Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 43

“Được.”

Kang Ha Joon đáp lại lời giải thích của Eun Yul như thể không cần nói thêm gì nữa. Thay vào đó, anh đẩy đĩa đồ nhắm về phía cậu. Ý bảo cậu là đừng chỉ uống rượu mà hãy ăn no bụng.

Nhìn thấy điều đó, Eun Yul lại cảm thấy xa lạ với Kang Ha Joon mà cậu biết. Anh vốn chỉ dịu dàng với Hyun Je Ha, nên dù có Ha Neul đi chăng nữa thì cậu vẫn không thể tin được việc anh đối xử như vậy với mình.

‘Mình cũng không biết nữa.’

Vì lẽ đó, Eun Yul gạt bỏ sự bối rối trong lòng và mở lời với Kang Ha Joon.

“Ban đầu tôi định không hỏi đâu.”

Có một điều Eun Yul đã nói khi bước vào nhà Kang Ha Joon.

“Tôi sẽ không hỏi tại sao anh chưa kết hôn đâu. Vì tôi sẽ không bị vướng vào chuyện của anh, nên anh hãy giải quyết chuyện đó đi.”

Vậy mà bây giờ cậu lại định hỏi điều đó, nên cậu cảm thấy ngại ngùng trước tiên. Nếu không hỏi thì cậu sẽ bỏ lỡ trọng tâm của nguyên tác mà chỉ chăm chăm vào những thứ phụ, nên dù thế nào cậu cũng cảm thấy khó xử.

“Cậu có thể hỏi mà.”

“Ờ…thì…… Tại sao anh chưa kết hôn ạ?”

Kang Ha Joon đã nói rằng cậu có thể hỏi bất cứ điều gì, nên Eun Yul cũng không khách sáo.

“Je Ha hả?”

Eun Yul lảng tránh ánh mắt và giả vờ uống bia khi nghe Kang Ha Joon gọi tên cậu ta một cách thân thiện. Quả nhiên, dù chưa kết hôn thì mối quan hệ giữa hai người vẫn khá thân thiết. Có lẽ dù hơi muộn nhưng họ vẫn có kế hoạch kết hôn.

“Chúng tôi chia tay rồi.”

‘Vậy thì việc mình ở trong nhà anh là.,…á … cái gì chứ?’

“… Chia tay ạ?”

‘Anh ấy đã chia tay với Hyun Je Ha rồi ư?’

“Ừ.”

“Khi nào ạ?”

“Gần đây thôi.”

Kang Ha Joon lắc đầu và không đề cập đến thời điểm cụ thể.

“Và để nói rõ thì chúng tôi thậm chí còn chưa đính hôn trước khi chia tay.”

“….Không…,nhưng…. tại sao ạ?”

Eun Yul lẩm bẩm như thể cậu thực sự không thể hiểu được. Đó là bằng chứng cho thấy cậu bối rối đến mức nào. Cậu biết rằng anh chưa kết hôn với Hyun Je Ha, và cậu cũng đã nghe lỏm được việc họ hoãn đính hôn, nhưng cậu không ngờ rằng họ đã chia tay.

“Chẳng lẽ… là vì Ha Neul ạ?”

Anh vừa nói là gần đây họ đã chia tay, nên cậu tự hỏi liệu nguyên nhân có phải là do họ, hay chính xác hơn là do Ha Neul hay không.

Giọng Eun Yul vô thức trở nên sắc bén, như thể anh ta đã sử dụng Ha Neul như một lý do cho sự chia ly giữa họ.

“Ảnh hưởng của Ha Neul thì không phải là không có. Nhưng hơn thế nữa, tôi không thể xóa bỏ cảm giác sai lệch đấy.”

Kang Ha Joon trả lời một cách bất ngờ, khiến Eun Yul nhíu mày và cậu mong anh giải thích thêm.

“Tôi có những mục tiêu mới nên không thể để ý đến Je Ha… Je Ha đi du học và khoảng thời gian chúng tôi xa nhau rất dài. Có lẽ là không đúng thời điểm.”

Cậu đã nghe Hyun Je Ha nói về việc đi du học ở nơi khác. Quả nhiên, đó là một trong những lý do khiến hai người xa cách.

‘Hoặc có thể là do những thay đổi xảy ra khi họ không còn thân thiết với nhau nữa chăng’

Trong nguyên tác, không có chi tiết Hyun Je Ha đi du học. Sau khi Sung Eun Yul tự sát ở nhà trọ, Kang Ha Joon và Hyun Je Ha trở nên thân thiết hơn, phát triển thành tình yêu và câu chuyện kết thúc.

“cậu ta đã ở đó gần 4 năm. Cậu ta mới về gần đây thôi, và cuối cùng chúng tôi đã chia tay.”

“Tôi cũng thấy …ừm… nhưng mà…”

Eun Yul đã vô ý thốt ra những điều đáng lẽ chỉ nên nghĩ trong đầu. Rồi cậu nhận ra sai lầm của mình và nhìn Kang Ha Joon, nhưng anh không để tâm. Thay vào đó, anh nở một nụ cười hơi cay đắng.

“Tất cả là tại tôi.”

Anh không hề nhận ra rằng cậu đang nói về nguyên tác. Dù sao thì Sung Eun Yul khi đó đã bắt nạt Hyun Je Ha, nên anh có thể nghĩ rằng cậu biết rõ mọi chuyện.

“Nhưng tại sao anh lại nói rằng Ha Neul cũng là một nguyên nhân? Chẳng lẽ…”

“Không. Tôi không quên những gì chúng ta đã hứa đâu. Tôi không có ý định mang Ha Neul đi. Tôi chỉ muốn sắp xếp lại những cảm xúc mơ hồ và tập trung vào Ha Neul thôi.”

“Tại sao mối quan hệ của 2 người họ lại trở nên mơ hồ chứ? Chẳng phải anh đã có cảm tình với cậu ta sao?”

“Trong ký ức của tôi thì…”

Kang Ha Joon định nói gì đó như để phản bác, nhưng rồi lại bỏ lửng câu nói. Eun Yul nghĩ không biết mình có nên cằn nhằn vì anh chỉ nói phần đầu mà khiến người ta tò mò hay không thì nhìn về phía căn phòng nơi Ha Neul đang ngủ.

“Đừng làm thế.”

Thành thật mà nói thì cậu không có quyền gì để nói với Kang Ha Joon cả. Cậu đã sinh con mà không nói cho anh biết, và anh đã đối xử với cậu quá tốt, anh chỉ luôn lởn vởn xung quanh cậu, nên cậu vô thức bộc lộ sự bất mãn mà thôi.

Khi nghĩ đến Sung Eun Yul ban đầu thì Kang Ha Joon không cần phải đối xử tốt với cậu đến vậy.

“Dù sao thì bây giờ anh đang độc thân, phải không ạ?”

Kang Ha Joon gật đầu khi Eun Yul hỏi với giọng dịu đi một chút.

Kết thúc câu hỏi đó, cuộc trò chuyện giữa hai người biến mất. Eun Yul uống bia và nhớ lại những phần đã thay đổi so với nguyên tác, còn Kang Ha Joon thì có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh đã chờ đợi.

“Bây giờ thì hãy hỏi tôi đi.”

Eun Yul vừa rót thêm bia thì nhìn thấy biểu cảm của Kang Ha Joon rồi nói.

“Cậu đã nghĩ như thế nào về việc sinh con?”

Eun Yul đặt ly bia lên môi và chỉ đảo mắt. Cậu đã đoán trước rằng anh sẽ hỏi về Ha Neul, nhưng khi thực sự phải trả lời thì cậu lại không dễ dàng mở lời.

“Haa.”

Rồi cậu nghĩ rằng dù trốn tránh thì cuối cùng mình cũng phải trả lời thôi, nên Eun Yul thở dài và thả lỏng cơ thể. Có lẽ vì vai cậu đã trùng xuống và thả lỏng hơn một chút nên cậu đã có thêm can đảm để trả lời.

“Vì cô đơn ạ.”

Bản thân cậu trước khi trở thành Sung Eun Yul cũng là trẻ mồ côi, và sau khi trở thành Sung Eun Yul thì cạu vẫn là trẻ mồ côi. Sung Eun Yul trong nguyên tác quan tâm đến những thứ khác hơn là việc cậu ấy là trẻ mồ côi, nhưng còn cậu lại khao khát hơi ấm của con người.

Theo nghĩa đó, dù thế giới này hơi kỳ lạ khi đàn ông có thể mang thai và sinh con, nhưng khi thực sự mang thai thì cậu lại không cảm thấy tệ.

“Tôi ghét việc sống cô đơn cả đời, nên khi biết mình mang thai thì tôi đã nghĩ đó là một điều tuyệt vời. Vì vậy tôi đã nhanh chóng sinh con.”

Cậu đã đáp lại một cách nhẹ nhàng, nhưng đó là sự thật. Lúc trở thành Sung Eun Yul thì cậu đã bối rối, nhưng sau khi có gia đình riêng mình thì cảm xúc đó đã tan biến như tuyết.

“Khi nào cậu cảm thấy khó khăn nhất?”

“Khi con ốm ạ.”

Về chuyện này thì không cần phải suy nghĩ.

“Khi con bị sốt thì đêm đó tôi thức trắng đêm. Tôi liên tục đo nhiệt độ bằng nhiệt kế và lau người bằng khăn để hạ nhiệt cho con vì sợ con bị co giật.”

Cậu sợ Ha Neul bị ốm hơn là việc không có tiền. Mỗi khi nhìn thấy Ha Neul ốm rên rỉ hoặc dán miếng hạ sốt trên trán thì lòng cậu lại trĩu nặng.

“Ngoài ra thì tôi chưa từng cảm thấy khó khăn gì cả.”

“Cậu thật tuyệt vời.”

Kang Ha Joon nói những lời chân thành rồi cầm cốc bia lên. Và khi Eun Yul nhìn anh uống bia, cậu lại cúi mắt xuống nhìn ly bia của mình.

Chỉ là một câu nói “thật tuyệt vời” thôi mà cậu lại cảm thấy bối rối như thể mình vừa được công nhận vậy….,

“Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ.”

Eun Yul ho khan và tự trách bản thân vì đã có những suy nghĩ kỳ lạ trong một buổi gặp gỡ này. Cậu vốn muốn biết xem nguyên tác đã thay đổi đến đâu.

“Vậy… Mục tiêu mới mà anh vừa nhắc đến là gì vậy ạ?”

Thật may mắn vì cậu đã nhớ ra những lời Kang Ha Joon đã nói lướt qua lúc nãy. Chỉ cần hỏi điều đó là được.

Có vẻ như cậu đã thành công trong việc thay đổi dòng chảy của cuộc trò chuyện, nhưng Kang Ha Joon đã không thể tiếp tục câu chuyện ngay lập tức, có lẽ vì khó trả lời. Anh thì nhìn chằm chằm vào cốc bia, khi thì nhíu mày trừng mắt.

Khi Kang Ha Joon sắp xếp những suy nghĩ phức tạp đó rồi ngẩng đầu lên, Eun Yul đã giật mình vì vô thức nhìn anh chằm chằm.

Cậu đã nhìn Kang Ha Joon quá chăm chú rồi.

“Trả thù.”

“… Trả thù ạ?”

Ngay khi Eun Yul đang tự trách bản thân vì đã nhìn Kang Ha Joon chằm chằm thì cậu nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Kang Ha Joon mà cậu nghiêng đầu nhìn cũng vẫn là Kang Ha Joon. Chính là Cái người Kang Ha Joon sẽ kết hôn với Hyun Je Ha và có một kết thúc hạnh phúc.

Kang Ha Joon, anh là người rõ ràng đã từ bỏ việc trả thù cha củavmình…

“5 năm trước, tôi đã từng nhìn thấy một khuôn mặt chứa đựng ý chí của ai đó.”

Kang Ha Joon đã không trả lời ngay câu hỏi của Eun Yul. Eun Yul cảm thấy bực bội trước những lời nói vòng vo của anh, nhưng cậu im lặng lắng nghe những gì anh nói.

Thành thật mà nói, cậu có thể đoán được ai là ai đó 5 năm trước, dù anh không nói.

“Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, suy nghĩ của tôi đã thay đổi.”

‘Đó là trả thù sao nhỉ? Thể loại truyện này thay đổi rồi à.’

Cậu lẩm bẩm vì nghĩ rằng thể loại đã thay đổi từ câu chuyện tình yêu của Kang Ha Joon và Hyun Je Ha sang thể loại noir.

“Người tôi yêu đã chết ngay trước mắt tôi. Tôi sẽ không sống chỉ chôn vùi nó.”

Eun Yul ngậm miệng lại.

“Ngay trước mắt hả?”

Cậu biết người anh yêu là ai, nhưng cậu không biết rằng Kang Ha Joon đã chứng kiến cái chết đó. Cậu đã nghĩ rằng mình biết tất cả những khó khăn mà Kang Ha Joon đã trải qua, nhưng không phải vậy.

Không chỉ đơn thuần là bị cha ruồng bỏ. Kang Ha Joon đã chứng kiến cái chết của mẹ mình…

“Xin chờ một chút ạ.”

Eun Yul đưa tay ra như để ngăn anh lại vì cậu cảm thấy bối rối.

“Có phải anh đã từng kể chuyện này với người khác chưa ạ?”

“Không, chưa từng. Tôi không thể.”

Kang Ha Joon hít một hơi thật sâu, Eun Yul định bảo anh không cần nói thêm gì nữa. Cho đến giờ anh chỉ nói về việc trả thù, chứ không hề nói rõ đó là ai.

Vậy là đủ rồi. Thay vào đó, cậu không muốn Kang Ha Joon trực tiếp đề cập đến người đó.

“Tôi có thể nói với ai rằng người giết mẹ tôi chính là cha tôi chứ.”

Cậu đã hy vọng rằng mình sẽ không phải là người đầu tiên biết bí mật của anh…

Nhưng…

Anh đã nói ra rồi….

Eun Yul buông tay xuống và nuốt ngược tiếng thở dài đang trào lên.

Việc nguyên tác bị sai lệch cũng là một vấn đề. Vì những điều vượt ngoài dự đoán của cậu xảy ra cũng không có gì lạ nữa.

Nhưng vấn đề lớn hơn là…

‘Mình chỉ định tìm cách để sống sót thôi mà, sao lại khiến Kang Ha Joon thay đổi luôn thế này.’

———–

‘Vậy ý anh ta rằng mình là nguyên nhân khiến nguyên tác thay đổi á hả?’

Cậu  là ai chứ. Nếu người khác nghe thấy thì họ sẽ nói cậu bị bệnh thích được chú ý, hoặc cậu nghĩ mình là nhân vật chính chắc. Thành thật mà nói thì cậu chỉ là một nhân vật phản diện giống như dị vật thôi.

Dù Sung Eun Yul ban đầu có tệ đến đâu thì cậu ấy cũng không phải là một nhân vật phản diện đủ sức gây ra tổn thương lớn cho Kang Ha Joon.

Vậy nên chỉ cần nghĩ rằng không có gì xảy ra là được rồi…

“Tôi đã thấy cậu bước ra từ nhà trọ. khi nhìn thấy cậu, trái tim tôi đã thay đổi.”

Kang Ha Joon đã ‘đóng đinh’ để Eun Yul không thể trốn thoát.

“Tôi không biết cậu đã mang thai. Tôi chỉ thích cái cách cậu không gục ngã mà đứng lên thôi. Kể từ đó, tôi chỉ nhìn vào mục tiêu đó và chạy về phía trước.”

Kang Ha Joon đã tiết lộ hết lý do anh thay đổi cho Eun Yul như thể không còn gì phải giấu giếm nữa.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo