Ngọc Trai - Chương 13

“Jin.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, kéo làn sương mờ của ký ức tan biến tức thì. Jin ngẩng đầu lên. Cộc, cộc — tiếng gõ nhẹ vang lên. Maximilian đang gõ lên khung cửa kính phủ sương.

“Ngủ mê mà vẫn mở mắt à?”

Từ lúc nào, cỗ xe đã dừng lại. Jin khẽ rên khẽ. Bên ngoài, người đánh xe đang gõ cửa và nói rằng đây là dinh thự của Hầu tước Rubin.

“…Xin mời hạ giá.”

Cậu đứng dậy. Khi mở cửa xe, đưa tay về phía Maximilian, đối phương khẽ bật cười. Bàn tay lạnh buốt đến lạ chạm vào tay Jin — dù cả hai vừa ở trong xe kín gió. Jin thoáng giật mình, nhưng Maximilian đã bình thản rút tay ra, bước lên tấm thảm đỏ nối từ xe ngựa đến sảnh tiệc.

“Điện hạ, xin chờ.”

Một người hầu đứng sẵn từ trước vội đưa chiếc áo lông cho Jin. Đó là áo lông chồn tuyết màu tro, trùng khớp một cách hoàn hảo với sắc mắt của Maximilian. Anh ta khẽ liếc lại, rồi bật cười như trêu chọc. Jin không đáp lại, chỉ lặng lẽ khoác chiếc áo lên vai hắn và lùi lại một bước.

Hai hàng hầu cận hai bên đồng loạt cúi đầu. Maximilian bắt đầu bước đi, và Jin theo sau. Maximilian lẩm nhẩm, như thể chỉ để mình Jin nghe thấy:

“Phải nói là trò vừa rồi khá duyên dáng đấy.”

Jin không đáp. Ai cũng biết, với một vị hoàng thái tử đã thất thế, lại chỉ được đỡ đầu bởi một đại công tước trong thời điểm đế quốc đang lâm nguy và hoàng đế lâm bệnh, thì sẽ không thể mơ đến những lời nghênh đón nồng nhiệt trong dạ yến.

Chính vì vậy, Jin đã thuê người chờ sẵn, chuẩn bị chiếc xe ngựa kéo bởi mười hai con tuấn mã và tấm áo lông chồn tuyết quý hiếm nhất lục địa. Mọi thứ đều để khoe khoang sự hào nhoáng — dưới danh nghĩa “người hộ tống của Thái tử”.

“Chỉ đơn thuần là dốc lòng phục vụ ngài thôi.”

Tất cả mọi thứ chuẩn bị là để khoe khoang Maximilian Joachim — nhưng không có một món nào thực sự dành cho hắn. Jin tiến lên mở cửa thay cho hắn. Maximilian vẫn đứng nguyên, lặng lẽ nhìn vào bên trong, chờ ai đó lớn tiếng xướng danh mình.

“Hoàng thái tử điện hạ giá lâm!”

Một gia nhân cất giọng vang vọng. Không gian bên trong bỗng xôn xao. Ánh sáng từ đại sảnh chiếu hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Maximilian. Có phải là tình cờ không? Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt hắn mang một biểu cảm khó tả — mắt khẽ cụp, môi hé mở, ánh sáng mịn như bụi kim sa bám lấy từng đường nét gương mặt, càng khiến phần bóng đổ thêm sâu thẳm.

Một nỗi trống rỗng thoáng qua gương mặt ấy như ảo ảnh, rồi tan đi.

“Vào thôi.”

Maximilian thì thầm. Jin giật mình — cậu vừa vô thức nhìn hắn đăm đăm. Cứ như kẻ mất hồn.

Một vẻ đẹp đáng ghét. Jin chợt nghĩ vậy. Dạ dày cồn cào, như có bướm đang bay loạn bên trong. Cậu hít sâu, trấn tĩnh lại và theo bước hắn vào sảnh. Maximilian bước vào trong, giữa những lời chào mừng và ánh mắt dõi theo. Người ta xì xào về y phục hắn mặc, về chiếc xe ngựa hắn đến. Mọi thứ đều như dự liệu — thành công.

Jin bước sát sau lưng hắn. Mỗi lần có ai đến chào hỏi Maximilian, Jin sẽ cúi đầu chào và giao ánh nhìn điềm đạm. Những gương mặt lướt qua mang theo sự tò mò và nghi hoặc đan xen. Chính xác là hiệu quả mà Jin mong muốn. Trong lúc tránh ánh nhìn quá trực diện, cậu khẽ liếc về phía Đại công tước Robert.

Ánh mắt ấy đang nhìn thẳng về phía họ, không giấu nổi hứng thú.

…Nhưng vẫn chưa thể lường trước được điều gì. Jin thầm tự nhủ.

Ngỡ là con mồi dễ mắc câu, nhưng kẻ ấy chưa từng dễ bị lay động bởi những cử chỉ hời hợt. Nếu hắn phát hiện đây chỉ là mồi nhử, sẽ tuyệt đối không động lòng. Jin cụp mi mắt, khẽ mỉm cười. Cậu chầm chậm vuốt nhẹ lớp lông trên chiếc áo khoác mà Maximilian đã đưa ngay khi bước vào dạ yến.

“Điện hạ.”

Giọng nói vang lên từ giữa hai người — ai đó chen vào. Jin không tránh, mà nghiêng người về phía Maximilian như để che chắn. Kẻ lạ dường như nhận ra ý tứ ấy, bèn lùi một bước và nói:

“Thiếu công tước Erhardt.”

Hắn cúi đầu chào. Một cách trang trọng. Jin khẽ gật đầu, chỉ hơi cúi cằm để đáp lại. Kẻ kia vươn tay:

“Tôi là bá tước Matt Grisham.”

Grisham. Cái tên không lạ. Một gia tộc từng bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để mua tước vị ở thủ đô. Nghe nói vài năm trước chủ gia qua đời, con trai ông ta kế nghiệp. Jin mỉm cười:

“Tôi là Jin Erhardt.”

Cậu nắm tay đối phương. Cái bắt tay ngắn ngủi, nhưng dễ dàng cảm nhận được lực siết mạnh mẽ. Một sự thù địch không giấu giếm.

Jin quan sát người đàn ông thêm một lần nữa. Matt Grisham – người vừa như không hề có sự hiện diện của Jin – đang nhìn chằm chằm vào một điểm. Một cái nhìn trơ trẽn đến mức gần như bất kính.

Cậu khẽ liếc sang Maximilian — người rõ ràng biết có người xen vào, nhưng lại chẳng buồn quay đầu lấy một lần.

“Điện hạ.”

Jin gọi. Lần này là để nhắc nhở người kia rằng — cậu đã thấy hết.

“Bá tước Matt Grisham đang xin được diện kiến.”

Jin vừa nói vừa khéo léo xoay người, đưa lưng về phía Matt Grisham và nhường ngực cho Maximilian — như một lá chắn sống giữa họ. Nhờ vậy, Jin có thể thấy rõ gương mặt của hắn. Biểu cảm hắn mang là sự ung dung, điềm đạm. Vì hơi nghiêng đầu, nên đường cằm sắc nét cùng chiếc cổ trắng muốt lộ rõ không che giấu. Chiếc ly champagne trong tay hắn khẽ nghiêng. Rượu bên trong rung nhẹ.

“…Vậy sao?”

Ánh mắt họ chỉ giao nhau trong chốc lát, rồi Maximilian mới từ tốn quay đầu nhìn Grisham. “Ừm,” hắn khẽ hắng giọng, và Jin liền khép tư thế về lại như cũ.

“Điện hạ.”

Grisham lên tiếng, giờ đã đối diện trực tiếp với Maximilian. Jin liếc nhìn gã. Một người đàn ông vạm vỡ, với vẻ mặt... quá đỗi khẩn thiết. Sự khao khát hằn lên nơi khóe mắt, nơi viền môi.

“Lâu rồi mới gặp, bá tước Grisham.”

Mỗi khi Maximilian thốt ra một âm tiết, ánh nhìn Grisham lại càng thêm đắm đuối. Dường như đã hoàn toàn bị mê hoặc, gã chẳng buồn để tâm đến ánh mắt bao người đang đổ dồn về phía mình. Jin âm thầm lắc đầu.

“Điện hạ, tôi muốn… có đôi lời riêng.”

Giọng Grisham run nhẹ, tay gần như cũng sắp run theo. Jin nhìn Maximilian, thấy hắn khẽ gật đầu — ngắn gọn, rõ ràng. Đám đông đang vây quanh liền lặng lẽ tản đi. Jin cũng tranh thủ lùi bước, tiến về phía Đại công tước Robert như kế hoạch.

“Thiếu công tước Erhardt, tới rồi à!”

Vừa đến gần, Robert Joachim đã vui vẻ tiếp đón, thậm chí còn chưa cần cận thần giới thiệu. Jin nở nụ cười nhẹ:

“Lâu lắm rồi mới được diện kiến ngài, thưa Đại công tước.”

“Từ sau buổi dạ vũ ấy là lần đầu ta gặp lại, đúng chứ? Không lời hỏi thăm, không xuất hiện tại bất kỳ yến tiệc nào khác… thật đáng thất vọng đấy.”

Lời nói mềm mại bóng bẩy, nhưng Jin thừa biết Robert chưa từng chủ động tìm đến mình.

“Vậy thì thật vinh hạnh khi hôm nay được ngài đoái hoài.”

Cậu mỉm cười đáp, rồi như lướt nhẹ qua:

“Gần đây tôi được vinh dự hầu hạ một người cao quý, nên hơi bận một chút.”

Chỉ một thoáng, nhưng hàng lông mày Robert khẽ giật. Jin làm như không thấy, giữ nguyên nụ cười. Lúc ấy, xung quanh Đại công tước liền vang lên tiếng hỏi han — chủ yếu xoay quanh chiếc xe ngựa và chú ngựa quý Zystokor của Thái tử. Có người chưa từng thấy xe ngựa nào do mười hai con tuấn mã kéo, có người hỏi cớ gì Jin lại thân cận với Thái tử đến vậy.

Cậu khéo léo lướt qua những câu hỏi ấy, không để lộ lòng trung quá mức cũng không thể hiện sự xa cách — giữ cho mọi thứ nằm ở lằn ranh mỏng manh, vừa đủ. Robert cứ thế lặng lẽ quan sát Jin. Ánh mắt ông ta cứ chầm chậm quét lên gương mặt ấy, rồi lại lảng đi, rồi lại quay về.

Thoát khỏi vòng vây câu hỏi, Jin không còn thấy Maximilian đâu nữa. Cậu đặt chiếc ly champagne trống không lên bàn chính giữa hội trường. Có thể hắn đang trò chuyện riêng với Grisham. Dù bề ngoài có vẻ không thân mật, nhưng… cảm xúc bên trong lại hoàn toàn đối lập. Maximilian lạnh hơn thường lệ. Grisham lại… quá nóng, đến mức sôi trào.

Mối quan hệ ấy là gì?

Từ khi gặp Grisham, câu hỏi đó đã lẩn khuất trong đầu Jin — một câu hỏi cậu từng nghĩ không đáng bận tâm, nhưng giờ lại không ngừng trồi lên mặt nước.

“Điện hạ đang dạo vườn cùng Bá tước Grisham.”

Một gia nhân đứng gần cửa lên tiếng khi Jin cất lời hỏi. Cậu do dự một thoáng, rồi bước ra ngoài.

Trái ngược với không khí ấm áp trong nhà nhờ lò sưởi, bên ngoài gió lạnh buốt. Nhờ vậy, chẳng ai đi dạo trong khu vườn lúc này. Chỉ có hai người, trong tiết trời như thế… liệu mình lại sắp tình cờ xen vào một cuộc hẹn riêng nữa sao?

Jin tự hỏi, nhưng bước chân không hề chậm lại.

Một cảm xúc khó tả đang cuộn trào trong cậu. Lẽ ra chỉ cần quay lưng bỏ đi, nhưng lòng lại cồn cào, muốn biết — phải biết. Nỗi tò mò trẻ con xen lẫn cảm giác bất an không nguôi kể từ khi nhìn thấy biểu cảm khi mở cửa của Maximilian cứ thôi thúc cậu. Từ giây phút lên xe, cảm giác như thể mình đang bỏ sót điều gì đó cứ gặm nhấm tâm trí Jin — càng lúc càng rõ, theo mỗi bước chân dẫm lên lá khô vụn.

Gương mặt tươi cười không chút sơ hở của Maximilian lại xen lẫn với gương mặt trầm lặng nhìn vào hội trường khi nãy. Những hình ảnh ấy thay nhau trồi lên trong trí nhớ.

Lúc nhận ra, Jin đã đi rất nhanh. Dù khu vườn được quy hoạch gọn gàng, nhưng diện tích lớn và lối đi phức tạp khiến cậu chưa thể tìm thấy người.

“Maximin!”

Một tiếng gọi khản đặc vang lên giữa bóng tối phủ đầy vườn. Jin khẽ nhíu mày. Tiếng bước chân gấp rút vang theo sau.

“Trả lời đi! Ngươi đã đưa hắn lên giường rồi sao? Ngươi đã dang chân ra cho hắn?”

Matt Grisham.

Chỉ cần nghe, Jin đã nhận ra giọng gã. Gã đang lao vào giữa vườn, quay lưng về phía Jin.

“Matt.”

Một giọng nói thấp nhẹ cất lên. Trái ngược với chất giọng sôi sục của Matt, giọng nói kia bình tĩnh đến lạnh lùng.

“Tấm lòng nông nổi của ngươi, ta đã trân trọng và bao dung quá đủ rồi.”

Rồi hắn khẽ cười. Nhẹ tênh, nhưng sắc như dao mỏng.

"Hãy trân trọng mạng sống của mình."

Lời nói ấy, với cương vị là Thái tử, là người mang dòng máu hoàng gia, hoàn toàn có thể thốt ra. Nhưng ẩn trong đó là ranh giới cảnh cáo — đừng bước thêm một bước nào nữa. Ở vị trí của Jin, người đứng ngoài cuộc, cậu nghe thấy rõ ràng sắc lạnh ấy. Tuy nhiên, Matt Grisham không lùi bước. Gã gầm gừ:

“Maximin, trả lời ta đi. Ngươi cũng để hắn như một con chó cái—!”

“Ta đã nghĩ điều này từ lâu rồi.”

Gọi một Thái tử là chó cái. Thật là vượt giới hạn. Đó là sự xúc phạm không thể tha thứ, đủ để cái cổ bị đặt lên máy chém. Jin thong thả liếm nhẹ mặt trong má, im lặng quan sát. Rồi Maximilian tiếp lời:

“Có vẻ như ngươi nghĩ từ ‘con chó cái’ là một sự sỉ nhục ghê gớm lắm.”

Hắn bật cười khẽ.

“Hoặc là, ngươi tưởng ta sẽ thấy bị xúc phạm vì điều đó.”

Dù đối tượng là Matt, Jin lại cảm thấy lời nói ấy như đang găm thẳng vào tim mình.

“Tại sao bị xem như ‘con cái’ lại phải là điều nhục nhã đến thế…?”

Giọng hắn buông rơi chậm rãi, ngái ngủ như thể đứng ngoài cơn bão cảm xúc đang nhấn chìm Grisham. Hắn giơ tay, nắm lấy cằm gã, buộc gã phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Nếu điều đó khiến ngươi thấy nhục nhã, thì cũng đừng quên, ta có thể đối xử với ngươi như thế bất cứ lúc nào, bá tước Grisham.”

Ngay khoảnh khắc đó, tay Maximilian trượt xuống cổ Grisham. Một tiếng “khụ” nghẹn lại bật ra. Rồi không hề báo trước, hắn đá mạnh lên giữa hai chân đối phương. Grisham đổ gục, rên rỉ, ôm lấy hạ thân lăn lộn như một con thú bị thương, miệng vẫn không ngừng gọi: “Maximin… Maximin…” Cuối cùng, khi cơn đau dịu đi, gã mới loạng choạng đứng lên. Đôi mắt hắn phóng lửa, nhưng Maximilian vẫn chỉ nhìn lạnh lùng, dửng dưng như chẳng có gì.

Lúc đó, Jin hé lá cây, tạo nên tiếng sột soạt nhẹ. Grisham khựng lại, vô thức hạ tay xuống. Jin lên tiếng:

“Điện hạ?”

Ngữ điệu hơi nhấn ở cuối câu, như thể cậu vừa mới đi tìm và tình cờ gặp hắn ở đây. Lúc này, Maximilian mới chớp mắt quay sang nhìn. Jin chợt nhớ đến một lần hắn từng nói — trong một bữa ăn giữa hai người, như đang độc thoại:

“Hình như mi động của ta không thể làm diễn viên.”

Phải rồi. Có lẽ hắn đã sớm nhìn thấu. Dẫu vậy, Jin vẫn làm ra vẻ ngỡ ngàng, bước một bước về phía họ. Grisham lùi lại theo bản năng, gương mặt méo mó vẫn cố giữ vẻ đứng đắn. Jin cúi đầu nhẹ, giấu một nụ cười sắp nở. Khi ấy, Maximilian gọi tên cậu:

“Jin.”

Rồi hỏi:

“Sao ngươi lại tới đây?”

Cậu giữ nguyên dáng cúi, trả lời:

“Tôi nghe nói ngài đã ra ngoài, nên đến đón.”

“À… vậy sao.”
Maximilian khẽ đáp, ánh mắt lướt qua cậu một lượt — cái nhìn rõ ràng đến mức như có thể chạm vào được. Hắn đang cân nhắc điều gì đó.

Phải tới khi ấy, Jin mới chợt nhớ: cậu không mang theo áo choàng. Cái áo khoác của Thái tử vẫn còn để lại cho hầu cận trong hội trường. “Phiền thật,” cậu lẩm bẩm trong lòng, rồi lẳng lặng cởi áo mình ra. Cái lạnh ùa vào da thịt, nhưng không đến mức khó chịu. Jin bước lại gần, khoác áo lên vai Maximilian. Nếu không có mặt Grisham ở đây, có lẽ cậu đã chẳng làm vậy.

“Ta vẫn muốn đi thêm một chút nữa cơ mà.”

Maximilian nhếch mép cười, rồi xoay người bước đi không chờ đợi. Như thể chờ xem cậu có chịu theo hay không. Jin nuốt một hơi, cố giữ bình tĩnh, bước theo sau.

“…Người mẫu tranh vẽ…”

Một giọng nói khàn đặc vang lên từ phía sau. Là Matt Grisham. Gã vẫn đứng yên, nhìn bóng lưng Maximilian, ánh mắt rực lửa. Jin cũng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

“Ngài ấy đồng ý làm người mẫu tranh cho tôi.”

Câu nói nghe có vẻ bình thường, nhưng không khó để nhận ra nọc độc giấu bên trong. Jin nhướng nhẹ cằm, đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ như mỉm cười. Trong ánh mắt Grisham, lửa hận chợt bùng lên. Cậu như nghe thấy tiếng răng gã nghiến ken két. Nhưng Jin chẳng bận tâm, quay lại nhìn theo hướng Maximilian vừa đi.

“Tôi cũng từng làm việc đó.”
Grisham nói, giọng như đang nhai nát từng từ.

Gã muốn ám chỉ rõ ràng rằng “người mẫu tranh” chỉ là cái danh, còn bản chất thật sự thì ai cũng rõ. Jin cười dịu dàng, đáp lại nhẹ tênh:

“Có thể ngài vẫn đang làm. Nếu biết giữ mồm giữ miệng.”

Quả nhiên, Grisham nắm chặt nắm đấm. Một kẻ đã dâng gần hết tài sản cho hoàng gia chỉ để đổi lấy tước hiệu bá tước mà thôi, ấy thế mà vẫn còn lòng kiêu hãnh. Jin bật cười khe khẽ, vỗ nhẹ lên vai hắn:

“Thôi, tôi xin phép.”

Câu nói vừa dứt, vai gã khẽ run — vẻ bất lực ấy thật đẹp mắt.

“…Điện hạ ra tay nhanh quá.”

Vừa xoay lưng bước đi theo hướng của Maximilian, Jin nghe thấy Grisham rít qua kẽ răng. Như thể đang nuốt lửa, vừa tức giận, vừa bất lực, nhưng vẫn cố bấu víu vào vẻ lạnh lùng.

“Bức tranh của thiếu công tước… không biết bao giờ mới vẽ xong…”

Jin không quay đầu, cũng không đáp. Chỉ lặng lẽ bước về phía bóng lưng của Thái tử — giờ đã khuất sau màn sương lạnh trong vườn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo