Cuối tuần, Robère Joachim gửi thư đến. Là lời mời dự yến tối vào thứ Tư. Quả đúng như dự đoán. Jin đáp lại bằng một bức thư lịch thiệp, bày tỏ lòng cảm kích và tuyên bố sẽ vui lòng nhận lời mời. Đồng thời, cậu cũng khéo léo để lại một dòng lấp lửng rằng, việc sắp xếp thời gian có thể hơi gấp gáp đôi chút nếu buổi sáng hôm ấy phải dùng để gặp gỡ một vị nhân vật cao quý trong hoàng cung. Mọi chuyện dường như đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Cùng lúc đó, khắp kinh thành rộ lên tin đồn rằng bệnh tình của Hoàng đế đang chuyển biến xấu. Vị quân vương già nua, đã nằm liệt giường nhiều năm, có vẻ sắp được trời gọi về. Vì lý do ấy, người ta xì xào rằng Đại Công tước và Thái tử gần đây thường xuyên lui tới tẩm cung của Hoàng đế, ngấm ngầm đối đầu bằng ánh mắt và lời lẽ. Một bên là con trai duy nhất của bệ hạ, Maximilian Joachim. Bên còn lại là Robère – một trong sáu anh em của Hoàng đế, đồng thời là người có vị trí gần nhất với ngai vàng.
“Làm sao một Thái tử non nớt lại có thể hạ được một lưỡi gươm lão luyện từng trấn thủ biên ải như Đại công tước chứ?”
Dẫu vậy, chẳng mấy ai quan tâm đến thắng bại của cuộc đấu đó. Bởi với nhiều người, kết quả đã rõ như ban ngày.
“Tạm thời tránh mặt thì hơn. Đại công tước hẳn đang cảnh giác cao độ.”
Jin nói khi Nathan Wycombe bước ra khỏi phòng thử đồ, vừa thay đồ xong. Họ “tình cờ” gặp nhau tại một tiệm may. Wycombe lấy cớ đến chọn váy cho Chantelle, còn Jin viện lý do cần một bộ đồ mới trước khi gặp Robère Joachim. Chủ tiệm là đồng minh, nên rủi ro không quá lớn. Thế nhưng, dù thế nào, cả hai vẫn chẳng thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
“Đám người đó chẳng bận tâm đến chuyện chúng ta đâu.”
Wycombe khẽ cười khẩy. Không phải là không có lý. Nhưng Jin vẫn lắc đầu.
“Sự bất ổn của giới quý tộc là điều cần cảnh giác. Nhưng sự bất ổn đến từ hạng người như chúng ta thì lại là điều cần bị đè bẹp. Đừng quên điều đó, Nathan.”
Nghe vậy, Wycombe chỉ khẽ thở dài rồi gật đầu. Trong gương, sắc mặt anh ta trông không mấy ổn định. Dường như khi bánh xe bắt đầu lăn, nỗi lo âu cũng lớn dần theo.
“Việc tuyển mộ vẫn diễn ra suôn sẻ chứ?”
Jin dò hỏi, mắt không rời ánh mắt đồng chí. Wycombe gật đầu trong lúc buộc cà vạt, rồi khoác thử chiếc áo khoác mới được đặt may.
“Chủ yếu là các nhà báo và một số kỵ sĩ. Thêm vài người nữa từ phía Đại công tước đã tham gia.”
Vậy là tạm đủ. Lôi kéo đám thường dân đang chật vật từng bữa cơm vào cuộc chẳng mấy cần thiết. Chỉ cần có những người có tiền để vận hành bộ máy, có báo giới để khuếch tán thông tin, và những kẻ có vũ lực để nắm thế chủ động là đủ rồi.
“…Còn nhà thờ thì sao?”
Không hiểu sao, cảnh tượng ngày hôm đó lại lướt ngang trong đầu Jin. Dòng người xếp hàng dài trước thánh đường chỉ để nhận một miếng bánh mì. Có lẽ chính vì thế, câu hỏi kia buột miệng thốt ra. Wycombe cau mày quay lại.
“Nhà thờ?”
“Ý cậu là... đám tu sĩ ấy à, Jin?”
Giọng anh ta trĩu nặng cả sự hoài nghi lẫn chán ghét. Cũng đúng thôi. Những người giàu có chỉ sau hoàng tộc trong đế quốc chính là giới giáo sĩ. Họ giàu, họ có quyền, và tư tưởng thì cổ hủ chẳng kém gì quý tộc. Nhưng...
“…Không cần kéo họ về phe mình.”
Jin ngập ngừng, rồi nói tiếp.
“Chỉ là... có lẽ nên viện trợ một chút cho một vài nhà thờ. Có vẻ như người ta vẫn còn trông cậy vào đó. Họ phát lương thực.”
Nghe vậy, Wycombe bật cười khẩy.
“Chantelle nói chuyện kiểu đó thì còn hiểu được...”
Anh ta chế giễu. Jin nheo mắt. Wycombe dứt khoát gạt đi.
“Làm vậy chỉ khiến chiến tuyến rối loạn thêm thôi.”
“Tôi thì gọi đó là mở rộng hàng ngũ đồng minh.”
“Đồng minh? Là ai? Đám người dựa vào nhà thờ ấy à? Những người sống lay lắt ngoài đường? Dù có thừa nhận họ là đồng minh, thì họ có thể giúp gì cho chúng ta, Jin?”
“Đây là chuyện lật đổ cả một quốc gia. Sau khi thành công, sẽ còn bao nhiêu chuyện khác nữa. Nội chiến có thể xảy ra. Sự hậu thuẫn sẽ chẳng bao giờ là đủ.”
“…Cậu nói thật đấy à?”
Wycombe thốt lên, mắt mở to nhìn Jin. Rồi anh ta phá lên cười, xen lẫn ngỡ ngàng.
“Cậu thực sự tin rằng đám người đó sẽ đứng về phía ta? Họ còn đang vật lộn để sống qua ngày kìa.”
“…”
“Dù cho họ có hữu dụng thật đi chăng nữa, Jin, giờ chưa phải lúc. Không cần thiết phải ra mặt, lại càng không cần tạo mối liên hệ với nhà thờ. Khi cách mạng nổ ra, lý tưởng sẽ tự dẫn đường cho họ. Cậu cũng biết ai sẽ là người đầu tiên tụ hội dưới lá cờ của chúng ta.”
Một câu nói ngây thơ đến buồn cười.
Wycombe luôn đặt niềm tin mù quáng vào lý tưởng của tự do và bình đẳng. Có lẽ bởi vì anh ta sinh ra trong một thương hội giàu có. Mặc dù không được thừa kế chức vị, nhưng cũng nhờ may mắn được phong làm kỵ sĩ. Một người không từng nếm trải đói khổ, đương nhiên sẽ tin rằng “niềm tin” có thể cứu rỗi cả một đất nước.
“Nathan Wycombe…”
Không cần phải ra mặt, lớn tiếng rao giảng về sức mạnh của đói nghèo. Dù sao thì, với ai đó như Wycombe, việc một ổ bánh mì trước mắt đáng giá hơn những mỹ từ như “tự do” hay “bình đẳng” là điều khó lòng chấp nhận được. Rằng những gì họ đang hô hào – tự do, bình đẳng – có thể chỉ là những lời đạo đức giả, trơn tru và trống rỗng trong tai những kẻ đang vật lộn sinh tồn.
“Tôi chỉ đang đề xuất với tư cách một người đồng chí. Đã đưa ra đề xuất, thì chí ít hãy để nó được thảo luận. Tôi đã nói lên quan điểm của mình rồi, giờ chỉ cần nghe kết luận thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không cần phải làm dưới danh nghĩa tổ chức cũng được. Nếu cần, tôi sẽ tự làm, trong giới hạn hợp lý. Vậy nên, khi có quyết định, đừng che đậy gì cả – cứ nói thẳng với tôi.”
Có lẽ bởi ngữ khí quá cứng rắn, vẻ mặt Wycombe vẫn vương chút bất mãn. Nhưng rồi, anh khẽ gật đầu. Jin đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Người thợ may đang mang tới xấp vải mới – chất liệu da dày màu xám sẫm. Ngay tại chỗ, Jin chọn loại đá quý để làm khuy áo và chốt thiết kế cho chiếc frock coat mới. Cần phải cho Robère Joachim thấy một lần nữa, rằng cậu không thiếu sự hào nhoáng và thế lực.
“Nhà thờ… thật là…”
Trước khi rời tiệm, Wycombe lẩm bẩm. Giọng như người vừa tỉnh khỏi một giấc mộng mơ hồ. Anh lắc đầu, rồi rời đi. Jin vẫn ngồi thêm một lát, chỉ khi thấy thời điểm đủ thích hợp mới bước ra phố. Ánh nắng rọi xuống những con đường cũ kỹ. Từ phía xa, tiếng chuông nhà thờ ngân dài giữa buổi trưa.
“Joachim của ta.”
Lời thì thầm ngọt ngào của vị Thái tử lại vang lên trong đầu. Khi ấy, hắn cất lời như thể đang chiêm ngưỡng một báu vật. Nhưng trong mắt Jin, khung cảnh trước mặt sao mà thảm hại – đến mức như phản bội lại cả ánh sáng đang soi xuống nó. Dưới bức tường vôi đã bong tróc ở vài nơi, là những kẻ hành khất ngồi rạp xuống như thể đã chết. Những con chuột len lỏi giữa họ, gặm nhấm móng tay rụng rơi. Và khắp nơi, người ta di chuyển rón rén như lũ chuột, thu mình, lặng lẽ – như thể sắp bị xóa khỏi bản đồ thế giới.
Một thành phố đang hấp hối. Một quốc gia đang thối rữa.
“...Về thôi.”
Cậu biết rõ – một vài ổ bánh mì chẳng thể thay đổi cục diện. Nhưng có lẽ, ai đó sẽ sống thêm một ngày. Jin nghĩ thế khi đặt chân lên xe ngựa. Biết đâu, vì chút lòng tốt nhỏ bé và buồn cười ấy, ai đó sẽ đủ sức để chứng kiến bình minh của một thế giới mới.
Vậy nên, quyết định này… không phải vì Maximilian Joachim. Jin lau hơi sương bám trên ô cửa kính. Phản chiếu gương mặt cậu – rồi lại tan biến. Một biểu cảm chẳng thể đọc nổi, lấp lánh rồi mờ đi theo làn sương, lặp lại không dứt.