Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm - Chương 92

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Sao, sao vậy ạ, tự nhiên!”

“Em yêu à.”

“……Dạ?”

Yoon Ji Gu nuốt nước bọt khi Yeowoon mỉm cười và thốt ra một danh xưng không ai có thể tưởng tượng được.

“Nói thử xem nào.”

“……”

Khoảnh khắc đó, hàng loạt biểu cảm lướt qua khuôn mặt của Yoon Ji Gu. Có vẻ như cậu vẫn chưa phán đoán được tình hình, nên Yeowoon đã chốt hạ luôn.

“Sao không nói? Không phải bình thường em làm cái này giỏi lắm hả, Ji9byeol  à.”

Yoon Ji Gu ngước nhìn Yeowoon với đôi mắt trợn tròn rồi ngậm miệng lại. Yết hầu của cậu nhấp nhô lên xuống một cách rõ rệt. Cậu đột nhiên run lẩy bẩy với vẻ mặt sợ hãi.

“Sao không nói?”

“Anh… ánh mắt, ánh mắt anh đáng sợ quá…!”

“Nhanh gọi là chồng đi xem nào. Nhanh lên.”

Gương mặt cậu đỏ bừng trong giây lát. Dự đoán của Yeowoon đã sai. Anh cứ tưởng “Ji9byeol ” ngoài đời thật cũng sẽ xàm xí và đáng ghét, nhưng cậu thậm chí còn không thể gọi anh bằng danh xưng quen thuộc của mình.

“Sao không nói? Chồng à, em yêu, không phải em thích những cái này sao?”

“Em, em xin lỗi ạ!”

“Hả? Em đã làm gì sai à?”

“…… Tất cả ạ.”

“Không phải, em không làm gì sai cả. Nhanh gọi đi.”

Đến cả việc phản kháng thả tóc anh ra cậu cũng không dám, đôi môi của Yoon Ji Gu run rẩy, rồi lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ đến mức kiến cũng không nghe thấy.

“…ồng ơi.”

“Anh không nghe thấy.”

“……”

“Ji9byeol  à, anh không nghe thấy.”

Nghe thấy lời đó, Yoon Ji Gu nhìn xung quanh một cách lo lắng và hỏi với vẻ căng thẳng tột độ.

“…Anh giận ạ?”

“Giận à?”

Yeowoon bật cười và ngồi xổm xuống trước mặt Yoon Ji Gu.

“Chỉ là anh thấy cạn lời thôi.”

“……Sao ạ?”

“Nhanh gọi là chồng đi. Nếu không gọi được thì làm vẻ mặt đáng yêu cũng được.”

Đây nè. Yeowoon nhắm tịt mắt và bắt chước vẻ mặt ” >_< ” mà Yoon Ji Gu hay dùng. Dù anh đã làm mẫu cho cậu xem trước rồi, nhưng Yoon Ji Gu vẫn lắc đầu nguầy nguậy với khuôn mặt đỏ bừng. Anh không thể hiểu được làm sao cậu có thể nói những lời đó một cách thản nhiên khi nói chuyện trên mạng. Không, từ trước đến nay Yeowoon chưa từng hiểu cách suy nghĩ của “Ji9byeol “, hay nói cách khác là của Yoon Ji Gu.

“Em không thích! Em không làm đâu!”

“Như vậy thì sao em có thể là Ji9byeol  được?”

“……”

“Anh đã định bóp nát nửa cái đầu của em vào ngày mai rồi đấy.”

“Bóp…?”

“Chúc mừng, em vừa được kéo dài mạng sống.”

“……Dạ?”

“Anh đùa thôi.”

“……”

“Cười đi.”

Nghe thấy lời đó, sắc mặt của Yoon Ji Gu trở nên trắng bệch. Cậu không thể cười chút nào.

“Nhưng em đoán đúng một điều. Anh suýt xỉu luôn rồi đấy.”

“……Em đã nói rồi mà?”

Yoon Ji Gu ngạc nhiên bật ra một tiếng “Hừm”, rồi lập tức ngậm miệng lại. Cái vẻ mặt đó thật ngốc nghếch khiến anh bật cười. Khi Yeowoon bật cười, vẻ mặt của Yoon Ji Gu càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu có vẻ sợ hãi.

“Em biết anh là ai từ bao giờ?”

“Khôn-, không lâu ạ.”

“Nói cho rõ ràng.”

Khi anh túm tóc cậu, miệng của Yoon Ji Gu mới chịu mở ra.

“Chỉ có một năm thôi ạ! Thật đó ạ!”

“Một năm?”

“… Ban đầu em cũng không biết mà? Nên em cứ nghĩ anh là stalker của em.”

Thật là một sự trùng hợp lớn. Tạm bỏ qua chuyện đó, cậu biết từ tận một năm trước mà vẫn trêu chọc anh như vậy sao… Càng nghĩ anh càng thấy cạn lời. Yoon Ji Gu này thật sự là “Ji9byeol ” sao? Ngay cả khi anh biết sự thật đó, anh vẫn không thể liên kết được. Chỉ cần nghĩ đến việc cái bản mặt lạnh tanh này đã từng nhắn những dòng tin nhắn như “anh yêu ơi, anh ở đâu dạ? >_<” là anh đã thấy nổi da gà rồi.

“…Anh giận ạ?”

Yoon Ji Gu lẩm bẩm một cách thảm hại như thể cậu hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ phản ứng như thế này. Yeowoon cảm thấy cậu thật tầm thường khi cậu đang ngó chừng anh dù mái tóc được chải chuốt kỹ càng đã rối bời. Có lẽ vì vậy mà anh hoàn toàn không tức giận. Anh thấy buồn cười khi gương mặt cậu hết trắng bệch lại đỏ bừng chỉ vì bị anh túm tóc một lần.

“Ji Gu à.”

“Dạ….”

“Anh hủy hết lịch trình ngày mai rồi.”

“……Dạ?”

“Không phải, từ trước đến nay cuối tuần anh đều không nhận hẹn là vì em đấy. Để cùng em đi xem phim, đi chơi.”

Nghe những lời đó, gò má của Yoon Jigu ửng hồng. Tiếng tim đập thình thịch như thể ai cũng có thể nghe thấy.

“Hyung… có phải là anh thích em không?”

“Phải.”

“……”

“Vậy nên hôm nay ngoan ngoãn chịu phạt đi. Những chuyện khác từ từ nói sau.”

“G, gấp gáp vậy ạ? Chuyện đó với chuyện này có liên quan gì chứ?!”

“Dù sao ngày mai em cũng có hẹn với anh rồi, bốn tiếng của em đều là của anh mà. Không phải em nói sẽ làm mọi thứ anh muốn sao?”

Yeowoon buông tay đang nắm tóc cậu ra, nhặt lại chiếc túi giấy rơi trên sàn. Ánh mắt của Yoon Jigu cũng dõi theo xuống dưới, nhìn thấy những chiếc paddle (dụng cụ đánh vào mông) và những hình vuông nhỏ lấp lánh ánh bạc lấp ló qua khe hở của chiếc túi, cậu nuốt nước bọt.

“Em… thật sự phải chịu phạt hôm nay ạ?”

“Từ từ đóng cửa quán rồi lên đây. Anh lên tắm rồi đợi em.”

Yoon Jigu nắm chặt lấy cổ tay Yeowoon đang định cầm chiếc túi giấy mờ đục rồi đứng dậy.

“Chờ, chờ một chút. Hyung, vậy là từ hôm nay em với anh là ngày đầu tiên hẹn hò ạ?”

“Đến nhà anh.”

“…Shibal, thích quá đi mất! Nhưng từ nãy đến giờ em muốn nói lắm rồi nhưng sợ bị đánh nên nhịn đó. Em chỉ nói một câu thôi có được không? Hyung bây giờ quyến rũ chết người. Ướt đẫm hết cả…”

“Jigu à.”

“……Em biết rồi.”

Yoon Jigu lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu. Yeowoon dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào mái tóc rối bời của Yoon Jigu rồi đứng dậy. Anh định quay lưng bước vào tòa nhà đối diện, nhưng từ phía sau vọng lại giọng nói lẩm bẩm như sắp ngất đến nơi.

Một mình trong thang máy, Yeowoon nhìn vào tấm gương trên vách.

“……”

Trong đó, một người đàn ông ướt sũng, với vẻ mặt bối rối không thể diễn tả thành lời đang nhìn lại anh. Muộn màng thay, gáy của Yeowoon ửng đỏ.

“A, nóng quá.”

Hay là điều hòa trong thang máy bị hỏng rồi? Yeowoon túm lấy vạt áo sơ mi ướt sũng, quạt phành phạch rồi khẽ lắc đầu.

“Thằng bé đó thật không biết phải làm sao.”

Yeowoon lẩm bẩm dưới vòi hoa sen xối xả. Nghĩ đến việc Yoon Jigu vừa bị anh nắm tóc vừa run lẩy bẩy vì sợ hãi, nhưng vẫn thốt ra được câu “Hyung bây giờ quyến rũ chết người” khiến anh lại bật cười thành tiếng. Cậu là Jigu, mà Jigu là cậu, nghĩ lại bây giờ vẫn thấy không hề ăn khớp chút nào, thật là bối rối.

“Mình… đã nói gì với Jigu nhỉ?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo