Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“……!”
Không thể nào!
Anh đã quên sạch bách.
“ㅋㅋ làm gì có chuyện đó ㅋㅋ”
Nếu “Ji9byeol ” không nói cho anh bây giờ thì có lẽ ngày mai anh đã vội vàng chuẩn bị để đi rồi. Anh còn chưa quyết định sẽ gặp nhau ở đâu nữa mà. Yeowoon cố gắng tỏ vẻ không sao rồi bắt đầu suy nghĩ. Anh nên nói gì với Ji Gu đây?
[Đối tác]
“Nhìn cách nói của anh là biết anh quên rồi mà ㅋㅋ Em đoán đúng không? ㅇ_<”
“Không có ㅋㅋ”
[Đối tác]
“ㅋㅋ Anh làm nũng ~”
“……”
Cậu lấy đâu ra can đảm mà còn làm trò đến tận ngày trước khi gặp mặt thế hả? Gặp mặt ngày mai thì anh sẽ bóp nát sọ của “Ji9byeol ” cho xem.
“Ôi.”
Khi anh đứng trước vạch kẻ đường và đợi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, anh cảm thấy một giọt nước rơi xuống đầu mình. Anh ngẩng đầu lên nhìn trời, lần này thì một giọt mưa rơi xuống má của Yeowoon.
“…Không báo trước gì cả.”
Không có ô mà lại đột ngột mưa… Yeowoon vội vàng trốn dưới tán cây ven đường. Cơn mưa rơi từng giọt giờ đã bắt đầu rơi đủ lớn để có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại ồn ào bên cạnh anh hét lên “Ôi, mẹ kiếp. Mưa rồi!”.
“Ji9byeol à”
[Đối tác]
“Gì ạ?”
“Ngày mai mấy giờ mình gặp nhau ở đâu?”
Mọi người bắt đầu đội túi lên đầu và chạy vội. Đèn giao thông đổi màu. Yeowoon hòa vào đám đông và bước đi. Và ở giữa chừng, anh va nhẹ vào vai một người đang vừa nhìn điện thoại vừa đi nhanh.
“A…!”
Anh suýt làm rơi món đồ chơi người lớn mới mua, nhưng may mắn là anh đã kịp chụp lại. Người đàn ông liếc nhìn Yeowoon một cách thờ ơ, rồi đi thẳng mà không xin lỗi, hướng về trạm xe buýt. Anh cảm thấy chóng mặt hơn vì trải nghiệm suýt làm rơi đầy những chiếc bao cao su bên trong túi ở giữa đường, hơn là vì khó chịu với người đàn ông đó, và anh nhanh chóng bước đi.
[Đối tác]
“Nếu em nói ngay bây giờ mình sẽ gặp nhau ở đâu thì ㅋㅋㅋ”
[Đối tác]
“Anh xỉu luôn cho coi ㅋㅋㅋ”
“Đến mức xỉu sao?”. Anh tò mò không biết cậu sống ở đâu mà tự tin đến vậy. Anh đã đoán được phần nào cậu là một người giàu có từ cái cách cậu tiêu tiền như nước, nhưng có lẽ cậu còn là một đứa con nhà giàu hơn cả những gì anh nghĩ. Hay là người nổi tiếng?
“…Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả….”
Nếu cậu làm quá lên như vậy mà khi thực sự đến nơi thì chẳng có gì đặc biệt thì “Ji9byeol ” sẽ thất vọng đến mức nào? Có lẽ ngày mai khi gặp “Ji9byeol ” thì anh phải giả vờ ngạc nhiên thôi.
Ào ào. Cơn mưa đột ngột trở nên dữ dội hơn. Nhà ngay trước mắt rồi mà bây giờ mua ô thì cũng muộn. Yeowoon trốn dưới một cửa hàng gần đó và dùng ngón tay kéo những bộ quần áo ướt dính vào người mình ra. Người anh ướt sũng. Anh nhớ rõ sáng nay dự báo thời tiết đã nói rằng ‘Hôm nay trời nắng’. Sao lại có cơn mưa rào đột ngột thế này?
[Đối tác]
“Ủa mưa hả?? Không được rồi”
Có vẻ như nơi mà “Ji9byeol ” đang ở cũng đang mưa. Có lẽ cậu đang phơi đồ ngoài sân?
“Ở đó cũng mưa à?”
[Đối tác]
“Anh có ô không ạ?”
“……?”
Sao “Ji9byeol ” lại hỏi vậy? Yeowoon cảm thấy có gì đó không ổn và nghiêng đầu.
“Không có?”
[Đối tác]
“Đừng để bị ướt mưa, nhớ dùng ô đó”
“Nhà anh có nhiều ô lắm ㅋㅋㅋ”
Chỉ riêng những chiếc ô trong nhà anh đã có đến bốn cái rồi. Thậm chí có vài cái anh còn làm mất bên ngoài nữa. Không thể chờ mưa tạnh ngay trước nhà được.
Yeowoon quyết định cố tình tránh mưa và đi đường vòng khác với bình thường. Con đường lớn ngay phía trước luôn đông đúc, nhưng con hẻm này là khu dân cư nên lúc nào cũng vắng người qua lại. Mẹ của Ji Gu mở quán cà phê ở một nơi như thế này cũng thật đáng nể, nhưng đáng ngạc nhiên là quán cà phê đó không có ngày nào vắng khách.
[Đối tác]
“À”
[Đối tác]
“Bỗng dưng em thấy hồi hộp quá >_<ㅋㅋ”
[Đối tác]
“Ngày mai em nên mặc gì đây ạ?”
“Áo mưa.”
Anh ném cho một câu trả lời thiếu thành ý rồi rẽ vào góc đường. Trước mắt anh là quán cà phê sáng đèn.
“Hả?”
Là Yoon Ji Gu. Yoon Ji Gu đang ngồi xổm trước quán cà phê, thỉnh thoảng ngó nghiêng theo hướng ngược lại với hướng Yeowoon đang đi tới. Bình thường thì Yeowoon đã đi theo hướng đó rồi.
“Cậu đợi mình à?”
Cậu đang nắm chặt điện thoại trong tay, có lẽ đang đợi anh liên lạc. Yeowoon định gọi tên để chào, nhưng anh đã hạ tay xuống. Tính tinh nghịch nổi lên.
“Mình phải lén đến sau lưng và hù cậu mới được.”
Anh cố tình giấu tiếng động và bắt đầu bước đi rón rén. Trái tim anh đập thình thịch vì sợ bị phát hiện khi anh đang lén lút tiếp cận cậu, và gáy đen của cậu ngày càng đến gần hơn.
[Đối tác]
“Ở đó mưa nhiều không ạ?”
[Đối tác]
“Anh mua ô chưa?”
“Ji9byeol ” liên tục gửi biểu tượng cảm xúc con mèo đang thúc giục anh trả lời vì anh không trả lời. Anh không để ý lắm vì đang để chế độ im lặng. Yoon Ji Gu đã đến gần hơn. Yeowoon tay cầm điện thoại rón rén tiến đến phía sau cậu.
“Chơi game à?”
Yoon Ji Gu đang liên tục gõ lên màn hình bằng một ngón tay. Cậu đang mải mê chơi game đến nỗi không hề biết có người đang đến gần mình từ phía sau. Ngay khi anh định lao tới và vỗ mạnh vào vai cậu thì màn hình điện thoại của cậu lọt vào mắt anh.
“……”
Cậu đang gửi nhiều biểu tượng cảm xúc con mèo giống như “Ji9byeol ” cho đối phương. Khoảnh khắc đó, da gà nổi lên khắp người và Yeowoon nhìn vào điện thoại của mình.
“??”
[Đối tác]
“(Biểu tượng cảm xúc)”
[Đối tác]
“(Biểu tượng cảm xúc)”
Tin nhắn mà anh gửi đã nhanh chóng bị cuốn trôi và biến mất lên trên do “Ji9byeol ” liên tục gửi biểu tượng cảm xúc. Tuy nhiên, Yeowoon đã nhìn thấy. Khoảnh khắc anh gửi dấu chấm hỏi, đối phương của Yoon Ji Gu cũng gửi dấu chấm hỏi.
“……”
Đây là tình huống gì vậy. Anh không hiểu. Vậy thì, Yoon Ji Gu đang cầm điện thoại của “Ji9byeol ” sao?
[Đối tác]
“ㅋㅋ Em thắng rồi ㅋㅋ >_<”
Anh không biết cậu đã thắng cái gì, nhưng khi Yoon Ji Gu cười tươi và di chuyển ngón tay, thì tin nhắn tương tự cũng đến điện thoại của Yeowoon.
“Chẳng lẽ là…”
“Yoon Ji Gu sao?”
“Không thể nào…”
Yeowoon nuốt một tràng cười gượng. Và anh bốc đồng giơ tay lên đặt lên đầu Yoon Ji Gu.
“Á!”
“……”
Yoon Ji Gu giật mình hoảng hốt làm rơi điện thoại xuống đất. Cậu quay lại nhìn anh. Yeowoon mỉm cười với vẻ mặt không khác gì bình thường và vuốt tóc cậu. Yoon Ji Gu xoa ngực với vẻ mặt nhẹ nhõm rõ rệt.
“An-, anh, anh đến từ khi nào vậy?”
“Vừa nãy.”
“……Á, hết hồn à!”
“Giật mình à?”
“Đương nhiên rồi! Em giật mình muốn chết! Sao tự nhiên anh lại xông ra từ phía sau vậy hả. Thật là bực mình.”
“Bực mình à?”
“À, cái ô đáng bao nhiêu đâu mà anh không mua. Tại vậy nên quần áo mới ướt hết cả… Á!”
Khoảnh khắc đó, Yeowoon nắm chặt đỉnh đầu của Yoon Ji Gu. Chiếc túi trên tay rơi xuống đất, đồng thời những sợi tóc đen lồm chồm giữa những ngón tay đang nắm chặt của anh. Yoon Ji Gu, người bỗng nhiên bị túm tóc, ngước nhìn Yeowoon với vẻ mặt không hiểu chuyện gì. Đôi mắt cậu rung lên dữ dội.