Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 57

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

 

Vì đã từng như vậy một lần, Eun-yul hơi sợ hãi bước vào.

Không cần phải đến tận phòng của Kang Ha-joon, cậu đã phát hiện ra hai người qua khe cửa phòng chơi hơi hé mở, và thở phào nhẹ nhõm.

Hai người ngồi đối diện nhau qua bàn, mải mê học tập đến nỗi không nhận ra cậu đã đến.

Eun-yul tò mò không biết họ đang học gì nên bước vào xem.

"Dấu trừ, không, phép trừ này là phép giảm, có nghĩa là lấy 6 từ 9."

"con không hiểu ạ."

Ha-neul chống bút chì lên đôi môi căng mọng và lắc đầu.

Và khi cậu bé nhìn chăm chăm vào cuốn bài tập của mình với ánh mắt nghiêm túc, Kang Ha-joon cũng có vẻ mặt nghiêm trọng không kém.

Gần đây Ha-neul bắt đầu quan tâm đến các phép tính, và dù mới học phép cộng chưa bao lâu, cậu bé đã vươn tới cả phép trừ.

Nếu học ở trung tâm, giáo viên sẽ chỉ ngay cho cậu, nhưng Ha-neul thì không. Cậu vẫn còn nhỏ nên cậu không bị ép buộc làm gì, và cậu tự học những gì mình muốn. Vì vậy, nếu có gì không biết, cậu bé sẽ hỏi những người xung quanh, và lần này Kang Ha-joon là người bị "chọn".

Anh rơi vào tình thế phải giải thích định nghĩa cho một đứa trẻ không biết gì về dấu trừ. Chẳng trách Kang Ha-joon vốn thính tai như vậy lại không biết cậu mở cửa bước vào.

"Vậy thì, trong số hoặc biểu thức..."

"Số này ạ?"

"Không. Không phải đang nói về số, mà là "số". Số là dạng biểu diễn của số."

"Dạng á?"

Càng nói chuyện càng rối rắm, Kang Ha-joon không thể giãn mày và băn khoăn không biết phải giải thích thế nào.

Còn Ha-neul, cậu bé dường như đang lo lắng về phép trừ theo cách riêng của mình.

Vẻ nghiêm túc của cả hai người trông có gì đó giống nhau đến kỳ lạ, Eun-yul suýt bật cười, nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên khiến cậu tắt nụ cười.

Bây giờ có vẻ như anh ta chỉ đang nằm rạp xuống và dò xét thái độ của chủ nhân, nhưng ai biết khi nào anh ta sẽ thay đổi. Có vẻ như anh ta đang cố gắng mang Ha-neul đi, cậu có thể sống như bây giờ ngay cả khi bị cướp mất...?

Nam Goong-hyuk chắc chắn rằng Kang Ha-joon sẽ không từ bỏ Ha-neul. Nếu cậu không nghe thấy thì thôi, nhưng anh ta nói với sự chắc chắn đến nỗi làm lung lay trái tim Eun-yul, người đang cố gắng tự trấn an mình rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Cậu vừa mới đè nén nó xuống, vậy mà nó lại dễ dàng lung lay trở lại. Eun-yul không giấu được sự bực bội và thở dài, rồi cảm thấy có ánh mắt nhìn mình và ngước lên.

"cậu về khi nào vậy?"

Kang Ha-joon và Ha-neul đang nhìn cậu. Eun-yul nhận được ánh mắt của cả hai người cùng một lúc, và có vẻ hơi áp lực, cậu lúng túng giơ tay lên.

"Vừa, vừa mới đến thôi ạ. Gọi mà không ai biết nên tôi vào xem thì thấy mọi người đang học."

"Sao mặt cậu lại như vậy? Mệt à?"

"Mặt tôi á? Không ạ. tôi không mệt."

Eun-yul dùng hai tay xoa tròn má mình để chứng tỏ cậu không hề mệt mỏi. Cậu không muốn khơi gợi những lời Nam Goong-hyuk đã nói ra để làm phiền Kang Ha-joon.

Vì vậy, Eun-yul đã che giấu những gì vừa xảy ra và muốn đổi chủ đề, cậu nhìn xung quanh và chỉ vào phép tính mà Ha-neul vẫn chưa giải được.

"Phép trừ. Cái này giải thế này này..."

Ha-neul cũng đang nhìn Eun-yul giống như Kang Ha-joon, ngay lập tức chuyển sự chú ý sang cuốn bài tập khi nghe đến từ "phép trừ". Kang Ha-joon cũng nhanh chóng quan tâm đến chủ đề mà Eun-yul đã chuyển hướng.

Eun-yul đang định giải thích điều gì đó thì đột nhiên đi vào bếp rồi quay lại. Cậu giấu tay sau lưng để không ai nhìn thấy thứ mình đang cầm, rồi đặt nó lên bàn.

"Nhìn này. Có chín viên sô cô la. Nếu bố ăn sáu viên..."

Eun-yul giả vờ như mình là người ăn và giấu những viên đã ăn trong tay trái, còn những viên còn lại thì giấu trong tay phải, để Ha-neul không nhìn thấy số lượng.

"Còn lại bao nhiêu viên?"

Trước câu hỏi của Eun-yul, Ha-neul trả lời ngay lập tức.

"Ba viên ạ."

"Chính xác."

Eun-yul bỏ tay phải ra và cho thấy còn lại ba viên.

"Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé. Có mười viên sô cô la, bố ăn chín viên. Vậy còn lại bao nhiêu viên?"

"Một viên ạ."

Ha-neul vừa trả lời xong thì Kang Ha-joon nhìn cậu bé với ánh mắt kinh ngạc.

"Đúng vậy. Trừ số sô cô la đã ăn để xem còn lại bao nhiêu. Con hiểu chưa?"

"Vâng ạ."

Ha-neul có vẻ như đã có thể làm phép trừ, cậu bé bắt đầu viết đáp án cho từng phép tính một.

Khi Eun-yul sử dụng các từ như "dấu trừ", "phép giảm", "số",... Ha-neul đã không hiểu, nhưng giờ đây cậu bé lại dễ dàng đưa ra câu trả lời và tiếp thu nó, khiến Kang Ha-joon mím chặt môi và chăm chú quan sát.

"Nhưng mà bố..."

Ha-neul vừa viết xong đáp án cho một loạt các phép tính thì dường như chợt nhớ ra điều gì đó và nhìn Eun-yul.

"Sao bố lại ăn nhiều sô cô la thế ạ?"

"Hả? Vừa nãy chỉ là ví dụ thôi mà."

"Nhưng mà... Ngay cả khi có mười viên, bố cũng ăn hết chín viên. Chú và con đã làm salad để cho bố mà."

Nghe Ha-neul nói như vậy, Eun-yul đặt tất cả sô cô la đang cầm trên tay xuống.

Cậu đã dạy cậu bé cách làm phép trừ một cách dễ dàng, nhưng Eun-yul không biết phải trả lời thế nào trước những suy nghĩ khác của Ha-neul.


Mười hai tháng, Nam Goong-hyuk trở lại cửa hàng, vẫn không thể kìm nén được sự phấn khích, anh ta vạt áo trước ngực và vuốt tóc một cách thô bạo.

Anh ta đặt tay lên eo và cố gắng trấn tĩnh bằng cách hít thở, nhưng biểu cảm mà Eun-yul đã nhìn anh ta khiến anh ta càng thêm tức giận.

"Thằng nhãi đó cứ mở miệng ra là phun ra những lời vô nghĩa. Gì ? Không đủ tư cách á? Hừ."

Nam Goong-hyuk tức giận đến nỗi không thể thở nổi. Anh ta đã luôn giả vờ như mình không quan tâm, nhưng anh ta đã làm bao nhiêu điều vì Eun-yul?

"Hyungnim?"

"Park Joo-hwan, cậu nói xem. Tôi có tàn nhẫn đến vậy không?"

Nam Goong-hyuk túm lấy Park Joo-hwan, người vẫn còn ở lại đến phút cuối và đang chuẩn bị đóng cửa, và bắt đầu than thở.

"em không biết anh đang nói gì, nhưng theo em thấy, anh là người có vẻ ngoài tàn nhẫn."

"Vậy là cậu nói tôi rất xấu tính?"

"Nếu anh hiểu theo cách đó thì... Vâng."

Park Joo-hwan gãi gãi sau đầu và trả lời một cách thành thật. Phản ứng chân thật đến mức ngây ngô đó khiến mắt Nam Goong-hyuk sắc bén hơn.

"Thành thật mà nói, anh không thân thiện lắm. Anh tiếp cận mọi người như thể đang bắt nạt họ vậy. ... Khác với bên trong."

Lời nói sau cùng mà anh ta thêm vào quá nhỏ, không lọt vào tai Nam Goong-hyuk.

"Vì vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, có lẽ anh là người đã có hành động dễ gây hiểu lầm trước."

"Cậu không phải là em trai tôi à? Sao cậu lại bênh vực người khác mà không phải tôi?"

"Khi mở cửa hàng, em sẽ gọi anh là "sajangnim" (ông chủ)."

Vốn dĩ anh ta đã được gọi là "sajangnim", nhưng vì anh ta hiếm khi mở cửa hàng nên cậu ta lại gọi là "hyungnim".

"Ý cậu là tôi như vậy đó à."

Trong khi Nam Goong-hyuk lẩm bẩm một mình, Park Joo-hwan phát hiện ra một người đang bước vào cửa hàng. Vì bầu không khí đặc biệt của cậu ta, anh ta có thể biết đó là ai mà không cần nhìn kỹ khuôn mặt.

"Hyungnim."

Park Joo-hwan không thể rời mắt khỏi cậu ta và gọi Nam Goong-hyuk. Tuy nhiên, Nam Goong-hyuk đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng nên không nhận ra lý do Park Joo-hwan gọi mình.

"Dù thế nào đi nữa, cậu ta không nên đối xử với tôi như vậy. Tôi đã làm bao nhiêu vì cậu ta trong thời gian qua. Tôi đã bảo cậu ta trả nợ bằng cách làm đầu bếp, tôi đã không chia cắt cậu ta với con trai. Nếu chỉ có vậy thì không nói làm gì."

Nam Goong-hyuk liệt kê từng sự quan tâm mà anh ta đã thể hiện với Eun-yul. Càng làm vậy, anh ta càng cảm thấy sôi sục hơn, nhưng anh ta không thể dừng lại.

Anh ta hoàn toàn không xem xét việc mình đã khiến Eun-yul sợ hãi đến mức nào, và anh ta chỉ nghĩ cho bản thân từ đầu đến cuối.

"Cậu có biết im lặng với Je-ha khó khăn đến mức nào không? Thành thật mà nói, tôi đã muốn nói ra tất cả..."

Nam Goong-hyuk quay người về phía Park Joo-hwan và vỗ vào cổ mình. Park Joo-hwan chỉ vào hướng khác, bảo anh ta nhìn, và Nam Goong-hyuk quay lại trong khi vẫn đặt tay lên cổ.

"anh không thể nói gì với tôi là sao?"

Trong khi Nam Goong-hyuk chết lặng khi phát hiện ra Hyun Je-ha, anh ta hỏi lý do tại sao tên mình lại được nhắc đến.

Giọng nói của anh ta vô cùng bình tĩnh và điềm đạm.

Khi sự im lặng của Nam Goong-hyuk kéo dài, Hyun Je-ha ra hiệu cho Park Joo-hwan. Park Joo-hwan cảm thấy áp lực rằng đây không phải là nơi mình nên can thiệp, anh ta lùi lại và liếc nhìn Nam Goong-hyuk. Anh ta lo lắng không biết có ổn không, vì anh ta vừa lẩm bẩm một mình và có vẻ như đã nói những điều Hyun Je-ha không nên nghe thấy. Huống hồ đó lại là người mà anh ta thích.

Dù sao đi nữa, việc anh ta ở lại cũng không giúp ích gì cho Nam Goong-hyuk, Park Joo-hwan lặng lẽ rời đi. Anh ta còn cẩn thận đóng cửa để không ai nghe thấy, và chỉ còn lại Nam Goong-hyuk và Hyun Je-ha bên trong.

"anh có điều gì không thể nói với tôi à."

Hyun Je-ha nói mà không hề có vẻ kích động, nhưng điều đó lại càng dồn Nam Goong-hyuk vào chân tường.

"Không phải là tôi không thể nói với cậu, mà là tôi không cần phải nói."

"anh cũng biết nghĩ đến điều đó sao?"

Đó có vẻ như là một lời coi thường Nam Goong-hyuk, nhưng đó là một trò đùa theo cách riêng của Hyun Je-ha.

"Từ trước đến nay anh đã nói với tôi tất cả những gì anh nghĩ. anh đến rồi đi như một cơn bão..."

"Tôi đúng là nói nhiều."

Đúng như lời Hyun Je-ha nói, Nam Goong-hyuk đã nói rất nhiều với cậu ta. Anh ta nói những gì mình nghĩ, và Hyun Je-ha đã lắng nghe tất cả những lời nói lộn xộn của anh ta, vì vậy Nam Goong-hyuk ngày càng trở nên khó xử. Khi trở nên khó xử, anh ta muốn trốn thoát. Theo bản năng đó, mắt Nam Goong-hyuk cứ liếc nhìn về phía cửa, Hyun Je-ha liền đi đến và ngồi xuống một chiếc ghế bất kỳ.

"Nếu anh không muốn nói thì anh có thể đi."

Hyun Je-ha nói rằng cậu ta sẽ không giữ Nam Goong-hyuk lại, người đang muốn rời đi, và lấy thực đơn trên bàn. Cậu ta lật từng trang thực đơn mới, vì chưa có khách nào sử dụng, rồi nhăn mặt vì một cơn đau nhói.

"Cậu..."

Nam Goong-hyuk đang chìm đắm trong sự thôi thúc muốn rời đi, vì Hyun Je-ha nói rằng cậu ta sẽ không giữ anh ta lại, và đến gần khi phát hiện ra ngón tay của cậu ta đang chảy máu. Anh ta vội vàng rút khăn giấy ra và nắm chặt ngón tay của cậu ta, Hyun Je-ha lẩm bẩm khi đang nhìn thực đơn.

"Lâu lắm rồi mới bị giấy cứa."

"Mấy người này đã làm cái gì thế này."

Nam Goong-hyuk trút giận lên những nhân viên đã làm thực đơn vì cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ có Hyun Je-ha là nghe thấy.

"Nhưng cũng may là biết trước khi đón khách. Làm lại thực đơn đi."

"Có gì may chứ. Thà là khách hàng bị thương còn hơn. Không, thà là tôi bị thương còn hơn."

Nam Goong-hyuk ném thực đơn ra xa và kiểm tra xem ngón trỏ của Hyun Je-ha có còn chảy máu không. Ánh mắt Hyun Je-ha trở nên phức tạp khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Đáng lẽ đã có một người mà cậu ta nên quan tâm đến như vậy. Đáng lẽ anh ta phải là ưu tiên hàng đầu của cậu ta, nhưng cậu ta đã không làm vậy.

"Người đó......"

"Gì? Đột nhiên sao vậy..."

Khi Nam Goong-hyuk ngước lên và chạm mắt Hyun Je-ha, câu nói của anh ta trở nên đứt quãng. Hyun Je-ha vẫn vô cảm và có vẻ u sầu, nói.

"Ban đầu tôi nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp."

Nam Goong-hyuk im lặng, vì anh ta biết đó là câu chuyện về Kang Ha-joon mà không cần phải nói ra.

"Tôi nghĩ mình sẽ có một tình yêu khắc sâu vào tim."

Nam Goong-hyuk nuốt khan khi nhìn thấy sự rung động mơ hồ hiện lên trong đôi mắt Hyun Je-ha khi nghĩ về Kang Ha-joon. Nếu không làm vậy, anh ta cảm thấy như cổ họng mình sẽ nghẹn lại và anh ta không thể thở được.

"Tôi chắc chắn rằng tôi đã cảm nhận được sự kết nối, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi sẽ yêu người đó... Không biết từ khi nào. Chúng tôi rốt cuộc đã lệch pha từ khi nào."

"Je-ha à."

"Nhưng anh ấy đã lo lắng cho tôi khi tôi bị thương... Ừm... Tôi không nghĩ rằng anh ấy đã nhìn tôi. Điều đó thật đáng thất vọng, nhưng điều buồn cười là tôi cũng đã không nhìn anh ấy khi anh ấy đau khổ."

Nam Goong-hyuk cau mày hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười tan chảy của Hyun Je-ha. Anh ta làm vậy vì anh ta biết nụ cười của cậu ta không thực sự thoải mái.

"Tôi nghĩ rằng tôi đã không nhìn người đó vì tôi đã viện cớ rằng tôi cũng đang gặp khó khăn."


 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo