Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm - Chương 96

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Yoon Jigu lẩm bẩm vẻ bất mãn. Yeowoon sững người một lát. Em cũng không thích kiểu đó à? Vậy thì nãy giờ bọn mình… đã làm cái quái gì thế? Bỗng chốc, hai người họ trở thành những người đã chơi một trò mà cả hai đều không thích.

“Shibal, đau chết đi được…”

Mới bị đánh có năm cái mà đã nói vậy thì hơi buồn cười. Anh đánh thì đau đến mức nào chứ. Yeowoon nuốt những lời không thể nói ra với Yoon Jigu vào lòng và vỗ về lưng cậu.

“Đau mà!”

“Ôi trời. Xin lỗi.”

“Shibal… Muốn tự tử quá.”

Đúng là nhạy cảm. Yeowoon ngừng vỗ lưng và bắt đầu vuốt ve cậu một cách nhẹ nhàng. Yoon Jigu thỉnh thoảng lại khóc lóc bảo cậu xấu hổ đến chết đi được, và mỗi khi như vậy, Yeowoon lại nhắm nghiền mắt lại và tự xấu hổ vì bản thân mình đã quyết tâm lớn đến mức mua cả paddle về.

Mà nếu ghét đau đến mức đó thì….

‘Vậy là mình là bot rồi.’

Yeowoon chấp nhận số phận của mình một cách tự nhiên như mọi khi. Nếu là Yoon Jigu, người đã chịu bị anh đánh dù ghét đau chỉ vì nghĩ rằng anh thích kiểu đó. Thì anh có thể nhường nhịn chuyện này.

Vừa hửng sáng anh đã tỉnh giấc. Một buổi sáng quen thuộc. Yeowoon nhìn chằm chằm vào trần nhà quen thuộc và lẩm bẩm.

“Bực mình thật…”

Mới đêm qua, Yoon Jigu còn hôn anh và làm những chuyện kia trên chiếc giường mà Yeowoon đang nằm.

“Lúc đó… Chẳng phải bầu không khí rất tốt sao.”

Có lẽ vì anh hơi trêu cậu chuyện bắn ra khi bị đánh, hoặc có lẽ vì cậu ấm ức khi bị đánh dù không thích kiểu đó. Yoon Jigu đột nhiên nổi cáu khiến bầu không khí tốt đẹp tan tành mây khói. Bối rối, Yeowoon nhét Yoon Jigu vào phòng tắm, bắt cậu tắm rửa sạch sẽ và còn cho cậu mượn quần áo để thay.

Sau khi đẩy Yoon Jigu vào phòng tắm trước, Yeowoon lúi húi thu dọn quần áo của mình để đi tắm rồi mở toang cửa phòng tắm. Ngay lập tức, Yoon Jigu hét lên, dùng tay che ngực lại và hỏi anh đang làm cái trò gì vậy. Yeowoon cảm thấy như mình đã nghe hết những lời mắng biến thái trong đời vào ngày hôm qua rồi. Dù sao thì hai người cũng đã nhìn thấy hết cơ thể của nhau rồi, vậy mà Yoon Jigu vẫn còn ngại. Yeowoon lặng lẽ ngồi xổm trước cửa và nghe tiếng Yoon Jigu tắm, chờ đến lượt mình. Một lúc sau, Yoon Jigu bước ra khỏi phòng tắm với khói bốc nghi ngút trên đầu.

Yoon Jigu, người mấy ngày trước còn vô tư kể những câu chuyện khiếm nhã trước mặt anh, đã chết rồi. Sau khi Yeowoon tắm xong, cậu thậm chí còn không thèm đụng vào anh một ngón tay.

‘Ở gần thế này mà chỉ đỏ mặt chứ không thèm nắm tay mình à?’

Yeowoon, người luôn nghĩ mình là người khá đơn giản trong chuyện tình dục, có chút thất vọng về cậu. Có vẻ như trong thâm tâm anh vẫn mong Yoon Jigu đến gần vuốt ve cơ thể anh hoặc giở trò tán tỉnh.

‘……Hay là gay giả?’

Anh đã tận mắt xác nhận rằng cậu không phải là gay giả, nhưng anh vẫn thấy thật nực cười. Thật sự chỉ có thế thôi sao? Trước giờ cậu đã vẽ ra một bức tranh lớn như vậy, vậy mà thật sự chỉ có thế thôi à? Yeowoon bật cười.

‘Thôi kệ đi. Chắc hôm nay em ấy đã quá sốc rồi…’

Chắc là cậu cũng tủi thân vì đột nhiên bị đánh. Yeowoon cố gắng hiểu cho Yoon Jigu. Anh không thể trách một người vừa khóc lóc cách đây một tiếng được.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Yoon Jigu, người mà anh cứ nghĩ là chắc chắn sẽ ngủ lại qua đêm, tiến đến cửa và bắt đầu xỏ giày một cách qua loa. Cậu định ra ngoài một cách quá tự nhiên khiến anh không thể hỏi cậu đi đâu. Cậu còn chào tạm biệt anh bằng câu “Hyung, hẹn gặp lại ngày mai nha.” Yeowoon giờ mới nhận ra rằng dù ở cạnh nhà có nhiều điểm tốt, nhưng cũng có những điểm bất lợi như thế này.

‘Gì chứ, không ngủ lại à?’

‘Em phải cho Yoon Bbosong ăn sáng ạ.’

‘Ai cơ?’

‘Mèo nhà em ạ.’

‘A, Bbosongie…. ……Nhưng mà Jigu à. Nhất thiết phải đi bây giờ sao? Muộn lắm rồi.’

‘Em ở ngay cạnh nhà mà.’

‘Em không hiểu anh đang nói gì à?’

‘Em biết chứ ạ, nhưng con mèo nhà em ấy ạ, chỉ cần em về muộn một chút thôi là nó lại giở chứng. Em đi đây ạ. ……Hyung ngủ ngon ạ.’

‘……Ừ. Em cũng ngủ ngon.’

Cánh cửa đóng sập trước mặt Yeowoon với vẻ mặt lúng túng.

‘Cái gì thế này?’

Anh có cảm giác như mình bị bỏ rơi vậy. Yeowoon đứng chôn chân ở đó một lúc lâu, nghiêng đầu bối rối. Bỗng chốc, anh bị con mèo cướp mất Yoon Jigu. Không có gì đáng bực tức cả, nhưng chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác như mình đã thua cuộc. Anh cũng không thể bảo cậu bỏ đói con mèo vô tội được….

Không, dù sao thì đây cũng là ngày hai người xác nhận tình cảm với nhau mà. Dù chưa thể tiến xa hơn, nhưng ít nhất cậu cũng phải ngủ lại chứ? Đằng nào thì cũng là hàng xóm mà?

“Chắc là nghĩ mình là cá đã cắn câu rồi nên mới bỏ mặc vậy à.”

Yeowoon nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua và lẩm bẩm đầy bất mãn. Anh thật ngốc khi đã mong đợi điều gì đó. Thường ngày cậu cứ vô tư thốt ra những lời lẽ khiếm nhã, nhưng đến khi thực chiến thì lại yếu xìu.

“……”

Tại sao mình lại phải cảm thấy như thế này vì Yoon Jigu chứ. Bị bao trùm bởi cảm giác mất mát, Yeowoon ngước lên nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Với người bình thường thì đây là giờ phải thức dậy rồi. Nhưng khi anh cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn thì cả “ji9byeol ” và “Yoon Jigu” đều không gửi tin nhắn nào cho anh cả.

“Vẫn chưa dậy à?”

Không thể nào. Cậu đã về nhà để cho mèo ăn sáng, không thể nào cậu chưa dậy lúc mười giờ được. Yeowoon khẽ cười rồi đứng dậy.

“Nếu em không đến thì anh sẽ đến tìm em.”

Nếu cậu vẫn còn đang ngủ thì không tệ nếu anh đánh thức cậu dậy. Yeowoon thong thả đi vào phòng tắm, tắm rửa nhẹ nhàng và nghĩ xem nên tặng gì cho Yoon Jigu.

“……”

Yoon Jigu ngồi bệt xuống sàn, nhìn chằm chằm vào cái đuôi đang khẽ vẫy của con mèo. Tiếng con mèo ăn thức ăn phát ra rất ồn ào. Nếu là bình thường thì cậu đã lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao cậu lại không có ý chí làm điều đó.

Thời gian trôi qua bao lâu rồi nhỉ. Yoon Jigu, người cứ ngồi im như tượng đá, quay đầu lại ngáp một cái.

“……Buồn ngủ quá.”

Yoon Jigu lẩm bẩm một mình. Vầng thâm dưới mắt cậu rất rõ. Vì cậu đã cuộn tròn trong chăn và đấm túi bụi vào gối suốt đêm qua nên cậu chỉ ngủ được vài tiếng.

Lý do chỉ có một. Cuộc đời cậu lại một lần nữa tan nát vào đêm qua.

Từ lúc về đến nhà cho đến lúc đi ngủ, Yoon Jigu cứ nằm vật vờ trên giường và nhìn lại quá khứ. Thà đập đầu vào đâu đó thật mạnh để mất trí nhớ còn hơn. Cậu nhận ra rằng tất cả những lời lẽ ngông cuồng mà cậu đã nói với Yeowoon đều đã trở thành quá khứ đen tối, và cậu đã phải cố gắng kìm nén những giọt nước mắt tủi thân sắp trào ra.

“……”

Nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt cậu lại nóng bừng lên. Cậu thật sự muốn chết. Không phải đùa đâu, thật đấy! Cậu không có mặt mũi nào nhìn thẳng vào mắt Yeowoon nữa. Anh đã ôm chặt cậu và hôn cậu bằng vẻ mặt không có gì xảy ra, nhưng dù vậy Yoon Jigu vẫn không thể chịu đựng được sự xấu hổ của mình.

Vì vậy cậu đã nổi cáu và giận dỗi. Đó là vì cậu chắc chắn rằng Yeowoon sẽ chấp nhận tất cả. Yeowoon dường như yếu lòng hơn khi thấy cậu khóc lóc nhăn nhó. Anh đúng là có sở thích quái đản.

Hôm qua là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời cậu, nhưng đồng thời cũng là ngày tồi tệ nhất. Cậu cảm thấy ghét cay ghét đắng khi nước mắt cứ trào ra mỗi khi cậu nổi giận. Cậu ghét cay ghét đắng nửa thân dưới ướt sũng của mình, và cậu cũng ghét cay ghét đắng cái mông vẫn còn nóng ran của mình. Nhưng cái việc Lee Yeowoon, người đã biến cậu thành ra như thế này, không khiến cậu ghét chút nào cũng khiến cậu rất ghét. Tất cả mọi thứ trên đời này đều khiến cậu ghét!

Chưa đầy vài tiếng sau khi cậu chìm vào giấc ngủ và oán hận cả thế giới, con mèo đã trèo lên người đè lên ngực cậu và đánh thức cậu dậy. Con mèo luôn đánh thức Yoon Jigu vào cùng một giờ, đến mức cậu không cần dùng đồng hồ báo thức nữa.

“Phải làm sao đây…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo