Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Yeowoon cầm món đồ chơi mèo vứt lăn lóc trên sàn lên, bắt đầu chơi đùa theo trình độ của Yoon Bbosong. Mèo của Yoon Jigu giống hệt chủ của nó, vuốt ve bộ lông mềm mại thì ra vẻ không thích nhưng trong lòng lại rất hài lòng.
“Bbosong à, rủ Jigu đi ăn gì trưa nay nhỉ?”
Ngang!
Yeowoon hờ hững vung chiếc cần câu có gắn lông vũ, chú mèo lập tức nhảy vào vồ lấy đồ chơi, cắn nghiến đầu cần câu kêu nham nham. Ánh nắng xiên vào ấm áp lạ thường, và hôm nay cũng bình yên như mọi ngày. Yeowoon ngân nga hát, vui vẻ chờ Yoon Jigu tan làm.
Tám giờ sáng, chuông cửa reo.
“Ai mà giờ này…?”
Yeowoon vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp lau khô đã chạy ra mở cửa.
“Yoon Jigu?”
“Vâng.”
Yeowoon ngơ ngác nhìn Yoon Jigu với vẻ mặt ngạc nhiên, rồi dời mắt xuống chiếc vali nhỏ mà cậu đang kéo.
“Sao lắm đồ thế?”
“Chỉ là quần áo với laptop với mấy thứ linh tinh thôi mà… Tại vali nên trông nhiều chứ thật ra không có gì đâu ạ.”
Yeowoon liếc nhìn đồng hồ rồi nghiêng đầu.
“Anh còn chưa chuẩn bị xong mà. Chẳng phải hẹn chín giờ gặp nhau à?”
“Anh hai em bảo sẽ trông Bbosong hộ em mà. Nhưng mà nếu sáng ra ảnh thấy em xách đồ đi thì ảnh sẽ hỏi đi đâu cho coi. …Nên em chạy trốn đó ạ.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Yoon Jigu vừa nói xong thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng thang máy đến. Yoon Jigu nín thở căng thẳng. Chẳng bao lâu sau, trên điện thoại của cậu hiện lên một dãy số mười một chữ số xa lạ. Yoon Jigu từ chối cuộc gọi rồi nhắn mật khẩu cho người đó. Mặt cậu trông như thể phiền chết đi được.
“Sao vậy ạ?”
“Hả?”
“Sao anh cứ nhìn mặt em hoài vậy? Anh có gì muốn nói hả?”
“À, không…”
Yeowoon ấp úng lắc đầu. Bỗng dưng anh cảm thấy có gì đó lạ lẫm. Đã từng có một thời cậu thể hiện vẻ mặt thờ ơ đó với mình, nhưng từ khi nào mà Yoon Jigu không còn thấy phiền hay khó chịu với anh nữa. Quá trình đó diễn ra tự nhiên đến mức anh đã quên mất sự thật rằng mình từng là đối tượng bị Yoon Jigu xa lánh.
Anh chợt nhận ra mình đã trở thành một người đặc biệt trong lòng Yoon Jigu. Anh vẫn không biết vì sao cậu lại đột nhiên thích mình. Chỉ có điều chắc chắn là, cậu luôn khao khát tình cảm của anh, và giờ đã trở thành một người vô cùng đặc biệt với anh. Nhận ra điều đó một lần nữa, anh bỗng cảm thấy không khí nóng lên.
“Trước tiên em vào ngồi đi. Anh cũng chuẩn bị xong ngay thôi.”
Yeowoon vừa nói vừa phủi từng sợi lông mèo dính trên áo Yoon Jigu. Yoon Jigu theo anh vào nhà, ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, chăm chú dõi theo từng hành động của anh. Trông cậu giống hệt chú mèo của mình, đang tập trung bắt lấy ánh nắng, khiến anh bật cười. Anh bật cười thành tiếng, ánh mắt hai người chạm nhau, Yoon Jigu vội vã quay mặt đi. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh lại cảm thấy ánh mắt ai đó đang chạm vào má mình.
“Anh có gì muốn nói à?”
“Dạ?”
“Cứ nhìn anh mãi.”
Yoon Jigu trợn tròn mắt như mèo con giật mình, rồi nói với vẻ mặt kiên quyết như thể đã đưa ra một quyết định lớn.
“…Em thấy lạ thôi ạ.”
“Có gì lạ?”
“Cứ như mơ ấy ạ…”
“Mơ gì cơ?”
“Từ cái hôm anh bảo đi du lịch đến giờ, ngày nào em cũng mơ một giấc mơ giống hệt nhau. Bây giờ em vẫn thấy hơi giống. Đây không phải là mơ đúng không ạ?”
“….”
Việc Yeowoon đề nghị đi du lịch là chuyện của hai tuần trước. Yeowoon không khỏi bật cười vì quá đỗi ngạc nhiên. Anh không ngờ cậu lại mong chờ chuyến đi này đến mức mơ cả thấy. Anh biết cậu đang rất mong đợi, nhưng không ngờ lại đến mức mơ mộng.
“Hôm qua cũng mơ à?”
“Vâng.”
“Thế có ngủ được không đấy?”
“…Thật ra em không ngủ được nên không ngủ được nhiều lắm ạ.”
Sao anh biết hay vậy ạ? Cậu ngượng ngùng lẩm bẩm, tránh ánh mắt của anh. Hình ảnh cậu bé hồi nhỏ háo hức đến mất ngủ trước ngày đi chơi xa chồng lên khuôn mặt Yoon Jigu. Yeowoon ném vội mấy bộ quần áo đang cầm trên tay vào túi mà không thèm nhìn. Rồi ngồi xuống đối diện Yoon Jigu, hỏi:
“Hôm nay em muốn làm gì?”
“Chẳng phải mình đi ăn mì kiều mạch ạ?”
“Ở đó mì kiều mạch nổi tiếng lắm.”
“Đương nhiên rồi ạ?”
“Còn gì nữa không?”
Nghe anh hỏi vậy, Yoon Jigu hơi nghiêng đầu với vẻ mặt khó xử. Cậu đang nghĩ sao anh lại hỏi mình mấy chuyện này.
“Thì, mình xuống biển bơi nữa.”
“Rồi sao nữa?”
“…Tối mình ăn đại gì đó gần đó thôi ạ. Em tìm mấy bài review thấy quán hải sản nào cũng same same nhau à.”
“Ngoài ra em còn muốn làm gì không?”
Đây là chuyến đi chơi đầu tiên sau khi cậu trưởng thành, anh muốn để lại cho cậu những kỷ niệm đẹp. Thêm vào đó là một chút áy náy. Dù anh không cố ý, nhưng hình như anh đã chiếm quá nhiều “lần đầu” của cậu rồi. Cũng không thể làm cho “lần đầu” không còn là “lần đầu” được nữa, nên anh chỉ mong một điều. Nhân chuyến đi này, Jigu sẽ vui vẻ hết mình.
Không biết cậu có hiểu lòng anh hay không, Yoon Jigu chớp đôi mắt dài hẹp rồi nhíu mày hỏi:
“Không. Sao anh cứ hỏi em mãi vậy? Anh cứ làm những gì anh muốn đi. Em thật sự cái gì cũng thích hết.”
“Vậy anh chôn em xuống cát được không?”
“….”
“Cho anh chôn không? Anh sẽ đắp cơ bắp to đẹp cho em. …À, phải mang máy ảnh đi nữa. Anh chụp ảnh rồi in ra đóng khung cho em.”
“…Sao lại phải chụp chứ!”
“Sau này nhìn lại ảnh là cả một bầu trời kỷ niệm đấy.”
“Đừng có xạo!”
“Ơ? Sao không thấy nhỉ? Để đâu rồi ấy nhỉ?”
“Em nghĩ là mình đi thuyền chuối đi. …Anh? Anh có nghe em nói không đấy?”
Có vẻ Yoon Jigu ghét việc bị chôn hơn là bị chụp ảnh lại, cậu cố gắng hết sức để đánh trống lảng. Cuối cùng Yeowoon cũng tìm thấy chiếc máy ảnh hết pin ở xó xỉnh nào đó trong nhà, anh cho máy ảnh vào túi cùng với bộ sạc pin. Yoon Jigu chăm chăm tìm cơ hội lén lấy máy ảnh ra khỏi túi đồ, nhưng cậu đã bỏ qua một điều.
Thời buổi này điện thoại ai cũng có chức năng chụp ảnh. Mà còn là loại xịn sò nữa chứ.
Yoon Jigu ngồi co ro ở ghế phụ, không hề chỉnh lại ghế. Yeowoon nổ máy xe, vừa nhìn thấy dáng vẻ đó đã không nhịn được mà bật cười.
“Sao anh lại cười?”
“À, cứ ngồi yên đó đi. Anh chỉnh lại cho thoải mái nhé.”
Rõ ràng là đang ngồi co ro khó chịu như vậy, nhưng cậu vẫn thắt dây an toàn cẩn thận, trông đáng yêu ghê. Yeowoon tháo dây an toàn, nhướn người nghiêng về phía Yoon Jigu. Anh chống tay lên người Yoon Jigu rồi với tay về phía cần điều chỉnh bên cạnh ghế.
‘Không với tới rồi.’