Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm - Chương 111

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

 Yeowoon chống tay thật chắc lên người Yoon Jigu rồi với tay ra xa hơn. Cứ mò mẫm trong khe tối như thế, cuối cùng ngón tay anh cũng chạm vào thứ gì đó.

‘Tìm thấy rồi.’

Ngón tay  Yeowoon ấn mạnh vào cần gạt, tạo ra một khoảng trống đủ để Yoon Jigu duỗi thẳng chân. Chắc đến đây thì cậu tự chỉnh theo ý mình được nhỉ? Vừa nghĩ như vậy định ngồi thẳng lại thì  Yeowoon bắt gặp ánh mắt của Yoon Jigu đang đờ người ra.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, mặt cậu lại đỏ bừng lên rồi. Lại làm sao nữa đây,  Yeowoon định lên tiếng thì tay anh chạm phải thứ gì đó.

“….”

“….”

 Yeowoon khựng lại. Và khi anh nhận ra thứ mình đang chạm vào là gì, anh vội vã rụt tay lại và ngồi ngay ngắn.

Mặt anh nóng bừng lên. Anh biết rõ thứ nằm dưới tay anh là gì hơn ai hết. Hình dáng của nó đã in hằn trong lòng bàn tay anh. Đó không phải là đùi.

‘…Ủa, sao tự dưng dựng đứng cái đó lên chi vậy?’

Không phải là bóp hay mân mê gì cả, chỉ là đặt tay lên một chút thôi mà đã nhanh chóng cứng như vậy, thật là lạ. Dù có hơi hoảng hốt, nhưng  Yeowoon vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, khởi động xe. Sau đó, Yoon Jigu cứ đờ người ra như tượng đá, đến chớp mắt cũng không thèm chớp. Đúng là cậu ngồi thoải mái hơn thật, nhưng thực tế thì anh đã khiến cậu khó chịu hơn theo một cách khác.

“…Ừm, xin lỗi?”

“…”

 Yeowoon lên tiếng xin lỗi, nhưng mặt cậu chỉ đỏ hơn chứ không đáp lời. Anh có thể đọc được hết những suy nghĩ mà Yoon Jigu đã nghĩ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, khiến tai anh cũng nóng lên theo. Giá mà anh bảo cậu tự chỉnh ghế đi thì đã không có chuyện cả hai ngượng ngùng ngay từ đầu chuyến đi thế này.  Yeowoon âm thầm thở dài, hối hận muộn màng.

Chiếc xe màu trắng êm ái rời khỏi bãi đậu xe và nhập vào đường lớn. Yoon Jigu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng hạ nhiệt được, thở dài với vẻ mặt khá bình tĩnh.

“Làm ơn cẩn thận một chút đi ạ…”

Nghe cậu nói vậy, mặt anh lại nóng bừng lên.  Yeowoon không đáp lời mà chỉ nắm chặt vô lăng hơn.

‘Mình phải cẩn thận thật…’

Chắc chắn là cần thiết rồi. Yoon Jigu chỉ mới chạm tay vào mà đã dựng đứng nó lên, cứ thế này thì có ngày gây ra đại họa mất.

Đây không phải xe của mình, không thể gây chuyện được.

***

So với khởi đầu có chút trục trặc, lịch trình ngày đầu tiên diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đường cao tốc không hề bị tắc dù chỉ một chút, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Yoon Jigu đảm nhận việc kết nối điện thoại với xe và chọn nhạc. Họ vừa nghe nhạc cậu thích vừa lái xe, sau ba tiếng đồng hồ thì có thể đến đích.

“Oa! Biển kìa!”

“Đừng có chạy, ngã đấy.”

“Oa! Gà xiên nướng kìa!”

“Đã bảo đừng chạy mà! Sấp mặt bây giờ!”

Vừa xuống xe, Yeowoon đã thấy biển cả sau một thời gian dài nên phấn khích chạy tới, Yoon Jigu liền ngăn anh lại. Yoon Jigu cũng có vẻ khá phấn khích, dù cậu cố tỏ ra bình tĩnh.

Yeowoon cởi giày rồi nhanh chóng đặt chân lên bãi cát, Yoon Jigu lẩm bẩm “vẫn chưa được xuống nước đâu” rồi ngần ngừ nhưng vẫn theo sau anh. Vì phải mang hành lý đến resort cất hết mới được xuống nước nên họ vẫn chưa thể xuống biển ngay được. Mỗi bước chân đi, bãi cát trắng lại xào xạc ôm lấy bàn chân họ.

“Nóng thật đấy.”

“Đúng vậy ạ.”

“Đông người thật đấy. Mọi người làm gì ở đây vậy. Không đi làm à?”

Không chỉ có những người đã xuống nước bơi lội mà còn có cả những đứa trẻ đang xây lâu đài cát, sinh viên đại học chơi bóng, và cả những gia đình ngồi trên bãi cát ăn những món ăn đã chuẩn bị sẵn.

Giữa đám đông đó, hai người một tay cầm giày, chậm rãi đi dọc bờ biển. Trên bãi cát ướt đẫm nước biển, dấu chân của họ in song song bên nhau. Dù xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng trong suốt quãng đường đi bộ dọc bờ biển với Yoon Jigu mà không nói một lời nào, Yeowoon có cảm giác như chỉ có hai người họ bị giam cầm trong những mảnh vỡ thời gian.

Ào ào.

Con sóng dữ dội bất thường ập đến, trong nháy mắt nuốt chửng cả bãi biển. Bọt nước trắng xóa rửa sạch bàn chân của hai người rồi lại biến thành làn sóng xanh biếc.

“Á!”

Yoon Jigu đột nhiên hét lên từ bên cạnh. Yeowoon giật mình quay sang nhìn cậu.

“Sao vậy?”

“C, cái gì đây này!”

Sóng biển đã tặng cho Yoon Jigu một cọng tảo biển dài ngoằng quấn quanh mắt cá chân. Sóng rút đi, tảo biển vẫn quấn chặt lấy chân cậu. Yoon Jigu hốt hoảng ra sức giũ chân, loay hoay gỡ mớ tảo biển đang quấn quanh mắt cá chân. Yeowoon không bỏ lỡ cơ hội, lấy điện thoại trong túi ra chụp lại khoảnh khắc đó.

Tách!

“……!”

Gỡ được tảo biển rồi ném trở lại biển, Yoon Jigu ngẩng đầu lên nhìn Yeowoon khi nghe thấy tiếng màn trập. Yeowoon lùi lại, tiếp tục bấm nút chụp, lần này chụp được Yoon Jigu đang ngơ ngác nhìn anh. Xem lại ảnh, biểu cảm của Yoon Jigu thật là buồn cười. Yeowoon nhìn Yoon Jigu đang thăm dò ý định cướp điện thoại của mình, anh vừa cười vừa định nghĩa về con người cậu.

“Đồ ngốc.”

Chỉ là một câu trêu đùa thôi, Yoon Jigu đã cuống cuồng lên hơn ai hết.

“…Em, em trông ngốc lắm hả? Cho em xem với!”

“Không thích. Cho em xem thì em xóa ngay chứ gì.”

“Em không xóa đâu! …Nếu ảnh đẹp thì em sẽ không xóa.”

Cái kiểu đặt điều kiện lén lút đó thật nực cười. Yeowoon giấu điện thoại ra sau lưng và lùi lại.

“Nói ‘anh ơi cho em xem đi’ thử xem. Nói thì anh cho.”

“…Áish, ảnh của em mà sao em lại không được xem!”

“Không đúng. Ảnh do anh chụp nên là ảnh của anh chứ.”

Yeowoon khăng khăng. Nghe anh nói vậy, Yoon Jigu suýt chút nữa đã câm nín và bị thuyết phục, nhưng rồi cậu lắc đầu tỉnh ngộ.

“Vậy em cũng chụp ảnh anh rồi không cho anh xem được không? Tại em chụp nên là ảnh của em mà, được đúng không?”

“Cứ tự nhiên.”

Yeowoon cố tình trêu chọc, Yoon Jigu tức đến mức muốn xé xác anh, mắt cậu không rời khỏi chiếc điện thoại trong tay anh. Rồi lát sau, cậu lẩm bẩm một điều kỳ lạ với giọng chỉ đủ để Yeowoon nghe thấy.

“…Nếu anh không cho em xem, em sẽ hôn anh ở đây.”

“Hả?”

Anh hỏi lại vì sợ nghe nhầm, Yoon Jigu liền trừng mắt nhìn anh, hai má ửng đỏ.

“Em không đùa đâu, em làm thật đấy. Tự dưng hai đứa mình hôn nhau ở đây thì mọi người sẽ nói gì ạ?”

“Oa, bọn kia là gay kìa. Chắc thế.”

“…Dạ?”

“Theo người ta thì việc hai đứa mình hôn nhau còn thú vị hơn đấy. Rồi cả ngày người ta sẽ bàn tán về mình cho coi. Dù là ý tốt hay ý xấu.”

Yoon Jigu không ngờ anh lại phản ứng như vậy, cậu mấp máy môi, không nói nên lời. Trông cậu ngốc nghếch hơn cả trong ảnh.

“Làm được thì cứ làm thử xem.”

“….”

“Sao không làm đi? Hôn đi.”

“Anh… không biết xấu hổ là gì ạ?”

Yoon Jigu tự thấy xấu hổ vì những lời mình thốt ra, cậu nắm chặt tay lại. Trông cậu vừa đáng thương vừa buồn cười, Yeowoon vỗ nhẹ vào lưng Yoon Jigu bằng tay đang cầm điện thoại, như để động viên cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo