Eun-yul quay lại khi nghe thấy tiếng gọi mình, và ngay khi ánh mắt cậu chạm vào Kang Ha-joon, cậu đã theo phản xạ lùi lại. Rồi cậu nhớ ra Ha-neul vẫn còn đang bám trên lưng mình, cậu định đưa tay ra, nhưng cậu nhớ ra điều đó hơi muộn. Nhận ra cơ thể Ha-neul sắp ngã ra phía sau, cậu vội vàng xoay người, nhưng Kang Ha-joon còn nhanh hơn. Anh ta đưa tay ra đỡ lưng Ha-neul, rồi đặt bé ngồi hẳn xuống sàn.
“A.”
Cậu giật mình nên đã ngả người về phía sau, suýt chút nữa làm Ha-neul bị thương. Eun-yul nhìn Ha-neul, kiểm tra xem bé có bị thương ở đâu không, thì Ha-neul dụi mắt.
“Ba ơi con buồn ngủ.”
“Đến giờ Ha-neul đi ngủ rồi.”
Eun-yul xem giờ rồi ôm Ha-neul vào lòng, đứng dậy.
“Tôi đợi ngoài xe.”
“Tôi không lên xe đâu.”
“…Không phải cậu đi cùng tôi sao?”
“Tôi về chỗ bà là được rồi, sao lại phải đi theo anh.”
Eun-yul càu nhàu khoác áo ngoài lên cho Ha-neul. Vì sợ trời mưa dọc đường nên cậu còn cầm theo cả ô rồi bước ra khỏi cửa. Cậu cứ thế đi thẳng mà không quan tâm Kang Ha-joon có đi theo hay không, nên đã biến mất dạng từ lâu. Kang Ha-joon đang xỏ giày định đuổi theo Eun-yul thì thở dài.
Anh ta đã đến quán Haejangguk (canh giải rượu) của bà Soon-yi mấy lần rồi, và cũng đã thấy bà chủ quán chăm sóc cậu. Lúc đầu anh ta còn tưởng họ là bà cháu, thân thiết đến mức không thể bảo cậu ta đến nhà mình thay vì đến đó.
Mải suy nghĩ nên Kang Ha-joon đã để mất Eun-yul, anh ta nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Nhưng anh ta nhìn thấy Eun-yul ôm Ha-neul dừng lại không đi được mấy bước. Cùng với một người quen thuộc đang đứng trước mặt cậu.
Nam Goong Hyuk chặn đường Eun-yul, vừa cười khẩy vừa lên tiếng.
“Đã thu dọn hết đồ đạc rồi à? Chỉ cần có thằng bé là được chứ gì?”
Thấy Eun-yul có vẻ không mang theo gì khác ngoài Ha-neul, Nam Goong Hyuk có vẻ nghi ngờ hỏi, rồi gật đầu. Dù sao thì việc bảo thu dọn đồ đạc chỉ là ý muốn cậu ta đi theo mình, chứ hắn cũng không có ý định kiểm tra xem cậu ta có mang theo gì thật không.
“Vậy giờ đi ngay thôi…”
Nam Goong Hyuk vừa nói với vẻ mặt phấn khích, vừa khựng lại khi phát hiện ra Kang Ha-joon.
“Kang Ha-joon?”
“Định đưa ai đi đâu?”
Câu hỏi bình thản của Kang Ha-joon không phải là một lời hỏi thăm xã giao khi vô tình gặp mặt. Giọng nói trầm lắng hay ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Nam Goong Hyuk đều thể hiện sự cảnh giác của anh ta đối với hắn.
Anh ta không che giấu biểu cảm của mình mà bộc lộ hoàn toàn sau lưng Eun-yul, trông anh ta thật lạnh lùng. Nam Goong Hyuk biết rằng thái độ không hài lòng đó đều là vì mình, nên hắn cười khẩy như thể không tin vào tai mình.
“Anh nhìn đáng sợ quá đấy. Ai nhìn vào cũng tưởng anh mới là xã hội đen ấy chứ.”
“Thì bây giờ cũng có những chuyện như vậy đấy thôi.”
“Ừ, thời nay cũng có những chuyện như vậy đấy. Nên tôi mới phải làm đủ thứ chuyện dọn dẹp đống rác mà Kang Ha-joon gây ra đấy. Đúng không?”
“Không thích mấy chuyện đó nên mới mở nhà hàng còn gì.”
“Thế nên tôi mới đến đây đón đầu bếp trưởng đây này.”
Nam Goong Hyuk tự nhiên đặt tay lên vai Eun-yul. Sau một hồi vòng vo, cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu chuyện
“Đây là có ý gì đây?”
Ý hắn là “cậu giải thích cho tôi đi”.
Nhưng Eun-yul chỉ im lặng đứng đó, nên Nam Goong Hyuk lại nghiêng đầu nhìn Kang Ha-joon.
“Có lẽ nào cậu ta định đi theo anh?”
Nam Goong Hyuk không phải hỏi mà chỉ mở lời như thể muốn dạy cho anh ta một điều gì đó.
“Đừng làm vậy. Và cũng đừng đến quán của bà Soon-yi nữa. Tại tôi thích cậu nhiều lắm, muốn theo đuổi cậu mãi thôi á? Như vậy cậu sẽ thấy phiền đúng không? Hả?”
Nam Goong Hyuk vừa nói những lời tử tế lại vừa dai dẳng như đỉa đói.
“Tôi sẽ đối xử với cậu thật chu đáo, nên đừng lo lắng. Nhân tiện thì nói chuyện nợ nần luôn nhé? Dù sao thì cũng phải trả bằng thân thôi, nên điều chỉnh giờ làm một chút thì…”
Eun-yul nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên xoay người bước đến đứng trước mặt Kang Ha-joon.
Kang Ha-joon cứ tưởng Eun-yul sẽ phớt lờ mình đến cùng, nay thấy cậu tiến đến gần thì không giấu nổi vẻ mặt ngơ ngác.
Anh ta đã lo lắng rằng Eun-yul sẽ bị Nam Goong Hyuk bắt đi nên mới vội vàng chạy đến, và đã khiến cậu giật mình. Và anh ta không có lý do gì để giữ cậu lại nếu cậu muốn đi…
“Ha-neul buồn ngủ rồi.”
Một lý do đã xuất hiện.
Khuôn mặt Kang Ha-joon rạng rỡ hẳn lên khi nghe Eun-yul nói một câu.
****
“Đừng hiểu lầm. Tôi đi theo anh chỉ là vì đây là cách duy nhất để đuổi Nam Goong Hyuk đi thôi, chứ không có lý do gì khác đâu.”
“Tôi sẽ không nghĩ gì khác đâu.”
Dù Kang Ha-joon đã trả lời thành thật như vậy, nhưng khuôn mặt nhăn nhó của Eun-yul vẫn không giãn ra. Nếu lúc nãy không gặp Nam Goong Hyuk thì cậu đã đến quán Haejangguk của bà Soon-yi rồi.
Nhưng nếu cậu đến chỗ bà thì không thể đuổi được Nam Goong Hyuk đi. Lần trước có nghị sĩ Han Cheol-seung nên hắn mới bỏ về, nhưng cậu không thể mong lần này cũng như vậy được.
Thêm vào đó, nếu cậu đến cái nhà hàng Hanjeongsik đó thì sẽ không thể làm việc ở quán Haejangguk của bà Soon-yi nữa, nên dù gì thì việc chìa tay ra với Kang Ha-joon vẫn tốt hơn. Dù cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm…
Eun-yul ngồi ở hàng ghế sau, kê chân cho Ha-neul gối đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chúng ta đến nhà anh à?”
“Ừm… Nếu cậu không thoải mái thì chỉ hai người ở với nhau cũng được.”
Kang Ha-joon vừa nói vừa nhìn Eun-yul qua gương chiếu hậu. Từ sau khi Eun-yul hét lên lúc nãy, Kang Ha-joon cứ như một người bị mất dây thần kinh nào đó vậy.
Rất hiền lành và ngốc nghếch… Anh ta nghĩ cứ như vậy là sẽ che giấu được móng vuốt của mình sao?
“Anh biết từ khi nào?”
“Việc cậu là Sung Eun-yul ấy hả?”
Eun-yul không trả lời, nhưng Kang Ha-joon tự hiểu ra và suy nghĩ.
“Khi ăn mì gói.”
“Vậy là anh biết rồi mới đến.”
“Ừ.”
“Vậy sao anh không nói?”
“Ban đầu tôi định nói, nhưng khi thực sự đối diện với cậu thì tôi lại nghĩ khác.”
Kang Ha-joon hồi tưởng lại khoảnh khắc đó rồi khẽ mỉm cười. Eun-yul khó chịu cau mày, nên nụ cười của anh ta nhanh chóng biến mất.
“Cậu cũng nhận ra tôi, nhưng cậu cũng đâu có làm bộ biết gì đâu.”
“Vậy nên anh mới làm y hệt như vậy sao? Anh nghĩ việc tôi làm bộ không biết cũng giống như anh à?”
“Đương nhiên là khác rồi. Nhưng tôi không biết lý do cậu giấu giếm nên tôi đã chọn cách quan sát cậu thay vì vội vàng lộ diện. Và vì cậu nghĩ tôi không biết nên cậu cũng không né tránh tôi đúng không?”
“Chắc là anh thấy thú vị lắm nhỉ.”
“Tôi thấy tiếc vì không nhận ra cậu sớm hơn ấy chứ, không thú vị đến thế đâu.”
“Vậy là không thú vị ạ?”
Có lẽ vì không thể nói dối nên Kang Ha-joon lại tập trung lái xe. Eun-yul biết ngay là như vậy mà, nên khẽ cười khẩy.
“Còn Ha-neul thì sao?”
“Tôi biết từ khi nào ấy hả? Cái đó thì tôi biết ngay khi vừa nhìn thấy thôi…”
Eun-yul lại quay mặt đi. Câu hỏi vừa rồi của cậu thật vô nghĩa.
“Tôi sẽ ở tạm đây thôi. Trong khoảng thời gian đó thì sửa lại cửa đi nhé. Và…”
Hãy bảo vệ tôi khỏi Nam Goong Hyuk trong khoảng thời gian này.
Eun-yul lẩm bẩm những lời chưa kịp nói ra, Kang Ha-joon nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Anh ta nên tập trung lái xe, nhưng có vẻ như anh ta chỉ để ý đến cậu, nên Eun-yul vội vàng nghĩ ra bất cứ điều gì.
“Hình như tôi cần mua một vài thứ cần thiết nên phải ghé qua đâu đó giữa chừng ạ.”
Kang Ha-joon mở cửa và bước sang một bên, Eun-yul ôm Ha-neul bước vào. Cậu choáng ngợp trước sảnh lớn, cởi giày ra và bước vào hành lang. Bản thân việc một ngôi nhà có hành lang đã là một điều kỳ lạ rồi, còn có tủ trưng bày hay cửa ra vào ở hai bên, nên tự nhiên nó trở thành một lối đi.
Đi qua hành lang đó, cảnh tượng lộ ra khiến Eun-yul ôm Ha-neul dừng bước.
Rộng quá. Nhìn thấy chiếc ghế sofa thì có vẻ như đây là phòng khách, nhưng ranh giới không rõ ràng. Các thiết bị gia dụng và đồ nội thất được đặt ở những vị trí thích hợp và được thiết kế để có thể đi đến những nơi khác.
Eun-yul khẽ cựa ngón chân rồi nhìn xuống sàn. Cậu biết Kang Ha-joon giàu có, nên cậu đã nghĩ nhà anh ta sẽ là một không gian ảm đạm với sàn đá cẩm thạch, đồ nội thất màu đen và gần như không có gì ngoài những thứ cần thiết.