thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 104
Khuôn mặt mà cậu từng nghĩ là thật dịu dàng hôm nay lại méo mó đến lạ. Yeo Won lạnh lùng nhìn xuống Jeon Jae Min đang lộ rõ vẻ hoảng loạn hơn bất cứ ai. Thực ra cậu chẳng hề quan tâm những lời biện minh của anh. Cậu không tò mò, không muốn biết gì cả. Lúc này trong đầu cậu chỉ ngập tràn hình bóng Lee Tae Kang, đến mức đầu óc như sắp nổ tung, chẳng còn chỗ cho bất kỳ ai khác chen vào mắt hay lọt vào tai.
“Chuyện là thế này… cái đó…”
Trong tay Jeon Jae Min vẫn nắm chặt vài tấm ảnh vừa nhặt vội từ sàn. Nhìn nghiêng, Yeo Won nhận ra những bức ảnh ấy chỉ toàn hình mình. Một bóng lưng mờ nhạt chẳng rõ hình dạng, một góc nghiêng khi cậu đang cười nói cùng đám bạn cùng khóa, hay gương mặt chán chường của cậu trong giờ học. Tất cả đều là những khoảnh khắc bị chụp lén. Yeo Won chợt nhớ ra Jeon Jae Min từng nói anh thích nhiếp ảnh. Nhưng cậu không ngờ sở thích ấy lại đi theo hướng này.
“Tôi… cái đó…”
“Vì tôi chẳng thèm để ý đến anh nên anh quay sang tán tỉnh Lee Tae Kang à?”
Jeon Jae Min vừa rồi còn ra vẻ sẽ nói hết mọi thứ, giờ lại lắp bắp vì quá luống cuống. Yeo Won chẳng buồn chờ anh thốt ra lời, lạnh nhạt thay anh nói luôn. Giọng cậu đều đều, chẳng chút hứng thú.
“Không, không phải vậy! Không phải thế đâu!”
Đôi mắt Jeon Jae Min lạc lõng như mất đi tiêu điểm. Nhưng anh vẫn cố phủ nhận, lắc đầu nguầy nguậy như kẻ điên.
"Thử xem sao, ai ngờ cậu ta đổ thật, rồi hai người đã ngủ với nhau và anh đã tận hưởng mọi thứ mình muốn."
“Không phải… Tôi, vì thích cậu… nên mới…”
Jeon Jae Min lắp bắp biện minh, nhưng giọng anh dần nhỏ lại, dường như chính anh cũng nhận ra lời mình nói chẳng có chút thuyết phục nào.
“Tôi thì…”
“…”
“Thực ra chẳng quan tâm đâu.”
Yeo Won gạt bỏ luôn cả chút lịch sự tối thiểu mà mình từng giữ, để lộ bản tính thật chẳng chút kiêng dè. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt băng giá rồi dùng ngón trỏ và ngón giữa khéo léo rút một tấm ảnh từ tay anh. Hờ hững lướt qua nó, cậu tiếp tục bằng giọng khô khốc:
“Anh thích tôi, chạy theo tôi thế nào, chụp mấy cái ảnh này ra sao…”
Rồi cậu thẳng tay ném tấm ảnh về phía mặt Jeon Jae Min như thể phiền phức không chịu nổi.
“Hay tung mấy tin đồn vớ vẩn gì đó, tôi cũng kệ.”
Thật sự chẳng liên quan gì đến cậu cả. Với cậu lúc này, Jeon Jae Min chỉ là một kẻ ngoài lề chẳng đáng để tâm.
“Yeo Won…”
Jeon Jae Min gọi tên cậu, giọng tuyệt vọng như muốn níu lấy tia hy vọng cuối cùng. Nhưng Yeo Won vẫn lạnh tanh, không chút động lòng. Không, phải nói là gần như vô cảm. Không phải vì giận dữ mà cậu lạnh lùng, mà vì cậu chẳng còn chút hứng thú nào với anh.
“Tôi xin lỗi, thật sự… Tôi không định để mọi chuyện đi xa thế này, thật mà…”
“Không.”
Yeo Won cắt ngang lời van nài dai dẳng của anh. Cậu mệt mỏi, chán chường, và sự vô cảm dành cho anh giờ đã biến thành khó chịu.
“Tôi không muốn biết.”
“Không phải tôi cố ý từ đầu để…”
Nhưng tình cảnh này đủ để chọc giận cậu.
“Mẹ kiếp, sao anh ngu thế, không hiểu tiếng người à?”
“…”
“Anh lén lút sau lưng tôi làm gì, ngủ với ai hay không, giờ tôi chẳng còn quan tâm nữa.”
Trước thái độ áp đảo của cậu, đôi mắt Jeon Jae Min run rẩy dữ dội. Gương mặt anh méo mó như sắp khóc đến nơi. Có lẽ vì tình huống đã vượt quá tầm kiểm soát, hay vì sự tàn nhẫn không chút nương tay của Yeo Won, chẳng ai biết được. Nhưng cậu chẳng còn ý định dung thứ thêm. Yeo Won cố tình dùng ngón trỏ ấn mạnh vào trán anh, đẩy ra một cái.
“Vậy nên, tiền bối. Không, mày.”
Yeo Won buông lời sỉ nhục pha lẫn khinh miệt, giọng điệu hung hãn như một tay giang hồ đầu đường xó chợ. Khi lạnh lùng, Yeo Won tàn nhẫn đến không ngờ. Với những kẻ ngoài vòng tròn của cậu, chẳng liên quan gì đến người thân thiết của cậu, cậu chẳng bao giờ nương tay. Trước giờ Yeo Won giữ chút lễ độ với Jeon Jae Min chỉ vì anh có liên quan đến Lee Tae Kang, và vì đám bạn cùng khóa từng quý anh. Nhưng tình cảm cá nhân ư? Chẳng có lấy một mẩu.
“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa.”
Yeo Won ném ra lời cảnh cáo cuối cùng.
“Tao nhịn cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Ai cũng biết, một khi Yeo Won vượt qua lằn ranh của mình, cậu chẳng ngại dùng đến nắm đấm. Vụ bạo lực gần đây đã được đám người chứng kiến xì xào khắp nơi, chắc chắn Jeon Jae Min cũng không thể không biết. Anh câm lặng, chẳng còn ý định biện minh. Yeo Won bỏ lại Jae Min phía sau, thuần thục trèo lên xe. Chiếc xe thể thao nổi bật gầm rú dữ dội, lao vút khỏi khuôn viên trường.
Ra đến đường lớn, Yeo Won đạp mạnh chân ga, trút giận vào tốc độ. Cậu phóng xe điên cuồng, gặp ai cản đường là lập tức đánh lái không chút do dự. Một chiếc xe bất ngờ chen ngang, cậu đấm mạnh vào còi như muốn đập nát nó. Tiếng còi chói tai vang vọng khắp con đường, kèm theo những câu chửi thề gầm gừ:
“Thằng chó này chen ngang cái gì, mẹ kiếp. Muốn chết à, đồ khốn nạn.”
Yeo Won nửa tỉnh nửa điên, trút giận lên những tài xế vô tội, gào thét để xả cơn bực tức không nguôi. Nhưng chẳng có gì khá hơn.
Âm thanh còi xe dồn dập vang lên, phản đối sự lái xe bất cần của cậu. Có người còn hạ kính rồi văng tục chẳng kiêng nể. Nhưng Yeo Won mặc kệ. Cậu cứ thế nhấn ga, lao đi vun vút, bỏ lại phía sau những lời chửi rủa và ánh nhìn tức tối. Cảm giác tốc độ tràn qua từng tế bào, nhưng sự nhẹ nhõm mong đợi chẳng hề đến. Cuối cùng, sau một đoạn đường dài, Yeo Won tấp xe vào lề, rồi bất ngờ vung nắm đấm giáng mạnh xuống vô lăng. Tiếng ầm ầm vang lên như xé rách bầu không khí. Cậu gào lên trong cơn giận dữ không lối thoát rồi đạp cửa xe bước ra.
Xe cộ lao vun vút trên đường, nguy hiểm cận kề, nhưng Yeo Won chẳng màng. Cậu đứng trên lề, ngậm điếu thuốc, châm lửa rồi cắn chặt lọc thuốc nhai nghiến. Chưa đủ, cậu lại đấm mạnh vào ngực mình như muốn xua tan cảm giác ngột ngạt. Lồng ngực co thắt và nghẹt thở đến mức toàn thân run rẩy không ngừng.
“Hà…”
Yeo Won thở dài thườn thượt đầy bất lực, tay chống lên mui xe rồi cúi người xuống. Cơn bão cảm xúc không thể kìm nén khiến cậu như sắp phát điên. Một lúc lâu sau, Yeo Won ngẩng đầu, gương mặt lạnh tanh. Cậu rít thêm một hơi thuốc thật sâu mà chẳng buồn nhả khói, rồi lục túi quần tìm điện thoại, điếu thuốc vẫn ngậm trên môi.
Mò được thứ cần trong túi sau, Yeo Won bấm gọi một số. “Thư ký của bố.” Tên liên lạc ngắn gọn hiện lên màn hình, và người bên kia bắt máy ngay lập tức.
“Là tôi đây.”
Yeo Won giới thiệu ngắn gọn rồi vào thẳng vấn đề.
“Dọn nhà giúp tôi.”
Cậu rít thêm nửa điếu thuốc, ngẩng đầu phả khói lên trời đầy bực dọc.
“Nhờ người dọn đồ đạc luôn đi.”
Bên kia hỏi lý do, nhưng Yeo Won chẳng buồn trả lời, tiếp tục yêu cầu tiếp theo.
“Và làm thủ tục nghỉ học luôn giùm tôi.”
Đối phương có vẻ ngạc nhiên, nhưng Yeo Won chỉ nhăn mặt, nói tiếp với vẻ khó chịu:
“Cứ làm đi. Hỏi gì mà hỏi lắm thế.”
Thái độ trịch thượng chẳng chút lễ phép, nhưng người kia dường như đã quen, chẳng phản ứng gì nhiều. Hút gần hết điếu thuốc, Yeo Won vứt tàn đi rồi bình thản nói thêm:
“Dù sao việc lo cho tôi cũng là việc của thư ký đây mà.”
Chẳng cần gọi thẳng cho bố, mọi chuyện của Yeo Won đều được giải quyết qua tay người thư ký này. Từ hồi cấp hai, mỗi lần gây rắc rối, bị gọi phụ huynh hay thậm chí dính dáng đến đồn cảnh sát, người này luôn xuất hiện.
Định cúp máy sau khi dặn dò xong, Yeo Won bỗng khựng lại. Suýt nữa cậu quên mất một chuyện quan trọng. Cậu nhíu mày, thở hắt ra rồi nói tiếp:
“Có thể sẽ có vài video lạ xuất hiện.”
Chăm sóc Lee Tae Kang là trách nhiệm của cậu sao? Dù đang cắt đứt mọi thứ liên quan đến hắn trong cơn giận dữ, Yeo Won vẫn không thể buông tay hoàn toàn. Đó là một sự mâu thuẫn đến nực cười. Nhưng cậu không thể làm ngơ được. Nếu video lan truyền, chẳng ai biết hậu quả sẽ ra sao. Nếu chuyện này ảnh hưởng đến gia đình Lee Tae Kang, cái giá phải trả… cậu không dám nghĩ tới.
“Liên quan đến Lee Tae Kang. Có thể tôi cũng xuất hiện trong đó.”
Đầu bên kia dò hỏi nội dung, nhưng Yeo Won chẳng đáp, chỉ nói những gì cần nói:
“Nếu nó xuất hiện, làm sao đó để nó không lan ra. Không tốt cho bố đâu. Cho công ty của bố nữa.”
Giọng Yeo Won trầm xuống như một tiếng thở dài nặng nề. Cậu dựa lưng vào cửa kính xe, ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt. Tay lục tìm bật lửa, cậu vô tình chạm phải một tấm danh thiếp. Đó là danh thiếp của viện kiểm sát, với cái tên Lee Tae Ju được in ngay ngắn. Nhìn chằm chằm vào đó, cậu khẽ nói:
“Làm cho tốt vào.”
Lee Tae Ju từng bảo nếu cần xử lý gì thì cứ gọi, nhưng cậu tự lo được. Chẳng cần phải cầu cứu nhà họ. Yeo Won không muốn mở lời nhờ vả đám người đó. Dù sao chuyện này là giữa cậu và Lee Tae Kang, để nó lan ra chẳng có gì hay ho.
Quyết định xong, Yeo Won cúp máy, đưa tay vuốt mặt, gương mặt càng thêm phức tạp. Đây là câu trả lời duy nhất cậu có lúc này. Cậu chỉ muốn thoát khỏi hắn ngay bây giờ. Mệt mỏi và ngột ngạt đến mức muốn nổ tung. Những hành động xấu xa, bất thường của hắn như muốn nuốt chửng cậu. Những cảm xúc mù quáng mà trước đây cậu không nhận ra, giờ đây trào dâng và chồng chất lên nhau, thật sự khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
“Chưa từng kỳ vọng.”
Nhưng tại sao câu nói chẳng hợp với hắn chút nào ấy cứ vang vọng trong đầu cậu? Tại sao Lee Tae Kang chẳng bao giờ kỳ vọng mà lại làm cậu bực mình đến vậy?
“Thằng ngốc…”
Thích cậu lâu như thế, sao chẳng một lần kỳ vọng mà sống, đồ ngốc?
Làm đủ trò điên rồ như vậy, sao chẳng một lần nói thẳng rằng hắn thích cậu?
“Đồ ngốc…”
Yeo Won gầm gừ, đập đầu lên mui xe. Đầu cậu nóng ran như sắp nổ tung, cần phải làm nguội đi, hết lần này đến lần khác. Nếu không, cậu sợ mình sẽ mãi chìm đắm trong Lee Tae Kang mà mất trí. Dù ghét hắn đến vậy mà vẫn lo lắng, dù giận dữ mà vẫn buồn bã kỳ lạ. Yeo Won lại đập đầu thêm một lần nữa, tiếng cộp vang lên.
Sau vài lần tự hành hạ, khi thời gian trôi qua và cảm xúc dần lắng xuống, Yeo Won càng nhận ra rõ ràng một điều.
Lee Tae Kang đã sai, cậu đã trách móc, và cả hai đã đâm vào nhau những nhát dao quá sâu, để rồi mọi thứ tan nát không thể cứu vãn.
Giờ đây chẳng còn gì nữa.
Cả những ngày tháng học hành yên bình của hai người. Cả những ngày thường nhật từng chỉ toàn bình yên.
Hết phần 3.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.