‘làm ơn mà….Tôi chỉ là muốn sống sót thôi mà.’
Tuyệt đối không có ý định làm xáo trộn cuộc sống của người khác. Vì vậy cậu đã sống tốt ở nơi xa rời tất cả mọi người này.
‘Mình cũng không biết nữa…..’
Eun Yul ngửa đầu ra sau vì bực bội. Ánh nắng chói chang đổ xuống khuôn mặt và làm cậu chói mắt, nhưng vẫn tốt hơn là cứ ngồi thu lu một chỗ.
Thà bận tâm đến ánh sáng chói mắt thì lòng cậu còn thấy thoải mái hơn. Nhưng điều đó cũng chỉ là tạm thời.
Eun Yul cau có mà không mở mắt ra khi ai đó đứng trước mặt cậu và che khuất hết ánh sáng.
“Đừng có cản trở tôi quang hợp.”
“Cậu cũng có sở thích này từ khi nào vậy?”
Đó là một giọng nói cậu đã từng nghe ở đâu đó. Eun Yul mở một mắt để xác nhận đối phương, vì giọng nói đó có vẻ còn trẻ so với những vị khách đến quán ăn.
Vì có bóng râm nên cậu không nhìn rõ, nhưng dần dần khuôn mặt của người đó lọt vào mắt cậu, và ngay khoảnh khắc đó, Eun Yul mở to cả hai mắt.
“Ớ….!”
Cậu đã từng thấy người này ở đâu đó. Nhưng vì không nhớ ra đã thấy ai đó ở đâu nên cậu đã không thể nói tên đối phương ngay lập tức, anh ta tặc lưỡi rồi khẽ đá vào chân Eun Yul.
“Park Jung Hoon đây.”
“Tôi biết rồi.”
Eun Yul nói dối vì ngại ngùng, Park Jung Hoon đưa tay về phía cậu. Và ngay khi Eun Yul nắm lấy tay anh ta, anh ta đã kéo mạnh cậu đứng dậy rồi lườm cậu.
‘biết cái khỉ gì chứ.’
“Nhưng sao anh lại đến đây?”
Trước đây bọn họ chỉ gặp nhau một lần, và dù vậy cậu vẫn phớt lờ yêu cầu xin số điện thoại của Jung Hoon. Thật kỳ lạ khi thấy anh ta không phải ở Seoul mà là trước quán ăn này, nên cậu đã hỏi.
“Đến để gặp cậu chứ còn gì.”
“Tôi á?”
Eun Yul chỉ tay vào mình như thể không thể hiểu được hơn nữa, Park Jung Hoon thở dài rồi cầm điện thoại lên đưa cho cậu xem.
“Đây chẳng phải là cậu sao?”
“Ơ? Đúng rồi. À à. Chắc là do mấy vị khách hôm qua đăng lên rồi.”
Hôm qua có một vị khách trẻ tuổi ghé qua và ăn canh giải rượu. Cậu ta thích thú nói rằng quán này ngon và hỏi có thể đăng lên mạng xã hội được không, và có vẻ như cậu ta đã thực sự đăng lên. Nhìn bây giờ thì có vẻ như cậu ta là một người có tầm ảnh hưởng khá lớn, vì số lượt xem không phải là chuyện đùa.
“Nhưng tôi được chụp nhỏ xíu trong ảnh này……”
Anh ta đã nhìn thấy cái này mà đến đây, cậu nói với ý rằng sẽ hợp lý hơn nếu anh ta tò mò và đến đây sau khi xem bài giới thiệu quán ăn ngon, thì Park Jung Hoon tặc lưỡi.
“Vì tôi biết cậu nên việc nhận ra cũng không khó khăn gì đâu.”
“Dù sao thì anh cũng đã đến đây để gặp tôi, lòng thành của anh thật đáng nể đấy…. Vào đi.”
Eun Yul rất vui vì nhờ có Park Jung Hoon mà cậu không phải tập trung vào tâm trạng rối bời của mình, nên cậu đã chào đón anh.
Eun Yul đưa Park Jung Hoon vào trong và cho anh ngồi vào chỗ trống rồi mang canh giải rượu ra.
“Sao anh lại nhìn một cách kỳ lạ vậy….”
Eun Yul hờ hững hỏi khi thấy Park Jung Hoon đang nhìn quanh bên trong quán ăn.
“Vì đây là nơi cậu làm việc nên tôi mới nhìn một cách kỳ lạ chứ. Cậu thực sự đã thay đổi rồi đấy.”
“hừ.. tôi nghe câu đó chán rồi. ….anh mau ăn cơm đi.”
“Ý tôi là cậu khác với cậu của ngày xưa rất nhiều.”
Park Jung Hoon lườm Eun Yul rồi xúc thìa vào bát canh giải rượu. Sau khi khuấy sơ qua, anh múc một thìa lên ăn rồi dừng lại, chỉ đảo mắt nhìn Eun Yul.
“Tôi cũng biết nó ngon mà.”
“… Quán này thực sự ngon đấy. Không phải vì hôm qua tôi uống rượu đâu.”
Anh thậm chí còn trộn cơm vào ăn một cách sảng khoái như thể đúng là người đã uống rượu vào ngày hôm qua, nhưng Eun Yul đã không nói gì thêm. Vì cái loại người cứ nói chuyện với người đang ăn cơm là loại phiền phức nhất.
————
“Vậy ý anh là anh đã đến đây vì không có số điện thoại của tôi, đúng không?”
Park Jung Hoon gật đầu trong khi súc miệng bằng cà phê lon 100 won trước câu hỏi của Eun Yul.
“Lần trước cậu đã bỏ đi như vậy nên tôi không thể gặp lại cậu. Cậu đã cắt đứt mọi thứ mà.”
“Tôi…”
Không,… phải là Sung Eun Yul trong quá khứ mới đúng.
“Đâu có mối nhân duyên nào cần phải duy trì đâu chứ.”
Thành thật mà nói, cậu biết rằng Eun Yul trong quá khứ không giao du với những người đàng hoàng, nên việc cắt đứt tất cả bọn họ không hề khó khăn.
“Trong số mấy thằng đó thì tôi là người tốt nhất rồi còn gì.”
Park Jung Hoon gật đầu lần nữa và thản nhiên tự khen mình.
“Ít nhất thì tôi thích khuôn mặt cậu, chứ không phải nhân cách của cậu.”
“Cảm ơn vì đã nói thật nhé.”
“Phải không? Nhưng mà…”
Park Jung Hoon đã uống hết cà phê và đang gặm gặm cái cốc giấy, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Eun Yul.
“Lâu lắm mới gặp lại cậu nhưng… mà sao tôi cứ có cảm giác như tôi vừa mới gặp cậu gần đây thôi vậy.”
“anh nói vớ vẩn gì vậy.”
Eun Yul nhăn mặt đáp lại, vì những cuộc trò chuyện họ vừa nói cũng không khác gì những lời hỏi thăm thông thường nên cậu đã đáp lại một cách qua loa. Cậu nghĩ rằng anh ta lại sắp nói những điều vô nghĩa nữa rồi. Từ trước đến giờ khi nói chuyện với anh ta, cậu không khỏi cảm thấy như mình chỉ đang giết thời gian.
“Không phải. Chắc chắn là tôi có cảm giác đã từng thấy cậu. Không phải. tôi đã không thấy cậu… Là cái gì nhỉ…?”
Park Jung Hoon nghiêng đầu bối rối như thể anh không thể nhớ ra lý do ngay lập tức, Eun Yul đứng dậy như thể không thể nghe thêm được nữa.
“Ăn xong rồi thì cút đi.”
Vì đã đến giờ đón Ha Neul rồi nên Eun Yul đang cởi tạp dề ra, Park Jung Hoon cũng đứng dậy.
“Biết rồi. Cho tôi số điện thoại đi.”
“Để làm gì.”
Eun Yul lắc đầu. Cậu không muốn tiếp tục những mối nhân duyên trong quá khứ. Kang Ha Joon, người mà cậu đã cố gắng đẩy vào sâu trong suy nghĩ, lại hiện lên khiến cậu cảm thấy nặng nề trở lại.
“Vậy thì tôi sẽ gọi đến số điện thoại của quán ăn này nhé? Xin chào. Tôi là bạn của Sung Eun Yul đây, có Eun Yul không ạ? Đổi máy cho tôi nhé. Tôi nói vậy ha?”
Trước màn diễn của Park Jung Hoon rằng anh sẽ nói như thế nào, Eun Yul nhìn anh với ánh mắt thực sự ghét bỏ rồi đưa tay ra.
Park Jung Hoon đắc ý đưa điện thoại ra, Eun Yul định viết số thì dừng lại và cầm điện thoại của mình lên.
“Gọi đến để lấy số của tôi à?”
Thấy vậy, Park Jung Hoon đã chờ đợi vì tưởng rằng cậu cũng sẽ lấy luôn số của anh. Một lát sau, Eun Yul trả lại điện thoại rồi ra hiệu bảo anh đi đi và bước ra khỏi quán ăn.
Park Jung Hoon nhìn mười một chữ số được lưu trong điện thoại rồi lại nghiêng đầu.
“Mình thực sự đã từng thấy cậu ta ở đâu đó mà sao mình không nhớ ra nhỉ.”
Anh cảm thấy rất khó chịu vì điều đó, nhưng anh cũng không thể làm gì vì không thể nhớ ra.
Park Jung Hoon bước ra ngoài và chợt nghĩ rằng Eun Yul đã đi chưa. Vì vậy anh đã nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cậu rồi gọi điện cho cậu.
‘mình vẫn chưa nói xong mà.’
Lý do hôm nay anh đến đây không chỉ là để đến nơi Eun Yul làm việc, mà còn vì anh có những điều khác muốn nói.
“Tôi muốn nói rằng lần này ba tôi được đề cử… Ơ, alo. Này cậu đi đâu mà vội thế…”
-Ai vậy?
Park Jung Hoon đưa điện thoại ra khỏi tai và nhìn màn hình. Đó là số điện thoại mà Eun Yul đã lưu cho anh. Chắc chắn là không gọi nhầm được.
“Alo?”
-Gần đây cũng có người gọi điện trêu chọc à? Hay là cậu là ai. Thợ câu à?
“Ai vậy ạ?”
-Hả? Ha, tôi Nam Goong Hyuk đây. Còn cậu là ai vậy?
Cái người Nam Goong Hyuk nổi tiếng đó á?
Hai tay của Park Jung Hoon, người đã nhận ra Eun Yul đã cho anh số điện thoại của ai, được chắp lại một cách cung kính.
“Tôi là Park Jung Hoon, bạn của Eun Yul ạ. Chào anh ạ, hyung.”
—————
Eun Yul khẽ quay lại nhìn Park Jung Hoon rồi cười khúc khích.
“hì hì…Mình đã đùa dai thật, nhưng mình không muốn những mối quan hệ lung tung mà.”
Ban đầu cậu không hề biết Park Jung Hoon là ai. Thành thật mà nói thì trong truyện họ cũng không mô tả chi tiết đến cả mối quan hệ của nhân vật phản diện, nên cậu đã quên mất anh ta, nhưng cậu đã nhận ra trong khi nói chuyện.
Trong số những người tiếp cận Sung Eun Yul thì anh ta là một trong số ít người tốt. Trong nguyên tác, Sung Eun Yul chết và Nam Goong Hyuk và Park Jung Hoon đã gặp nhau một lần. Nhân cơ hội đó, cả hai người tiếp tục gặp gỡ và trở thành anh em thân thiết, nhưng lần này cậu đã không chết nên họ đã không kết nối với nhau được.
Vì vậy cậu đã kết nối họ.
“Đây cũng không phải là một cách tồi.”
Cậu nghĩ rằng có lẽ nên tạo ra những cơ hội mới để kết nối lại những phần đáng tiếc trong số những điều đã bị sai lệch do cậu còn sống.
Nếu Park Jung Hoon và Nam Goong Hyuk được kết nối lại, thì đó sẽ là một phương pháp không tồi để thử. Tuy nhiên, đó cũng không phải là một giải pháp hoàn hảo.
‘Mình không thể kết nối Kang Ha Joon và Hyun Je Ha được.’
Điều đó khiến Eun Yul cảm thấy khó chịu.
———————–
Kang Ha Joon và đội ngũ luật sư 10 người đã giải quyết mối quan hệ nợ nần giữa Nam Goong Gil và Eun Yul.
“Xong rồi ạ.”
Kang Ha Joon gật đầu và đứng dậy khi nghe lời nói của người đại diện của đội ngũ luật sư.
“Lâu lắm rồi mới gặp lại, tôi rất vui nhưng tôi cũng tò mò đấy.”
Ánh mắt của Nam Goong Gil, cha của Nam Goong Hyuk, người đã hoạt động lâu năm trong lĩnh vực tài chính, lướt qua Kang Ha Joon. Mọi người đều cảm thấy áp lực trước ánh nhìn âm hiểm như thể có thể nhìn thấu tâm can của người khác của Nam Goong Gil, nhưng Kang Ha Joon lại không hề gì.
“Lý do cậu tập hợp một đội ngũ luật sư hùng hậu như vậy để tìm đến đây chỉ vì thằng nhóc này từ 5 năm trước thôi sao.”
“Vì khoản nợ lẽ ra đã phải biến mất từ 5 năm trước vẫn còn tồn tại ạ.”
“Vậy nên cậu đã ra tay để giải quyết một cách triệt để à?”
Không chỉ đơn giản là giải quyết bằng tiền, mà còn tính toán về mặt pháp lý để hầu hết số tiền gốc và lãi đã tăng lên đều bị mất.
Nam Goong Gil đã bắt chuyện để cố gắng moi móc những suy nghĩ thầm kín không thể thấy được của Kang Ha Joon.
“Nếu không thì có thể lại gây phiền phức đấy ạ. Tôi đã từng tin một người và bị đâm sau lưng, nên tôi cảm thấy rất đau đớn ạ.”
Kang Ha Joon đã nhắc đến việc Nam Goong Hyuk đã cố tình giữ bí mật, rồi đứng dậy như thể đã xong việc.
“Hi vọng sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.”