Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Trong lúc Eun Yul còn đang bối rối chưa biết làm gì thì Ha Neul đã đưa cốc nước cho cậu và nắm lấy tay Kang Ha-joon.
<Không phải là chú mà là bố mà. Vậy nên con sẽ đi với bố.>
thằng bé nhìn Eun Yul và nói rõ ràng, sắp xếp lại tình hình. Nhờ cơ hội mà Ha Neul tạo ra và việc Kang Ha-joon không bỏ lỡ cơ hội đó mà hai người đã có thể ra ngoài cùng nhau như thế này, quả là phối hợp ăn ý. Anh cũng vui vì thằng bé đã gọi anh là bố trước mặt những người khác.
"Hôm nay chúng ta chơi thật vui nhé."
Ha Neul nhìn chằm chằm vào mắt Kang Ha-joon rồi cười và ôm lấy cổ anh.
"Vâng ạ."
Sự chân thành của Ha Neul vuốt ve rồi tan chảy vào tai Kang Ha-joon.
"Lạ thật. Uống thuốc rồi mà sao vẫn không hạ nhỉ."
Eun Yul khát nước nên ra khỏi phòng và lẩm bẩm cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Chu kỳ của cậu vốn là cảm lạnh hoặc đau nhức cơ thể kéo dài một hai ngày, rồi pheromone sẽ bùng nổ.
Vậy nên cậu thường uống thuốc cảm cho đến ngày thứ hai, rồi uống thuốc ức chế trước khi đi ngủ, nhưng bây giờ thì khác. Vì cậu không thể ức chế pheromone của mình nên cậu đã uống thuốc ức chế sớm hơn bình thường, nhưng vẫn không hạ.
Sốt thì vẫn cứ sốt, còn pheromone thì không kiểm soát được.
Eun Yul lau mồ hôi trên trán và đi về phía nhà bếp, nhưng rồi dừng lại giữa chừng. Vốn dĩ cậu ra đây vì khát nước, nhưng ánh mắt của Eun Yul lại hướng về phòng của Kang Ha-joon.
"Pheromone."
Mặc dù chỉ là một chút pheromone của anh còn sót lại, thứ mà cậu đã ngửi thấy không biết bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn lọt vào thần kinh của Eun Yul. Có lẽ là do các giác quan nhạy cảm của cậu đã bắt được nó trong chu kỳ của mình.
Eun Yul nhìn chằm chằm vào phòng của Kang Ha-joon, rồi đột nhiên cậu bị đau đầu và ấn mạnh vào thái dương.
Có vẻ như việc ở cùng với alpha đã ảnh hưởng đến việc chu kỳ của cậu đến sớm hơn.
"Khát quá."
Cậu định chỉ uống nước rồi quay lại phòng nằm. Có như vậy thì lát nữa cậu mới có thể tỉnh táo hơn một chút và đón con.
Eun Yul đã uống thuốc ức chế rồi, nhưng vì cảm thấy chưa đủ nên cậu đã bóc thêm một viên nữa.
Kang Ha-joon và Ha Neul đang đi bộ đến nhà hàng trước khi về nhà với vẻ mặt tươi sáng.
"Hôm nay con vui thật đấy ạ."
Ha Neul đã chạy nhảy khắp công viên cả ngày, nhưng thằng bé vẫn không mệt mỏi, bước đi rộn ràng như muốn bay lên.
Kang Ha-joon cũng tự nhiên mỉm cười trước giọng nói phấn khích của đứa trẻ. Đi dạo công viên sinh thái, tham gia nhiều sự kiện khác nhau... Đặc biệt là vì hai người quá nổi bật nên anh đã phải nói chuyện với những người đến bắt chuyện, không có thời gian để nghỉ ngơi.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian ý nghĩa như vậy, anh cảm thấy có rất nhiều điều để nói với Eun Yul khi gặp cậu. Anh đã quên đi ánh mắt sắc bén của Kang Yi-heum vì mải tìm mảnh giấy ghi phần thưởng, và anh đã tạm gác lại kế hoạch trả thù phức tạp vì mải đoán những từ mà Ha Neul đang diễn tả bằng cử chỉ.
Sau khi trải qua khoảng thời gian đó, tâm trạng anh trở nên sảng khoái. Giờ anh chỉ cần ghé qua nhà hàng của Soon-yi để chào hỏi rồi về nhà tập trung chăm sóc Eun Yul . Kang Ha-joon nhanh chóng nhìn quanh nhà hàng. Anh định xem Im Bong-soon đang ở đâu thì nheo mắt lại nhìn nhà hàng khác hẳn so với bình thường.
Chỉ có xe của anh đỗ trước nhà hàng. Im Bong-soon đang đi đi lại lại với hai tay chắp sau lưng trong một nơi vắng vẻ như không có khách nào ra vào.
"Bà ơi!"
Ha Neul phát hiện ra Im Bong-soon và chạy đến, Kang Ha-joon cô độc còn lại nhìn xung quanh để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Không cần phải nhìn đâu."
Im Bong-soon ôm lấy đầu Ha Neul đang lao vào lòng mình và nói với Kang Ha-joon.
"Hôm nay nhà hàng không mở cửa."
"Có phải vì chuyện hôm qua không ạ?"
Hoặc là vì không có Eun Yul nên bà khó khăn khi làm việc một mình... Anh đang suy nghĩ xem có thể đưa ra giải pháp nào thì Im Bong-soon đã lắc đầu ý chỉ rằng không phải vậy.
"Sao mà ngày nào cũng buôn bán được. Định kỳ thì cũng phải có ngày đóng cửa chứ, không cần phải lo lắng đâu."
Kang Ha-joon không hỏi thêm gì trước lời giải thích của Im Bong-soon, và anh định đưa tay ra về phía Ha Neul.
"Cứ để Ha Neul ở đây rồi thứ hai đến đón."
Im Bong-soon ôm vai Ha Neul bằng một tay và vẫy tay kia. Nhìn cái bàn tay vẫy vẫy đó mà Kang Ha-joon không dễ dàng rời bước, Im Bong-soon nhíu mày.
"Ôi, đi nhanh đi!"
"Tôi còn chưa bàn bạc với Eun Yul."
Anh cảm ơn bà vì đã trông Ha Neul, nhưng anh vẫn chưa được nghe ý kiến của Eun Yul. Nhưng Im Bong-soon lại nhăn nhúm cái môi nhăn nheo của mình ra và lớn tiếng hơn lúc nãy.
"Hỏi thằng đó thì nó trả lời tỉnh táo cho mà nghe à?"
Ánh mắt của Kang Ha-joon trở nên cứng đờ trước lời nói của bà , có lẽ bà biết chuyện gì đó. Trong lúc anh lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi vào số của Eun Yul, Im Bong-soon đã nhìn anh với ánh mắt như muốn nói hãy cứ thử đi.
Sau khi tín hiệu đổ chuông một lúc lâu rồi chuyển sang giọng nói tự động, Kang Ha-joon đã hạ điện thoại xuống và nhìn vào màn hình. Có lẽ nào Eun Yul đang ngủ không? Và Im Bong-soon đã nói như vậy vì biết điều đó sao.
"Cứ bắt bẻ lời người ta mãi thôi."
Im Bong-soon tặc lưỡi và đẩy Ha Neul vào trong nhà hàng. Bà đã hoàn toàn chặn Kang Ha-joon không cho mang Ha Neul đi, và bà quay người lại một nửa rồi nói với Kang Ha-joon.
"Thằng bé sẽ đau lắm đấy. Vậy nên hãy chăm sóc thằng bé thật tốt nhé."
Nói xong bà không hề luyến tiếc mà đi vào trong nhà hàng và dán một tờ giấy trắng lên phía trong. Kang Ha-joon dõi theo dòng chữ viết tay "Đóng cửa" bằng mắt, rồi quay người lại.
Nếu Eun Yul hỏi tại sao anh không mang Ha Neul về thì anh có thể quay lại vào lúc đó. Bây giờ việc quan trọng hơn là xác nhận tình trạng của Eun Yul, vì cậu đã không bắt máy.
Tiếng mở khóa cửa vang lên lạnh lùng. Cùng với đó, ánh mắt của Kang Ha-joon dừng lại ở hành lang trống trải.
Hành lang của ngôi nhà này được thiết kế đặc biệt dài để không thể nhìn thấy phòng khách ngay khi bước vào.
Mục đích là để những người bước vào không dễ dàng nhìn thấy Eun Yul và Ha Neul. Vì vậy anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu họ có thể cảm thấy sự ổn định như một tổ chim mới.
Mà không hề biết rằng chính anh lại cảm thấy ngột ngạt như thể đang tự siết chặt lấy cổ mình.
Kang Ha-joon cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn vội vàng và cởi giày ra. Anh chỉ đi giày da bình thường, nhưng vì đi dạo với Ha Neul nên anh đã đi đôi giày thể thao mới, và gót giày bị nhàu nhĩ khi cởi ra.
Sẽ ổn thôi nếu lý do cậu không bắt máy là vì cậu đang ngủ. Vì cậu đã bị sốt và cảm thấy không khỏe từ sáng nay nên sẽ không sao nếu cậu đang ngủ say đến mức không biết gì, nhưng một tín hiệu xấu cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí anh.
Tại sao anh lại có suy nghĩ đó nhỉ, Kang Ha-joon đang suy nghĩ thì dừng bước. Anh nhanh chóng nhận ra lý do.
Ánh mắt của Kang Ha-joon lướt qua khoảng không vô định. Anh không thực sự muốn nhìn thấy thứ gì đó. Chỉ là thứ anh đang cảm nhận đang lơ lửng trong không khí.
"Pheromone."
Pheromone của Eun Yul đang trôi nổi trong nhà. Chưa từng có chuyện này xảy ra trước đây. Eun Yul không giỏi bộc lộ pheromone. Vì cậu luôn tự nhiên giấu kín pheromone của mình nên Kang Ha-joon cũng giấu kín pheromone của mình.
Những gì mà cả hai cảm nhận được chỉ là nước xả vải, nước hoa và mùi hương của Ha Neul.
Kang Ha-joon theo dấu pheromone đang lan tỏa như sương mù xung quanh anh, anh cảm thấy da gà mình nổi lên khi tiếp xúc với không khí, và anh thở dài lau trán.
Pheromone của omega đang kích thích cơ thể anh. Đặc biệt là khi biết rằng pheromone này là do Eun Yul phát ra, sự kích thích đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Kang Ha-joon đi theo con đường do pheromone tạo ra. Nó không phát ra từ phòng. Anh ngày càng tiến gần đến nơi có pheromone mạnh mẽ, và anh mơ hồ nghe thấy tiếng thở.
Kang Ha-joon bước đi nặng nề như thể chân anh bị trói buộc bởi pheromone, và nơi anh dừng lại là nhà bếp.
Anh nhìn thấy Eun Yul. Cậu đang ngồi co ro người bên cạnh tủ lạnh...
"Eun Yul..."
Anh định gọi cậu, nhưng đột nhiên cảnh tượng xung quanh lọt vào mắt anh. Những chai nước suối rỗng nằm ngổn ngang.
Anh hiểu tại sao cậu lại ở trong bếp chứ không phải trong phòng. Nhưng anh không biết tại sao cậu lại ngồi co ro người như vậy.
" Eun Yul à."
Đáng lẽ cậu phải liên lạc với anh chứ không phải ở đây như thế này. Nếu vậy thì anh đã đến nhanh hơn rồi.
Kang Ha-joon định tiến đến bế Eun Yul lên thì cậu ngẩng đầu lên.
Chính xác hơn là không phải ngẩng đầu lên mà là ngả đầu ra để dựa vào, nhưng nhờ đó mà khuôn mặt của Eun Yul lộ ra.
Miếng dán hạ sốt mà cậu đã dán vào buổi sáng đã rơi xuống một nửa và lủng lẳng, còn tóc thì ướt đẫm mồ hôi và dính vào da.
"Hà."
Kang Ha-joon vô thức nín thở trước cái dáng vẻ nhỏ bé thở dài và quay đầu đi. Pheromone đậm đặc bùng nổ từ Eun Yul. Không phải là anh có thể hoàn toàn tránh được pheromone đó chỉ bằng cách không thở, nhưng đó là điều anh đã làm một cách vô thức.
Anh phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trước khi anh hoàn toàn bị pheromone của Eun Yul đánh gục.
"Khát quá..."
Eun Yul ướt đẫm mồ hôi mò mẫm tay xuống sàn và nhặt một chai nước suối đã uống một nửa. Và trong khoảnh khắc cậu định uống nó thì Kang Ha-joon đã nhanh chóng tiến đến và giật lấy chai nước suối từ cậu.
"Ư..."
Có lẽ cậu đã nhận ra Kang Ha-joon đã đến, và Eun Yul mở đôi mắt ngập tràn hơi nóng. Cậu nhìn chằm chằm vào chai nước suối như thể đang rất sốt ruột, nhưng Kang Ha-joon đã lắc đầu. Đã có một vài chai nước suối rỗng nằm ngổn ngang xung quanh Eun Yul rồi.
"Uống nước liên tục như vậy cũng không tốt."
"Con khát mà..."
Kang Ha-joon nhìn chằm chằm vào mặt cậu khi Eun Yul liếm môi mình, rồi đột nhiên anh cong ngón tay lại và chạm vào môi cậu. Dù cậu đã liếm môi mình nhưng lớp biểu bì nhanh chóng khô lại và trở nên thô ráp. Kang Ha-joon hạ tay xuống xoa mặt Eun Yul khi thấy cậu đang cảm thấy khát rõ rệt.
Mồ hôi lấm tấm trên làn da lạnh giá. Nhiệt độ của cậu đã giảm đi nhiều so với buổi sáng. Mồ hôi đang đổ ra bây giờ chắc là mồ hôi lạnh, vậy nên anh biết được tiếng thở dài của Eun Yul khó khăn đến mức nào.
"Chuyện này cứ tiếp diễn như vậy à?"
Eun Yul lắc đầu trước câu hỏi của anh, và miếng dán hạ sốt dính hờ hững đã rơi xuống. Kang Ha-joon áp mu bàn tay lên trán cậu và nhìn vào mắt cậu.
"Không chỉ là đau nhức cơ thể đơn thuần thôi đâu."
Anh đã đoán trước được điều đó từ pheromone mà anh đã cảm nhận được ngay khi bước vào nhà, và anh đã chắc chắn khi nhìn thấy tình trạng của Eun Yul bây giờ.
"Khi chu kỳ đến thì..."
Eun Yul mở bàn tay đang nắm chặt ra và đưa cho anh xem gói thuốc ức chế.
"Con bị cảm nữa."
Eun Yul thở hổn hển và lại liếm môi mình. Không phải là cơn khát sẽ biến mất nếu cậu làm vậy, nhưng cậu không có sức để lấy chai nước suối trong tay Kang Ha-joon.
Kang Ha-joon nhìn đầu ngón tay run rẩy của cậu và nhẹ nhàng nắm lấy nó. Cái chu kỳ mà Eun Yul phải chịu đựng lại là như thế này sao, sự thật đó đã kéo trái tim của Kang Ha-joon xuống vực sâu.
"Nhưng mà lạ thật."
Eun Yul lẩm bẩm như đang nói với ai đó.
"Đáng lẽ nó không thể đến nhanh như vậy được."
Kang Ha-joon nhìn cậu đang nhíu mày và giơ tay lên. Anh mở rộng tay hết cỡ như muốn sưởi ấm khuôn mặt lạnh lẽo của cậu bằng hơi ấm của mình. Khuôn mặt của Eun Yul dường như bị che khuất một nửa khi tay anh chạm đến tai cậu qua má.
"Chắc là tại tôi đấy."
Nhìn thấy ánh mắt của Eun Yul hướng về phía mình, một cảm giác thỏa mãn mơ hồ dâng lên. Kang Ha-joon vuốt ve khóe mắt của Eun Yul, và đầu ngón tay anh dường như rung lên, dù không có mạch đập. Hoặc đó là mạch đập của anh đang chạm vào cậu.
"Do ảnh hưởng của alpha."
Kang Ha-joon đưa tay kia lên vuốt ve cổ Eun Yul, giống như đang cù lét cậu khi nhìn thấy đôi mắt cậu tràn ngập hình ảnh của anh.
"Pheromone nhạy cảm hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ... và sắc bén nữa."
Eun Yul im lặngvà suy nghĩ xem Kang Ha-joon đang nói gì trước lời nói chậm rãi của anh. Kang Ha-joon từ tốn mỉm cười , anh đã quên mất việc anh định bế cậu lên giường. Không hẳn là anh đã quên mất. Chỉ là anh đã tìm ra cách để xoa dịu tình trạng của Eun Yul bây giờ nên anh mới làm vậy.
"Nó nhận ra những gì trái tim cảm nhận được trước cả bộ não."
"Nhận ra... trước?"
Kang Ha-joon giờ đã tìm thấy sự thoải mái, nhìn khuôn mặt Eun Yul đang lặp lại lời anh như một chú chim non.
"Đúng vậy. Nó nhận ra những gì trái tim khao khát và hành động trước. Để quyến rũ đối phương..."