Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 27

“Hả?”

Eun-yul hỏi với ánh mắt nửa như cười nửa như không.

“Thì sẽ cằn nhằn là trẻ con phải ngủ sớm và dậy sớm ấy mà. Rồi cứ thế ru ba ngủ thì ngày mai sẽ đến nhanh thôi.”

Cậu không thốt nên lời.

“Ba cũng muốn ngày mai đến nhanh đúng không ạ?”

“Ừmmm…”

Giờ cậu mới thực sự cảm nhận được câu nói “trẻ con hiểu nhiều hơn người lớn nghĩ” có nghĩa là gì. Eun-yul nhìn Ha-neul một lúc rồi ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy. Năm sau con sẽ lên 6, rồi năm sau nữa sẽ lên 7… Chỉ cần ôm con như thế này thôi cậu cũng đã cảm thấy thật trân trọng rồi, nghĩ đến Ha-neul ngày càng lớn lên, cậu lại càng không muốn rời xa con.

“Vậy mình cùng nhau ngủ nhé?”

Thấy nụ cười của Eun-yul, Ha-neul gật đầu thật mạnh. Eun-yul lúc này mới thấy cơ thể mình bớt căng cứng hơn một chút. Có lẽ nào Nam Goong Hyuk sẽ không đến, mà chỉ có mình cậu cứ lo lắng giữ chặt thời gian thôi không? Nghĩ đến việc lần trước cậu còn không nói được lời nào với ông Han Cheol-seung, thì có lẽ Nam Goong Hyuk thực sự sẽ không đến…

Cứ thế, trong khoảnh khắc cậu dần buông lỏng sự căng thẳng.

Ầm ầm.

Tiếng gõ cửa mạnh bạo khiến Eun-yul giật mình. Cậu quay đầu lại thì thấy Ha-neul đang nhìn mình.

“Ba…?”

Eun-yul đang trừng mắt nhìn cánh cửa, kéo Ha-neul ra phía sau mình.

“Điện thoại đâu rồi?”

Nếu lúc nãy cậu chỉ đơn thuần là lo lắng, thì giờ đây, với suy nghĩ không muốn phải rời xa Ha-neul, cậu nhanh chóng có thể phán đoán xem mình phải làm gì. Trước hết, phải báo cảnh sát trước đã. Và trước khi cảnh sát đến, mình phải cầm cự để không bị Nam Goong Hyuk bắt đi, vậy nên tốt nhất là để Ha-neul ở trong nhà vệ sinh. Không, trước đó phải gọi cho bà đã.

Eun-yul đang tìm điện thoại trên sàn nhà thì ngẩng đầu lên vì một âm thanh chói tai đến mức khiến đầu óc cậu choáng váng.

Đó là tiếng sấm. Tiếng sấm rền vang giữa trời quang đãng đã lấn át đi tiếng cánh cửa bị phá tung.

Ánh mắt Eun-yul ngây dại ngước lên khi nhìn thấy đôi giày đang bước vào.

“Hóa ra cậu sống ở cái nơi cũ nát thế này à?”

Nhìn đối phương thậm chí còn không thể duỗi thẳng lưng vì sợ đầu chạm trần, Eun-yul chỉ mấp máy môi.

“Sao anh lại đến đây… Tại sao…”

Đáng lẽ người này không được đến đây. Việc anh ta đến đây có nghĩa là anh ta đã nhận ra mình là ai.

“Ba ơi..?”

Ha-neul ló đầu ra gọi Eun-yul. bé vừa lo lắng vì biểu cảm không tốt của Eun-yul, vừa nở một nụ cười chào đón người đang đứng phía trước.

“Chú à.”

“Ha-neul, không được.”

Eun-yul kéo Ha-neul ra phía sau mình. Giờ đây, đây là người không được chào đón. Nhìn thấy sự phòng bị trẻ con đó, Kang Ha-joon khẽ cười khẩy.

“Cậu che giấu như vậy thì sẽ không ai nhìn thấy sao?”

“Anh đến đây làm gì?”

Cậu biết câu trả lời, nhưng cậu không muốn thừa nhận nó. Như thể đã nhận ra suy nghĩ của Eun-yul, Kang Ha-joon ân cần nói rõ.

“Đến đón con của tôi, và cả Omega của tôi nữa.”

Eun-yul nhìn Kang Ha-joon với ánh mắt đầy bối rối, rồi nhìn xung quanh. Không phải Nam Goong Hyuk mà là Kang Ha-joon xuất hiện khiến cậu hoang mang, và có vẻ như anh ta đã tìm đến tận nhà, vậy nên chắc hẳn anh ta đã biết mình là ai, điều đó khiến cậu khó xử.

Cậu tự hỏi liệu mình đã từng là Omega của Kang Ha-joon hay chưa, nhưng tặc lưỡi bỏ qua, và nghĩ rằng vì anh ta nói Ha-neul là con của mình, vậy nên anh ta cũng biết Ha-neul là con trai của cậu. Cậu thật ngây thơ khi tin rằng nếu anh ta không nhận ra mình, thì anh ta cũng sẽ không nhận ra Ha-neul.

“…Sao…lại…”

“Sung Eun-yul. Đừng có ngồi bệt ở đấy, đứng lên.”

Có lẽ giọng lẩm bẩm của cậu quá nhỏ, nên Kang Ha-joon vẫn đường hoàng như vậy.

“Đứng lên và nhìn tôi.”

“Hả…?”

Giọng cậu vẫn quá nhỏ nên Kang Ha-joon không nghe rõ. Nhưng việc trước tiên là phải đỡ Eun-yul đứng dậy. Có lẽ những bàng hoàng trong lòng có thể giải quyết sau cũng được, cậu định tiếp tục nói thì…

“Sao anh lại đi giày vào nhà người khác!”

Eun-yul hét lớn.

“Hả?”

Nhìn khuôn mặt bối rối của Kang Ha-joon, Eun-yul càng nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Con của anh? Omega của anh? Nực cười thật. Sao anh lại vào đây. Sao anh lại phá cửa nhà người ta. Hôm nay người ta bảo trời mưa đấy, nếu cái cửa này không đóng lại được thì tôi ngủ kiểu gì. Và đây là cái nhà thuê tôi vất vả lắm mới kiếm được, sao anh lại xông vào như vậy!”

Lúc Kang Ha-joon mới bước vào cậu còn sợ hãi, nhưng sau khi hét lên được một tiếng thì cậu cứ thế tuôn ra.

“Nhà thuê. Dù sao thì tôi đã nói là đến đón mà. Còn Omega… Tôi định nói là tôi biết về cậu.”

“Nực cười thật. Có ai đến đón người mà xông vào như đi đòi nợ thuê đâu? Hả? Dù anh không biết tôi, nhưng nếu anh muốn lấy lòng Ha-neul thì không được đến kiểu đó.”

Tại sao lại làm người ta giật mình.

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện.

Tại sao lại cư xử như thể đến cứu rỗi chúng tôi vậy…

Với cảm xúc nghẹn ngào dâng trào, Eun-yul càng xù lông nhím, trừng mắt nhìn Kang Ha-joon.

“Ừm… trước hết là xin lỗi. Tôi sốt ruột quá.”

Kang Ha-joon khom người xuống, ngang tầm mắt với Ha-neul đang trốn sau lưng Eun-yul.

“Ha-neul à, con sợ lắm đúng không. Xin lỗi con.”

Ha-neul lắc đầu nguầy nguậy, nhưng không rời khỏi lưng Eun-yul. Eun-yul quay lại nhìn Ha-neul, rồi lại trừng mắt nhìn Kang Ha-joon. Ý cậu là “thấy chưa, con trai tôi sợ hãi thế này đây”.

Kang Ha-joon vuốt ngược mái tóc đang xõa xuống trán. Lúc anh ta dùng vũ lực mở cửa để nhìn thấy Eun-yul, anh ta đã bật cười vì biết rằng mình chưa đến muộn, nhưng giờ anh ta chỉ biết gượng gạo.

“Tôi sợ Nam Goong Hyuk đến trước nên mới vội vàng như vậy. Nếu tôi đến muộn thì cậu sẽ không mở cửa, nên tôi mới phải dùng vũ lực, và…”

Kang Ha-joon lén lút cởi giày và bước vào nhà.

“Chúng ta đi ngủ ở chỗ khác đi, đừng ở đây.”

Thấy ánh mắt của Eun-yul trở nên sắc bén hơn, Kang Ha-joon đưa hai tay về phía Ha-neul.

“Ha-neul à, chú xin lỗi vì đã phá cửa. Có vẻ như hôm nay chúng ta không thể ngủ ở đây, con đi với chú nhé?”

Ha-neul chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Kang Ha-joon. Con bé nhìn khuôn mặt anh, rồi nhìn xuống bàn tay anh, sau đó vòng tay ôm lấy cổ Eun-yul.

“Không được tùy tiện đi theo người lạ ạ.”

“À. Đúng rồi. Ha-neul thông minh quá.”

Kang Ha-joon gật đầu, vẻ mặt có chút khó xử.

Eun-yul nhìn Kang Ha-joon với thái độ càng thêm đường hoàng.

“Anh biết đây là hành vi xâm phạm gia cư bất hợp pháp đúng không?”

“Xin lỗi.”

“Biết rồi thì… Haizzz. Mà sao anh biết Nam Goong Hyuk sẽ đến?”

“Tôi nhận được tin báo.”

“Ai lại báo tình hình của tôi cho anh…”

Câu “Liệu có ai liên lạc với anh không…” vừa thoáng qua trong đầu thì bị che lấp bởi gương mặt của một người. Eun-yul ngước mắt lên với ánh nhìn đầy ngờ vực, Kang Ha-joon gật đầu.

“Đúng vậy. Nghị sĩ Han Cheol-seung đã gọi điện cho tôi.”

“Ông ấy nói gì?”

“Ông ấy nói Nam Goong Hyuk sẽ đến đây.”

“Rồi sao nữa?”

“Chỉ có vậy thôi.”

Vậy mà anh ta lại đến vội vàng như vậy sao?

Trước ánh mắt của Eun-yul như muốn nói “Chẳng lẽ không cần giải thích thêm sao?”, Kang Ha-joon thở dài.

“Lý do Nam Goong Hyuk tìm đến cậu thì quá rõ rồi còn gì. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra nên mới đến.”

Kang Ha-joon co rúm người lại, vừa nói vừa dè chừng nhìn cậu, thấy vậy Eun-yul cảm thấy khá hơn so với lúc nãy.

Có vẻ như anh ta vội vàng đến vì sợ Ha-neul sẽ gặp nguy hiểm, dù không phải vì cậu. Anh ta cũng cố gắng khom người xuống để ngang tầm với Ha-neul, và từ khi cánh cửa mở ra, anh ta cũng không có bất kỳ hành động đe dọa nào. Và…

Không hiểu sao, nỗi lo sợ Nam Goong Hyuk xông vào của cậu lại dần ổn định hơn khi gặp Kang Ha-joon.

“Chắc là do mình bị giật mình thôi.”

Eun-yul tự nhủ rằng tuyệt đối không phải vì Kang Ha-joon đáng tin cậy nên mới như vậy, rồi cậu hất đầu ra hiệu cho anh ta tránh ra. Trong lúc Kang Ha-joon lúng túng bước sang một bên, nhìn quanh nhà, Eun-yul cũng kiểm tra cánh cửa đã bị phá.

Nếu dựng lên thì cũng tạm che chắn được.

“Sung Eun-yul.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo