Những Chàng Trai Nguy Hiểm - Chương 107

thứ 2 phát sóng

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 107

Dưới dòng tin nhắn của Lee Tae Kang là hàng loạt tin từ Jeon Jae Min. Mỗi ngày vài lần, những dòng chữ ấy phần lớn là lời van nài chỉ mong được gặp một chút, hoặc cầu xin cậu hãy lắng nghe anh. Thấy Yeo Won mấy ngày liền không đọc và trả lời tin nhắn, có lẽ Jae Min đã trở nên rối bời. Sau đó là chuỗi tin nhắn đơn phương xin lỗi.

Nhìn qua lại giữa tin nhắn của hai người họ, Yeo Won bất giác cảm thấy tức giận. Một tuần sau đó, cậu thẳng thừng tắt luôn điện thoại. Cậu cần sắp xếp lại tâm trí, cần làm dịu đi những cảm xúc đang hỗn loạn. Vậy nên Yeo Won vứt điện thoại sang một bên.

Ban đầu Yeo Won không đến thẳng nhà Do Young Jae. Mấy ngày đầu cậu trốn vào một khách sạn giữa lòng Seoul. Một mình, không ai bên cạnh, điện thoại cũng bị bỏ lại, Yeo Won như phát điên trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy. Mỗi lần tỉnh táo lại, cậu sẽ nằm trên giường khách sạn hoặc gục trên bàn quầy bar dưới tầng hầm. Yeo Won đến đó thường xuyên đến mức ông chủ quầy cũng nhớ mặt. Lúc nào cũng gọi những loại rượu đắt tiền và mạnh nhất rồi một mình thẫn thờ uống, cuối cùng ngủ quên trên bàn. Ông chủ vừa vui vì Yeo Won chọn toàn đồ đắt đỏ, vừa e dè vì mỗi lần cậu đến đều uống đến mất ý thức.

Mỗi sáng mở mắt trên chiếc giường khách sạn, cảm giác đầu tiên trào lên trong cậu là sự cô đơn đến tận cùng. Một cuộc sống lẻ loi, căn phòng trống rỗng, mỗi ngày tỉnh dậy chỉ có một mình. Không một lời trò chuyện, chỉ có khoảng không vô tận chờ đợi cậu mỗi ngày. Có đêm Yeo Won giật mình thức giấc, lặng lẽ nhìn cảnh đêm qua cửa sổ khách sạn hàng giờ liền mà chẳng nói lời nào. Và khi tỉnh táo lại, cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang dần kiệt quệ.

Một ngày nọ, hình ảnh Lee Tae Kang chợt hiện lên trong đầu cậu. Cái cách hắn từng hỏi khi đang làm tình: “Thích không?” Mỗi lần lên giường với cậu, hắn luôn hỏi câu đó như một thói quen. Hồi ấy, Yeo Won mải mê trong khoái lạc nên chẳng để tâm, nhưng giờ nghĩ lại, hắn hỏi đi hỏi lại câu đó đến phát chán. Hỏi rồi ép buộc. “Nói là thích đi.” “Thử nói thích xem nào.” Lúc thì cưỡng ép, lúc lại dịu dàng; khi thì bạo lực, khi lại âu yếm.

Lee Tae Kang đâm mạnh như muốn nghiền nát cậu rồi lại chậm rãi, nhẹ nhàng như thưởng thức từng chút một, không ngừng hôn cậu. Yeo Won từng nghĩ đó chỉ là phong cách của hắn trên giường. Sự ám ảnh dai dẳng, ham muốn chẳng thể kìm nén, những thanh âm trầm khàn rơi khỏi môi hắn, gọi tên cậu trong cơn mê đắm.

Nhưng hóa ra tất cả chỉ là niềm vui ngắn ngủi khi hắn có được cậu trong tay. Là nỗi tuyệt vọng của một Lee Tae Kang từng nói rằng hắn chưa bao giờ dám kỳ vọng vào trái tim cậu. Là sự vùng vẫy để ít nhất chiếm lấy thân xác cậu nếu không thể có được tình cảm. Hắn kích thích cậu, cố gắng giành lấy điều gì đó bằng mọi giá.

Một khi bắt đầu, dòng suy nghĩ ấy cứ lớn dần không ngừng. Nó lan tỏa mãi mãi khi Yeo Won ở một mình, đến mức cả ngày chỉ có hình bóng Lee Tae Kang lởn vởn trong đầu cậu như một tác dụng phụ khó chịu. Rồi đến một ngày, khi mọi thứ trước mắt bỗng trở nên xa xăm, Yeo Won chợt nghĩ: Không thể tiếp tục thế này được.

Vậy là Yeo Won rời khách sạn, tìm đến nhà Do Young Jae. Đó là nơi cậu xem như giải pháp thay thế. Do Young Jae vui vẻ đón cậu dù gương mặt cậu ta đầy tò mò. Nhưng cậu chẳng có gì để nói ngay lúc đó. Đây không phải chuyện có thể dễ dàng kể với ai, và hơn hết, cậu muốn tạm gác lại suy nghĩ về Lee Tae Kang một thời gian. Ở khách sạn, Yeo Won đã để đầu óc mình trôi xa đến mức gần như phát điên, chẳng còn chút sức lực tinh thần nào để tiếp tục.

“Mặc cái này đi.”

Giọng nói của ai đó vang lên và kéo Yeo Won trở về thực tại. Tòa nhà mà Baek Seung Ha dẫn cậu đến là một câu lạc bộ cậu từng ghé qua vài lần. Đó là chỗ Kim Myung Joo làm quản lý trước khi mở câu lạc bộ mới. Baek Seung Ha dẫn cậu vào phòng thay đồ, đưa cho cậu một bộ vest đã được ủi phẳng phiu.

“Không phải đồ xịn đâu, nhưng vì là đồng phục nên phải mặc vest.”

Như anh nói, chất vải không cao cấp, nhưng giờ Yeo Won chẳng còn tâm trí để để ý mấy chuyện đó. Thực ra cậu nhận công việc này chỉ để xua đi những ý nghĩ về Lee Tae Kang đang ám ảnh mình. Nếu không, cảm giác tội lỗi âm ỉ sẽ tiếp tục hành hạ cậu. Hoặc có lẽ cậu đã luôn cảm thấy thế mà không nhận ra. Vì những tổn thương cậu gây ra cho hắn, vì việc cậu lặng lẽ rời nhà và bỏ học mà chẳng nói một lời.

Biết rõ điều đó sẽ khiến Lee Tae Kang tổn thương, vậy mà cậu vẫn làm. Lần đầu tiên Yeo Won thấy mình thật hèn hạ. Cảm giác mình đã hành xử thấp kém và đê tiện cứ âm thầm gặm nhấm cậu. Dù cậu cố nghĩ rằng mình có lý, lỗi là của hắn, nhưng đầu óc và trái tim cậu lại chẳng đồng điệu.

“Vâng. Không sao đâu.”

Yeo Won đáp khô khốc rồi thản nhiên thay đồ. Một câu lạc bộ sang trọng giữa lòng Cheongdam mà phòng thay đồ cho nhân viên lại tồi tàn như nhà kho, chật chội và đầy mùi bụi ẩm. Thì ra lao động là thế này đây. Tủ sắt cá nhân bừa bộn, rác thì vương vãi khắp nơi, nhưng Baek Seung Ha vẫn bình thản như không. Anh chịu đựng cái nơi khó chịu này. Nhìn sự điềm đạm ấy, Yeo Won bất giác nghĩ làm việc thế này cũng không tệ.

Gần đây cậu quá nhạy cảm với mọi thứ. Cậu cần bước lùi một bước để sắp xếp lại lòng mình, và việc hướng sự chú ý sang nơi khác lúc này là điều cần thiết.

Thay đồ xong, Yeo Won theo Baek Seung Ha ra ngoài, nhận bộ đàm từ một người tự xưng là quản lý cùng vài lời hướng dẫn ngắn gọn. Công việc này vốn là của Baek Seung Ha nên chỉ cần tiếp nhận tốt là chẳng có gì khó, anh bảo thế.

Hướng dẫn vừa xong, Yeo Won chuẩn bị đến vị trí thì—

“Xảy ra chuyện gì đúng không?”

Baek Seung Ha từ nãy cứ liếc nhìn cô, cuối cùng cũng lên tiếng như đã hạ quyết tâm. Yeo Won đang lặng lẽ bước đi thì vô thức nhìn sang anh.

“…Chỉ là thấy lạ thôi. Em ở nhà Young Jae suốt, rồi cả chuyện em nhận lời đề nghị của anh nữa.”

“…”

Baek Seung Ha không dám nhắc thẳng tên Lee Tae Kang, chỉ hỏi vòng vo. Yeo Won im lặng vài giây rồi mở lời.

“Xong rồi.”

Cậu quay mặt nhìn thẳng, tiếp tục đều đều như chẳng có gì.

“…Cậu ta làm sai quá nhiều.”

“…”

“Em đã nói mấy lời rất tệ với cậu ta.”

“…”

“Thế nên em rời nhà, bỏ học luôn. Để trả thù.”

Yeo Won bình thản nói. Nghe vậy, Baek Seung Ha nghiêng đầu, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.

“…Thế là trả thù sao?”

Từ “trả thù” nghe hơi khoa trương nên anh thận trọng hỏi lại. Nhưng Yeo Won đáp chắc nịch.

“Ừ.”

Yeo Won không giải thích gì thêm, chỉ một câu khẳng định. Gương mặt Baek Seung Ha vẫn đầy thắc mắc.

“Cậu ta là loại chỉ cần em đổi mật khẩu nhà thôi cũng đủ phát điên lên rồi.”

Hồi đầu, khi Lee Tae Kang cố ép buộc cậu, Yeo Won đổi mật khẩu để hắn không vào được. Lúc đó hắn nổi cáu với cậu, và cậu chỉ nghĩ đơn thuần đó là cơn cáu bẳn nhất thời. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ chuyện đó cũng để lại trong hắn một vết thương. Dù gì đó cũng là nụ hôn đầu tiên giữa hai người, vậy mà cậu lại đổi mật khẩu như một cách từ chối thẳng thừng. Có lẽ hắn nghĩ cậu đã xem nụ hôn ấy như một điều tồi tệ nhất, và điều đó khiến hắn tổn thương theo cách riêng của mình.

Baek Seung Ha định nói gì đó, nhưng rồi khép miệng lại. Có lẽ anh cho rằng đây không phải chuyện mình nên xen vào. Anh chỉ nuốt lời, đến vị trí và bắt đầu công việc.

Nhiệm vụ của Yeo Won rất đơn giản: ngăn khách thường vào khu VIP. Baek Seung Ha bảo đây là phần việc anh hay làm. Cách phân biệt khách thường và VIP là vòng tay. Khách VIP không đeo vòng như khách thường. Anh nói đôi khi có người cố tình tháo vòng để lẻn vào, nhưng khi VIP đến, quản lý cấp cao sẽ báo qua bộ đàm, nên nếu không có thông báo mà ai đó muốn vào thì cứ đuổi thẳng là được.

Bên trong câu lạc bộ hỗn loạn hơn cậu tưởng. Yeo Won nghĩ chỉ cần đứng chặn cửa là xong, nhưng thực tế lại phải xử lý đám khách say xỉn ngã nhào giữa sân khấu và khu VIP. Ban đầu cậu phớt lờ, nhưng bị quản lý bắt gặp và mắng cho một trận.

“Lần đầu đi làm à?”

Ánh mắt khinh khỉnh của người kia quét qua cậu. Lần đầu bị coi thường, Yeo Won thoáng bực mình.

“Dạ?”

“Không biết viết VIP à?”

“…Dạ?”

“Very Important Person.”

Gã quản lý khoe thứ tiếng Anh vụng về, ra vẻ dạy đời.

“Những vị khách này cực kỳ quan trọng với chỗ chúng tôi, hiểu không?”

“…”

“Thế thì phải đối xử cho xứng chứ?”

Vừa đỡ một khách say ngã lăn lóc trên cầu thang, gã vừa lườm Yeo Won đầy khó chịu.

“Đứng nhìn không thế à?”

“Dạ?”

“Tôi trả lương cao để thuê cậu đứng như cột điện ở đây chắc?”

Gã này đúng là cay nghiệt. Mới 30 phút trước còn bảo chẳng có gì khó, vậy mà giờ Yeo Won đã thấm thía thân phận người làm công. Cậu ở thế yếu hoàn toàn, lại đến đây nhờ Baek Seung Ha giới thiệu nên chẳng thể càn rỡ. Cậu vẫn biết chút phép tắc chứ.

“Dạ.”

Câu trả lời ngắn gọn của Yeo Won dường như không vừa ý, gã quản lý lườm thêm cái nữa rồi quẳng tên khách say cho cậu như ném đồ vật.

Yeo Won nhận lấy, khẽ thở dài rồi vác tên khách lên vai. Nghe quản lý bảo đây là khách phòng 3, cậu đảo mắt tìm số phòng. Tên khách này là đàn ông, nhưng nhỏ con nên không quá nặng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo