng cũng mềm lại như tan chảy vì kiểu hứa lạ đời ấy, rồi bước vào khu chung cư. Dù cứ đi bên nhau thế này khiến tim cậu đập thình thịch, hồi hộp không yên, nhưng trớ trêu là cũng cảm thấy thoải mái nhất. Bởi Hyun Kyu Jin là người mà trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cậu cũng có thể tin tưởng và yên tâm.

“Hôm nay cậu từ nhà đến hả?”

“Ừ, ở nhà một lúc rồi ghé qua SpZone. Chắc khoảng một tiếng?”

“Vì hôm nay không thấy mùi thuốc lá.”

“Tớ gần như bỏ thuốc rồi. À, giờ nghĩ lại thì hôm nay chưa hút điếu nào luôn.”

Khi cả hai bước vào thang máy, Hyun Kyu Jin xoay người sang phía Yoo Won, nghiêng đầu lại gần khiến Yoo Won giật mình lùi hẳn về sau. Dù sao cũng bị vướng tường nên cậu chẳng thể lùi thêm được nữa.

“Ngửi thử đi. Không phải là không thấy có vẻ có mùi, mà là không có thật. Lúc nãy ở SpZone tớ còn cố tình ngồi sát cửa ra vào đấy. Bình thường chỗ tớ hay ngồi là ngay bên cạnh phòng hút thuốc. Chủ quán biết bọn mình còn là vị thành niên nên tụi tớ cũng đâu được hút ở đấy, nhưng mỗi lần mở cửa là mùi thuốc cứ bám hết vào đồng phục, bị hiểu lầm oan ức bỏ mẹ.”

Yoo Won nhìn Hyun Kyu Jin — người chẳng cần phải làm quá như vậy, chỉ cần chìa tay ra là đủ, thế mà lại cúi cả người sát lại gần — rồi đành nghiêng đầu tới, áp mũi nhẹ vào vai hắn và hít vào một hơi. Như lời Kyu Jin nói, hôm nay hoàn toàn không có mùi thuốc, mà chỉ có hương thơm dịu nhẹ quen thuộc trong phòng hắn.

“Không có mùi nhỉ?”

“Ừm… Thật sự không có.”

“Khen tớ đi.”

“Khen gì mà khen…”

“Nếu không khen thì tớ lại…”

Trong đôi mắt nhìn gần đến mức khiến cậu ngại ngùng ấy thoáng qua chút nghịch ngợm rồi trở nên nghiêm túc. Yoo Won cố gắng kiềm chế trái tim đang run lên từng nhịp, nhìn thẳng vào mắt Kyu Jin. Cậu biết rất rõ rằng nếu tránh né vào lúc này thì sẽ trông thật lạ.

“Lại… sao nữa?”

“Lại vào trong giấc mơ của cậu đấy?”

Dù là nói đùa, tim Yoo Won vẫn không chịu nổi. Ánh mắt cậu run lên thấy rõ, và cậu cũng để lỡ cả thời điểm để bật cười rồi đáp lại nhẹ nhàng. Nếu phải nói là có điều gì may mắn trong tình huống ngượng ngùng này, thì đó là việc cậu sống ở tầng 6. Khi giọng nói tự động vang lên thông báo đã đến tầng 6, Yoo Won vội bước ra khỏi thang máy. Cậu thậm chí không biết mình đang đi có đúng hướng không nữa.

“Ngày mai ra ngoài không? Mai là thứ Bảy mà.”

“À… ừm… để, để mai xem đã….”

“Ừ, vậy mai quyết định. Tớ đi nhé.”

“…Ừm, bye…”

“Bye.”

Nhìn cánh cửa từ từ đóng lại trước mặt Hyun Kyu Jin, người vừa nhại lại cách chào của mình, Yoo Won thở hắt ra, hạ tay xuống một cách ngượng nghịu.

“Nếu không khen thì tớ lại vào trong giấc mơ của cậu đấy?”

Chắc chắn đó chỉ là một câu đùa vu vơ thôi, nhưng vì tình cảm của bản thân không phải chuyện đùa, nên Yoo Won không thể nào đón nhận nó như một câu nói đùa được. Đáng lẽ ra cậu không nên phản ứng lộ liễu như vậy, nhưng cảm giác Hyun Kyu Jin chắc cũng đã nhận ra điều gì đó bất thường. Gần đây, rõ ràng cậu đang phản ứng khác hẳn so với trước đây.

“……”

Việc cố tránh mặt Hyun Kyu Jin đến mức phải đi nhờ về nhà Yoon Seong, rốt cuộc cũng chẳng có ích gì. Kể cả từ giờ trở đi có tiếp tục tránh né hay giữ khoảng cách đi nữa, chắc chắn cũng sẽ chẳng dễ dàng. Yoo Won thở dài lần nữa, và khi cậu vừa nhấc nắp bảo vệ lên để bấm mật mã thì điện thoại rung lên.

[Kyu Jin: Tớ đang xuống, ra đây chút]

[Kyu Jin: Tớ mang cặp của cậu rồiㅋㅋ]

A… Đến lúc đó Yoo Won mới nhận ra hai vai mình nhẹ đến kỳ lạ. Vì vội vã xuống thang máy để tránh Hyun Kyu Jin nên cậu đã quên nhận lại cặp.

Chiếc thang máy vừa dừng ở tầng 12 giờ lại bắt đầu đi xuống. Hyun Kyu Jin đang đến. Dù biết rõ chỉ là đến để trả lại cặp thôi, Yoo Won vẫn vô thức căng thẳng. Mùi hương thoang thoảng quen thuộc từ người Hyun Kyu Jin vẫn còn vương nơi chóp mũi cậu.

Đã đến tầng 6.

Cửa thang máy mở ra và Hyun Kyu Jin lại hiện ra trước mắt. Yoo Won đón lấy chiếc cặp nặng trĩu, rồi ra hiệu bằng tay như bảo Kyu Jin cúi đầu xuống. Với vẻ ngơ ngác, Kyu Jin cúi đầu, và ngay trên đỉnh đầu hắn, bàn tay của Yoo Won khẽ đặt xuống. Một lần, hai lần, ba lần… Trong từng cái xoa nhẹ, Kyu Jin hiểu ra: Yoo Won đang khen mình.

“Gì vậy. Khen tớ hả?”

“…Ừ. Cho nên là cậu…”

Yoo Won muốn coi lời nói khi nãy của Kyu Jin chỉ là trò đùa. Thật ra thì cậu không dao động gì to tát, đến mức hoàn toàn có thể đùa lại một câu như thế… Cậu muốn chứng minh điều đó. Yoo Won gom từng mảnh vụn can đảm đang rơi rớt rải rác trong lòng, cố kết lại một cách rụt rè.

“…Đừng xuất hiện trong giấc mơ của tớ nữa.”

Chết thật… mình nói rồi. Nói là đừng xuất hiện nữa rồi. Tay Yoo Won tê rần, cậu xoa nhẹ lên đùi rồi ấn mạnh như để trấn tĩnh, khẽ chạm mắt với Kyu Jin – người vẫn đang lặng lẽ nhìn mình không nói một lời. Và rồi đúng lúc tiếng thang máy bắt đầu di chuyển xuống, Kyu Jin bật cười.

“Chết thật, đúng là… đáng yêu đến phát điên mất thôi.”

Kyu Jin đưa tay ra kéo nhẹ hai má Yoo Won như muốn nói "đáng yêu thật đấy", rồi phải cố lắm mới dừng được tiếng cười vẫn cứ vang lên lẻ tẻ. Cậu lùi lại một bước.

“Tớ đi thật đây. Cậu đừng có mơ tớ nữa đấy. Nếu mơ thì phải xin phép trước. Không thì… mơ xong phải viết cảm tưởng nộp cho tớ.”

“Lắm chuyện. Về mau đi.”

“Lạnh lùng quá thì biết làm sao đây, Jung Yoo Won.”

Kyu Jin cười tươi, rồi lần này bước về phía cầu thang. Yoo Won lại vẫy tay chào một lần nữa, nhanh chóng bấm mật mã và bước vào nhà.

“……”

Và vừa vào tới cửa, cậu đặt đại cặp xuống nền rồi đưa tay lên ôm lấy hai má – nơi vừa bị Kyu Jin chạm vào.

Trước mắt lại thấp thoáng nụ cười toe toét của Kyu Jin. Phải làm sao bây giờ đây… Yoo Won cảm thấy như muốn khóc. Kyu Jin – người cứ mãi không thể dứt ra khỏi suy nghĩ của cậu – cậu thật sự… thích hắn quá nhiều rồi.

***

[Kyujin: Dậy chưa?]

[Vẫn còn lăn qua lăn lại trên giường nè]

[Kyujin: Gì vậy, lười quá đi]

[Cậu đang làm gì?]

[Kyujin: Tớ đi tập thể dục chứ còn gì]

Hyun Kyu Jin nếu không có việc gì đặc biệt vào cuối tuần thì thường sẽ cố sắp xếp thời gian để đi tập nhu thuật hay boxing. Có vẻ hôm nay hắn đã đi tập từ sớm. Yoo Won ôm lấy chiếc gối, lặng lẽ nhìn những tin nhắn tiếp theo hiện lên.

[Kyujin: Chắc khoảng mười hai giờ là xong, ra ngoài không?]

[Kyujin: Ăn trưa với tớ đi]

Bình thường thì cậu sẽ trả lời "Ừ, đi thôi" ngay, nhưng hôm nay lại không thể dễ dàng thốt ra lời đó được. Yoo Won do dự một lúc lâu mới gõ ra được câu trả lời.

[Hôm nay chắc tớ chỉ muốn lăn lộn cả ngày thôi]

[Xin lỗi nha]

[Kyujin: Có gì mà xin lỗi]

[Kyujin: Thế thì chắc tớ phải tập thêm vài tiếng nữa, xong sẽ nhắn cho]

Yoo Won gửi một sticker hình chú chó đang tập thể dục rồi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại. Có lẽ vì đêm qua lại mơ mấy giấc mơ khiến cậu mệt nhoài, chỉ cần nhắm mắt lại là cơn buồn ngủ cứ thế kéo tới.

Buồn ngủ quá… Chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Trong căn phòng tối om không chút ánh sáng, yên tĩnh vì chẳng có ai, không lâu sau, tiếng thở đều đặn bắt đầu vang lên.

***

Yoo Won nhắm mắt lại, khẽ mím môi đưa về phía Hyun Kyu Jin. Chụt, chụt… Những âm thanh tê tê nhột nhột vang lên không ngớt, nhưng Kyu Jin vẫn không ngừng hôn cậu. Yoo Won cũng không hề ngăn lại, cứ thế cùng cậu trao vô số nụ hôn.

Bàn tay luồn vào tóc, vuốt má, rồi nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay – tất cả đều dễ chịu đến lạ. Mỗi lần đôi môi đang khẽ chạm bỗng nhấn sâu hơn một chút, Yoo Won lại trông đợi “chuyện tiếp theo”. Nhưng dù đã mơ giấc mơ như thế này không biết bao nhiêu lần, Kyu Jin trong mơ vẫn chỉ hôn mà thôi, không bao giờ tiến xa hơn.

“……”

Reng… Bị rung điện thoại làm giật mình tỉnh dậy, Yoo Won mở mắt ra và xem những tin nhắn từ Kyu Jin được gửi tới. Đã hơn hai giờ rồi. Có vẻ Kyu Jin vừa mới tập xong và đang trên đường về nhà.

[Kyujin: Giờ đang trên đường về nhà. Vận động xong thấy như sống lại luôn]

[Kyujin: Hôm nay đấu tập ba trận, tớ thắng cả ba nhé]

[Kyujin: Cậu ngủ rồi à?]

[Tớ vừa mới dậy]

[Kyujin: Cậu thấy không khỏe à?]

[Không, chỉ là cứ buồn ngủ mãi thôi… thật ra giờ vẫn còn buồn ngủ nữa]

[Kyujin: Là trẻ sơ sinh đấy à?ㅋㅋ Chắc là mệt thật rồi. Những lúc như vậy thì cứ ngủ tiếp đi]

Chỉ cần đọc đến đoạn “cứ ngủ tiếp đi” thôi là mí mắt Yoo Won đã tự động sụp xuống. Nhìn màn hình đầy ngây thơ của Kyu Jin ngoài đời thực, rồi vừa nhắm mắt lại thì liền có hai bàn tay đặt lên vai cậu.

Yoo Won vòng tay ôm chặt lấy Kyu Jin đang đến gần. Cảm giác dễ chịu xen lẫn tội lỗi mơ hồ lan khắp từ đầu đến chân khiến cậu như lơ lửng giữa không trung.

Kyu Jin trong mơ bật cười. Yoo Won ngơ ngẩn ngước nhìn gương mặt đó, rồi khẽ khàng nhắm mắt lại. Chụt, chụt… Âm thanh ngứa ngứa cứ thế vang lên, bao phủ cả buổi chiều thứ Bảy của Yoo Won.

***

Ngồi thẫn thờ, hồi tưởng lại giấc mơ đầy những nụ hôn cùng Kyu Jin, Yoo Won đứng bật dậy khỏi ghế. Ngồi không ở nhà chẳng làm gì cả thì đầu óc cứ quanh quẩn nghĩ tới Kyu Jin. Âm thanh chụt chụt từ giấc mơ cứ văng vẳng bên tai khiến cậu không chịu nổi.

Vì vẫn còn phải làm bài tập nên Yoo Won nhanh chóng nhét vào túi vài thứ cần thiết như sách bài tập, vở, hộp bút, tai nghe và ví rồi rời khỏi nhà. Cậu nghĩ chắc phải ra quán cà phê ngồi thì tâm trạng mới khá lên được phần nào.

Ra khỏi khu chung cư, Yoo Won đi về phía dãy phố học thêm và chọn một quán cà phê thương hiệu lớn mà cậu hiếm khi đến cùng Kyu Jin. Cậu chọn một chỗ trống bên cửa sổ. Dù còn vài góc ngồi kín đáo hơn, nhưng ngồi trong góc tối có khi lại khiến tâm trạng tồi tệ hơn nên Yoo Won cố ý chọn chỗ sáng sủa.

Đặt túi xong, cậu ra quầy gọi một ly sinh tố sữa chua xoài, cầm chiếc chuông báo hình tròn và đứng thẫn thờ đợi. Nhận được đồ uống, Yoo Won quay lại bàn và ngồi xuống.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo