Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“Sao lại nói những lời đó làm gì.”
Nam Goong-hyuk đáp lại một cách cáu kỉnh như thể anh ta đã biết tất cả. Người bạn của anh ta, người mà anh ta đã biết từ khi còn nhỏ, lớn lên không thiếu thốn gì dưới sự bảo bọc của cha mẹ đàng hoàng. Tuy nhiên, đó chỉ là môi trường bên ngoài, và vấn đề cơ bản của Hyun Je-ha nằm ở một nơi khác.
Anh vẫn không thể quên được ký ức về ngày mà anh biết được bí mật của Hyun Je-ha.
Hyun Je-ha cảm thấy đau đớn khi nhận được pheromone của alpha. Pheromone loãng ở một mức độ nào đó thì không sao, nhưng nếu vượt quá một mức nhất định, pheromone đó sẽ gây ra nỗi đau như thể gai quấn quanh cơ thể Hyun Je-ha và siết chặt.
Nếu cậu ta cảm thấy đau đớn như thể toàn bộ cơ thể mình bị xé toạc bởi pheromone của một alpha khác, thì cuộc sống đó sẽ khó khăn và vất vả đến mức nào.
“Chỉ có một... chỉ có pheromone của người đó là không làm em đau.”
Vì vậy, Hyun Je-ha đã bị Kang Ha-joon thu hút. Cậu ta nghĩ rằng Kang Ha-joon cũng có cảm tình với mình, vì vậy Nam Goong-hyuk nghĩ rằng họ sẽ tốt đẹp.
Tuy nhiên, kết quả đã vượt quá mong đợi. Ngoại trừ việc pheromone của Kang Ha-joon không làm Hyun Je-ha đau đớn, mối quan hệ giữa cả hai không trở nên thân thiết hơn.
“Có lẽ tôi đã quá ích kỷ?”
“Cậu ích kỷ cái gì chứ. Đáng lẽ ra Kang Ha-joon ...cái thằng đó, chết tiệt.”
Nam Goong-hyuk không giấu được sự khó chịu của mình.
Hyun Je-ha nói rằng chỉ có pheromone của Kang Ha-joon là không làm cậu ta đau đớn. Vì vậy, Nam Goong-hyuk đã không thể tham lam với Hyun Je-ha và lùi lại. Không chỉ vậy, anh ta còn đuổi hết tất cả những omega khác dính lấy Kang Ha-joon. Lẽ ra Kang Ha-joon phải tập trung vào Hyun Je-ha, nhưng thực tế không phải như vậy.
“Có phải vì vậy mà anh ấy đã rời xa tôi không? Việc anh ấy gặp một người khác không phải là... vì tôi không thể chăm sóc anh ấy.”
“Không phải vậy đâu.”
“Ngay cả tôi cũng sẽ chẳng muốn tiếp tục gặp chính tôi nữa là. Thành thật mà nói, toi không tốt đẹp gì cho cam.”
“Cậu không tốt đẹp cái gì chứ. Cứ để cậu và Sung Eun-yul đứng cạnh nhau mà xem. Ai cũng sẽ nhìn ai…”
Nam Goong-hyuk hét lên một cách phấn khích, nhưng sau đó anh nhận ra sai lầm của mình và im lặng.
Hyun Je-ha đã xóa nụ cười trên môi và trở lại vẻ mặt thường ngày, đứng dậy.
“Là Sung Eun-yul.”
Nam Goong-hyuk trách cái đầu ngu ngốc của mình.
Dù đã chia tay với Kang Ha-joon, nhưng cậu ta không phải là người sẽ cho rằng đó là lỗi của mình... Anh ta đã bỏ qua điều đó dù biết tính cách của Hyun Je-ha. Nam Goong-hyuk nghĩ rằng anh ta muốn đánh bản thân mình vì quá yếu đuối trước Hyun Je-ha và nói.
“Omega mà Kang Ha-joon đang qua lại bây giờ là Sung Eun-yul... nhưng nó khác với những gì cậu nghĩ. Không phải hai người ấy đang hẹn hò đâu?”
“Những cái còn lại tôi sẽ tự mình nhìn và phán đoán.”
Khi Hyun Je-ha quay đi, Nam Goong-hyuk vội vàng giữ cậu ta lại.
“Khoan đã, Je-ha à. Ít nhất hãy nghe tôi nói đã.”
Nếu cứ để cậu ta đi như thế này, cậu ta có thể nuôi dưỡng những hiểu lầm nào đó. Anh ta nghĩ rằng tốt hơn là mình nên giải thích, nhưng vấn đề là Hyun Je-ha sẽ không ngoan ngoãn lắng nghe anh
“Hyuk à.”
Hyun Je-ha nhìn Nam Goong-hyuk với đôi mắt lạnh lùng.
“Nếu anh định nói, thì đáng lẽ anh nên nói sớm hơn.”
Cậu ta nói rằng đã quá muộn và gỡ tay Nam Goong-hyuk ra khỏi người mình.
Nhìn Ha-neul đang hào hứng làm phép trừ, Eun-yul liếc nhìn Kang Ha-joon. Rồi cậu lại nhìn Ha-neul thì thấy giấy đã được lật sang trang khác. Nhìn cách cậu bé giải bài mà không ấn định sẽ làm đến đâu, có vẻ như cậu bé sẽ không bỏ cuốn bài tập xuống cho đến khi giải hết mọi thứ.
Eun-yul đang nhìn Ha-neul thì lại liếc nhìn Kang Ha-joon. Chính xác hơn là hướng về miếng băng cá nhân dán trên mặt anh.
“Nếu muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
“anh bị ai đánh à?”
“Bố tôi.”
“À…….”
Không cần phải hỏi thêm nữa. Eun-yul đã thấy trong tiểu thuyết người bố của Kang Ha-joon là loại người như thế nào. Tất nhiên, chỉ có một phần được tiết lộ, vì vậy cậu không thể nói rằng cậu biết tất cả về anh ta, nhưng cậu có thể đoán được mối quan hệ giữa cả hai.
Đặc biệt là khi Kang Ha-joon đã chứng kiến cái chết của mẹ mình, thì mối quan hệ của họ không thể tốt đẹp được.
“Không hỏi gì nữa à?”
“Tôi nghĩ là tôi có thể ngừng nghe rồi. Cũng không phải là một câu chuyện hay ho gì.”
“Vậy à? Vậy tôi hỏi được không?”
Eun-yul tự hỏi không biết Kang Ha-joon có gì muốn hỏi mình, nhưng cậu vẫn gật đầu.
“Tùy anh thôi.”
“Cứ để Ha-neul tiếp tục được không?”
Đã hơn mười trang mà cậu bé vẫn tiếp tục làm phép trừ, anh hỏi rằng có ổn không nếu cứ để cậu bé tiếp tục như vậy.
“Không sao ạ. Ha-neul có một chút lì lợm, không, kiên trì thì đúng hơn.”
Eun-yul dừng lại giữa chừng và thay đổi lời nói, nhưng Kang Ha-joon không cố gắng đào sâu vào vấn đề.
“Trước đây ở trường mẫu giáo đã có một chuyện như thế này. Có một trò chơi viết số và cuộn giấy lại.”
Cứ tiếp tục viết từ 1, giấy sẽ dài ra và họ sẽ cuộn nó lại như cuộn giấy vệ sinh.
“Lớp 6 tuổi rưỡi đã làm trò đó, và trường của Ha-neul cũng bắt đầu làm từ mùa hè... Anh, chị làm trước nên cuộn được nhiều hơn, và Ha-neul đã bám lấy nó suốt cả ngày hôm đó và tạo ra một kích thước y hệt.”
Eun-yul nhớ lại buổi tư vấn với giáo viên mẫu giáo ngày hôm đó và giải thích nó một cách dễ hiểu nhất có thể. Cậu không biết Kang Ha-joon đã hiểu được bao nhiêu.
“Tôi không biết những đứa trẻ bình thường như thế nào, nhưng Ha-neul đặc biệt giỏi trong việc ngồi yên một chỗ và làm một việc gì đó. Cứ để con làm những phép tính đó tùy thích. Sau khi xem con giải được bao nhiêu một lần, thì từ ngày mai sẽ điều chỉnh lượng bài tập cho phù hợp.”
Nói cách khác, Ha-neul vốn là người có tính cách dễ dàng đắm chìm vào một thứ, vì vậy không cần phải lo lắng gì cả.
“Trước đây tôi cũng đã đi tư vấn và họ nói không sao cả. Thậm chí họ còn khen là con có khả năng tập trung tốt hơn so với những đứa trẻ khác.”
Trong giây lát cảm thấy tự hào, Eun-yul lẩm bẩm một mình như thể cậu cảm thấy khó hiểu.
“Tôi không biết là con giống ai nữa. Tôi không thể ngồi yên một chỗ như vậy được.”
Không biết bao nhiêu lần cậu bị mắng khi không thể chịu đựng được và đứng dậy khi đang nhặt giá đỗ với bà.
“Ừm, không phải mọi hành động của Ha-neul đều phải có lý do.”
Cậu đang cố gắng bỏ qua nó một cách đại khái như vậy.
“Có lẽ là giống tôi.”
Nếu Kang Ha-joon không nói những lời đó.
Eun-yul không thể nói gì cho đến khi Ha-neul đậy cuốn bài tập lại với khuôn mặt sảng khoái và đi ra ngoài ăn vặt.
Trên thực tế, lý do Ha-neul không ăn cà tím là vì Kang Ha-joon, vì vậy nếu nghĩ theo nghĩa tương tự thì...
“Anh không thấy mình quá trơ trẽn à?”
Cậu tức giận đến nỗi không thể nói được gì.
“Tôi không trơ trẽn, tôi chỉ nói vì tôi thực sự cảm thấy như vậy. Tôi cũng đã như Ha-neul khi còn nhỏ. Mẹ tôi nói rằng hễ tôi đắm chìm vào một thứ gì đó thì tôi sẽ bám lấy nó rất lâu.”
“Ai nói ạ?”
“Mẹ tôi.”
“À……”
Vừa nghe thấy câu trả lời là "mẹ", tình hình đã kết thúc. Người đã nuôi dạy Kang Ha-joon nói như vậy, thì làm sao cậu có thể phủ nhận được.
“Anh biết không? Ha-neul là con trai tôi đó.”
“Tôi chưa bao giờ quên điều đó dù chỉ một lần.”
“à vâng?”
Khi Eun-yul nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ, Kang Ha-joon lén thêm vào.
“Nhưng vì cậu bé cũng nhận được gen của tôi, nên cũng có những phần giống tôi.”
“Tôi nghĩ là anh thực sự quá trơ trẽn rồi đấy.”
Khi Kang Ha-joon thấy đôi mắt Eun-yul nheo lại, anh ta lặng lẽ nhặt cuốn bài tập mà Ha-neul đã giải. Và khi Eun-yul nhìn Kang Ha-joon đang lướt qua tất cả các câu trả lời và xem có sai sót gì không, cậu lắc đầu và đứng dậy.
Cậu bé đã nhận được gen của anh, còn gì để nói nữa.
“Buổi tối chúng ta ăn canh cay nhé. Tôi sẽ nấu.”
Salad mà hai người đã làm là quá ít để làm bữa ăn.
Khi Eun-yul nói vậy, Kang Ha-joon, người đã giả vờ nhìn vào câu trả lời và làm ngơ, đứng dậy. Dù di chuyển cơ thể to lớn của mình, anh ta cũng không hề gây ra một tiếng động nào và đi theo Eun-yul vào bếp.
“Tôi sẽ làm gì?”
“Tôi quen với chỗ này rồi nên không sao đâu ạ.”
“Tôi chỉ định làm những gì cậu bảo thôi.”
Eun-yul đã nói rằng cậu có thể làm một mình, nhưng Kang Ha-joon vẫn đứng sừng sững như thể sẽ trở thành phụ tá của cậu. Dù bếp rộng, nhưng vì có hai người đàn ông ở đó nên nó có vẻ chật chội hơn.
Cũng có một phần là do có bàn ăn đảo, khiến phạm vi hoạt động bị thu hẹp hơn.
“Vậy thì……”
Eun-yul biết rằng Kang Ha-joon sẽ không ra ngoài nên cậu từ bỏ và băn khoăn không biết nên giao việc gì cho anh.
Không phải là Kang Ha-joon hoàn toàn không biết nấu ăn. Anh ta cũng hâm nóng những thứ có sẵn trong tủ lạnh, và đôi khi anh ta còn xào nấu, nhưng trình độ của anh ta cũng chỉ đến mức khó mà nói là giỏi được.
“Anh có biết làm trứng ốp la không?”
“Tôi sẽ tìm công thức.”
“Không ạ. Không cần phải làm vậy đâu. Tôi sẽ chỉ cho anh.”
Eun-yul ngăn Kang Ha-joon lại, anh đang định lấy điện thoại ra.
“Nếu xem công thức thì anh sẽ chỉ làm theo những nguyên liệu có trong đó thôi. Tôi nghĩ rằng tốt hơn là chúng ta nên cho những nguyên liệu mà mình muốn ăn vào hơn không ạ?”
Trước đề nghị của Eun-yul, Ha-neul đang ăn bánh kẹo, chạy đến và hét lên.
“Con muốn phô mai.”
Như thể đã biết rõ món trứng ốp la là gì, Ha-neul nói ra nguyên liệu mà cậu bé muốn cho vào, và Eun-yul cười như thể cậu bé đã làm tốt.
“Tôi muốn cà chua.”
Ha-neul đã chọn phô mai, Eun-yul đã chọn cà chua, và chỉ còn lại Kang Ha-joon. Có một bầu không khí như thể anh cũng phải nói một thứ. Vì Ha-neul và Eun-yul đang nhìn chằm chằm vào anh...
“Tôi……”
“Anh cho gì cũng được ạ.”
Eun-yul nói như thể không muốn anh cảm thấy áp lực, nhưng Kang Ha-joon càng khó mở lời hơn. Vì ánh mắt của cả hai người càng trở nên mãnh liệt hơn.
“……Thịt?”
Anh chọn một trong những thứ an toàn nhất và nói, và Eun-yul và Ha-neul vỗ tay nhau và vui vẻ.
“Vậy thì chúng ta sẽ cho thịt băm vào đây. Để tôi xem có thịt băm không đã……”
“Ngon quá.”
Eun-yul mở tủ lạnh ra và kiểm tra nguyên liệu, còn Ha-neul thì nhìn Kang Ha-joon với ánh mắt đầy mong đợi như thể cậu bé đã muốn ăn lắm rồi.
“Đừng mong đợi quá nhiều…”
“Không cần băm thịt đâu. Ở đây có thịt băm rồi này.”
Kang Ha-joon không kịp nói hết với Ha-neul đã quay người lại phía tủ lạnh khi nghe thấy tiếng Eun-yul hét lên. Anh chỉ định làm những gì Eun-yul bảo, nhưng anh đột nhiên bị giao cho một món ăn, và anh có vẻ khá căng thẳng.
“Anh không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”
Eun-yul cười và vỗ nhẹ vào cánh tay của Kang Ha-joon. Kang Ha-joon căng thẳng khi nấu ăn, nhưng nếu đó không phải là nấu ăn mà là một việc khác, thì tình huống có thể ngược lại.
Dù sao thì Eun-yul tương đối thoải mái khi nói đến nấu ăn, nghĩ rằng nên an ủi anh thì hơn.
“Cứ làm từng bước một thôi, và tôi sẽ giúp anh.”