thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 109
Nếu đã có người giám sát thế này thì chắc chắn đoạn video ở trường cũng đã lọt đến tay họ. Cũng không có gì lạ. Trong giai đoạn nhạy cảm này, người họ để mắt tới nhất hẳn là Lee Tae Kang. Hắn như một quả bom nổ chậm chẳng ai lường trước được.
“Tao chỉ làm theo lệnh thôi mà~ Nhưng mà thằng Lee Tae Kang này, cứ tỏ ra kiêu ngạo thế nào ấy, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Tiếng cười nhạo báng của Choi Young Do dần xa, hòa lẫn vào âm nhạc ầm ĩ. Khi nó gần như tan biến, Yeo Won mệt mỏi xoa mặt, căng thẳng trên gương mặt dần thả lỏng.
“…”
“…”
Cậu chợt ngước lên nhìn Lee Tae Kang ngay trước mặt. Hơi thở hắn tưởng chừng như ngừng lại, khẽ lướt qua má cậu. Yeo Won thoáng giật mình, ý thức rõ sự hiện diện của nó.
Yeo Won mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại, chẳng lời nào thoát ra được. Gặp hắn trong trạng thái chẳng hề phòng bị, cậu không chuẩn bị nổi một câu nào. Hàng tá câu hỏi muốn hỏi trào lên như sóng, nhưng ngay lập tức, Yeo Won tự vấn liệu mình có nên hỏi không. Sau khi đã quay lưng với hắn, giờ giả vờ như chẳng có gì mà hỏi han như trước liệu có ổn không?
Đã lâu lắm rồi họ không nói chuyện, kể từ thời trung học cơ bản là lần đầu tiên. Cũng lâu lắm rồi không gặp nhau thế này. Không khí ngượng ngùng siết chặt cổ họng cậu, nhưng điều khiến cậu để tâm hơn cả là Lee Tae Kang cũng im lặng lạ thường.
Cả hai chẳng ai mở lời, nhưng cũng chẳng ai có ý định rời khỏi đây trước. Những âm thanh hỗn loạn từ bên ngoài vọng vào như thuộc về một thế giới khác, xa xăm và mờ nhạt. Sự im lặng kéo dài ấy cuối cùng bị phá vỡ, và người lên tiếng trước lại chính là Lee Tae Kang.
“…Mày sống ở đâu?”
Thực ra Yeo Won từng tưởng tượng nếu gặp lại Lee Tae Kang, có lẽ hắn sẽ điên cuồng như một con thú hoang mất trí. Việc cậu tự ý rời nhà và bỏ học chẳng khác nào chặt đứt mọi mối liên hệ họ từng xây dựng, nên chắc chắn hắn sẽ nổi giận và tổn thương. Yeo Won đã nghĩ vậy. Những thứ cậu vứt bỏ đều mang tính biểu tượng gắn liền với hắn cơ mà.
Nhưng không. Giọng nói hắn vừa run rẩy bất an, vừa cố kìm nén để giữ vẻ bình tĩnh.
Dù vậy, môi cậu vẫn chẳng thể mở. Yeo Won biết rõ Tae Kang đã tìm cậu điên cuồng thế nào qua lời Do Young Jae. Thấy mình do dự, Yeo Won nhận ra những nút thắt trong lòng cậu với hắn vẫn chưa hề được gỡ bỏ. Cậu từng nghĩ xa nhau, không gặp nhau là sẽ dễ dàng sắp xếp lại cảm xúc, nhưng hóa ra chúng vẫn rối như tơ vò mà chẳng thay đổi gì.
“Tao… cứ sống tạm thôi.”
Câu trả lời bật ra nghe thật thảm hại. Yeo Won vừa nói xong là đã thấy hối hận, một tiếng thở dài thầm lặng suýt thoát ra. Đúng lúc đó, bàn tay vốn chẳng động đậy của Lee Tae Kang chợt nhấc lên. Cậu tưởng nó sẽ chạm vào mặt mình, cơ thể vô thức cứng đờ. Nhưng bàn tay to lớn ấy chỉ dừng lại, khẽ lướt qua dây bộ đàm trượt trên vai cậu.
“…Cái gì đây?”
Lông mày Lee Tae Kang khẽ nhíu lại. Lúc này Yeo Won mới sực nhớ ra mình đang làm việc.
“À.”
Cậu vô thức nhét lại bộ đàm vào tai. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cậu: có khi gã quản lý sẽ chẳng trả tiền công hôm nay cho cậu mất.
“…Đừng bảo mày đang…”
“Ừ. Làm việc.”
Yeo Won cắt ngang câu hỏi hiển nhiên của Lee Tae Kang bằng giọng dứt khoát. Phản ứng của hắn thoáng giống Do Young Jae, nhưng khác ở chỗ hắn trông hoảng loạn hơn nhiều.
“Mày làm cái đó làm gì?”
Lee Tae Kang nhăn mặt, cứ như đứa em cưng của mình đang phải chịu cảnh khốn khó vậy. Thấy phản ứng ấy thật kỳ cục, Yeo Won lẩm bẩm với giọng bất đắc dĩ:
“…Vì tao bỏ học rồi.”
Thoát khỏi cuộc sống bị Tae Kang âm thầm kiểm soát, Yeo Won nhận ra mình chẳng còn gì. Không người yêu nghiêm túc, không mục tiêu để phấn đấu, bao lâu nay cậu chỉ như một kẻ ngốc nghếch bám theo hắn mà thôi.
“Phải làm gì đó chứ.”
Yeo Won không thể tiếp tục để thời gian trôi qua vô nghĩa. Dù cố tỏ ra điềm nhiên tiếp tục câu chuyện, mỗi lần nhìn gương mặt đầy bất an của Lee Tae Kang, lòng cậu cũng dao động. Sự rung động trước từng lời cậu nói giờ đây quá rõ ràng trong mắt hắn. Biết được điều đó, cảm xúc của hắn trở nên lộ liễu đến mức không thể giấu. Nhưng Yeo Won nghĩ khoảng cách này là vừa đủ, đây là một ranh giới mà họ không thể thao túng nhau nữa. Điều đó cần thiết cho cả cậu lẫn hắn.
Thực ra, sau ngày lễ hội, Yeo Won cũng hối hận. Dù vì lý do gì, cậu cũng không nên chạm vào điểm yếu của hắn như thế. Điều cậu luôn cho là thấp hèn nhất, cuối cùng chính cậu lại làm với hắn.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo vest rung lên. Trong không gian chật hẹp nơi hơi thở của cả hai đều nhạy bén đến từng chút, tiếng rung ấy chẳng khác nào tiếng sấm. Yeo Won giật mình, vội kiểm tra. Ánh sáng từ màn hình hắt lên, soi sáng căn phòng tối.
‘Anh Baek Seung Ha’ – cái tên được lưu ngay ngắn hiện lên. Yeo Won vô thức liếc sang Lee Tae Kang. Ánh mắt họ lại chạm nhau, và hàm hắn khẽ co giật.
“…Vâng, anh.”
Có lẽ vì cậu rời vị trí mà Baek Seung Ha cũng bị liên lụy, Yeo Won cố lảng tránh Tae Kang, bắt máy.
—Yeo Won, em đâu rồi? Quản lý đang tìm kìa. Có chuyện gì à?
Giọng lo lắng của Baek Seung Ha vang ra ngoài loa. Ý thức được Lee Tae Kang, cậu đáp nhanh:
“Em đi vệ sinh chút thôi. Xin lỗi anh. Em về ngay đây.”
—Không sao. Anh đến chỗ em luôn nhé.
“Dạ? Không, không cần…”
Baek Seung Ha như xem cậu là đứa trẻ cần che chở, chỉ hỏi vị trí rồi vội cúp máy. Có lẽ vì biết cậu mới làm lần đầu nên anh lo lắng quá mức. Xui sao lại đụng Lee Tae Kang ngay đây… Yeo Won xoa gáy, mặt mày đầy bối rối. Cậu định quay về vị trí thì khựng lại, nhìn hắn.
“…Tao không rõ Choi Young Do dính vào thế nào, nhưng…”
“…”
“Cẩn thận đấy. Trong phòng… hình như có lắp camera hay gì đó.”
Không hiểu sao ngay cả sự can thiệp này cũng làm Yeo Won thấy ngượng ngùng. Nhưng nếu không nói, cậu sẽ bất an đến mức không làm nổi việc trong thời gian còn lại. Thế nên cậu khó khăn mở lời.
“Ngay từ đầu, thằng Choi Young Do đó… Thôi, bỏ đi.”
Gia đình hắn chọn thuê một kẻ như vậy thì đúng là thật khó hiểu, nhưng giờ không phải lúc để nổi cáu. Người lớn nhà Lee Tae Kang chẳng phải loại cậu và hắn có thể đối đầu.
“…Chỉ cần nói mày sống ở đâu thôi.”
Yeo Won vừa lấp lửng định rời đi thì một câu nói như níu chân vang lên gấp gáp từ miệng hắn. Vô thức quay lại, cậu thấy Lee Tae Kang xoa mặt đầy bất lực, thở dài thốt thêm lần nữa:
“…Chỉ cần nói tao biết mày sống ở đâu thôi.”
Gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng, nhưng đôi mắt hắn dao động không ngừng. Đồng thời hơi ấm từ hắn truyền đến. Tae Kang đứng sát, chặn Yeo Won về phía cửa, tay chống lên kính mờ che khuất tầm nhìn ra ngoài. Khoảng cách gần hơn làm cho hơi thở của hắn rõ ràng hơn, mùi rượu từ hắn nồng nặc đâm vào mũi cậu.
“Không được sao…?”
Thấy Yeo Won ngập ngừng không đáp, hắn thì thầm bằng giọng trầm thấp. Sự tha thiết thoáng qua làm Yeo Won không giấu nổi vẻ bối rối. Hắn hẳn đã thấy cuộc gọi vừa rồi từ Baek Seung Ha, ánh mắt thay đổi ngay khi tên anh hiện lên màn hình. Nhưng giờ đây, Lee Tae Kang lại ở thế hạ mình rõ ràng. Đó là một cách khác để giữ cậu lại. Yeo Won thoáng sững sờ trước thái độ ấy.
Trước một Lee Tae Kang khác xa tưởng tượng, Yeo Won nhất thời mất lời.
“…”
Đúng lúc đó, điện thoại lại rung dữ dội, kèm theo tiếng Baek Seung Ha gọi cậu từ ngoài cửa. Chẳng kịp đáp lại, Yeo Won nhân cơ hội vội vàng thoát ra, mặt lộ vẻ mừng như bắt được vàng.
Cảm giác như vừa bước ra từ một chiều không gian khác, mơ hồ và hỗn loạn. Lee Tae Kang chỉ nói vài câu, vậy mà hơi thở cậu như bị bóp nghẹt, thôi thúc cậu phải thoát khỏi đó. Khoảng cách gần gũi, mùi hương cơ thể hắn đậm đặc xộc vào mũi, sự tuyệt vọng ẩn trong giọng nói vô cảm – tất cả kích thích từng tế bào trong cậu.
Vừa ra ngoài, Yeo Won vô thức ngoảnh nhìn cánh cửa đã đóng. Đột nhiên ai đó nắm lấy tay cậu. Hoảng hốt như kẻ gặp ma, Yeo Won quay sang.
“Đây rồi! Đi thôi. Giờ loạn lắm.”
“…Dạ?”
Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn mông lung, Yeo Won ngơ ngác hỏi lại, tầm nhìn mờ mịt.
“Khu vực của em đang đánh nhau đấy.”
“À…”
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Thấy Yeo Won ngẩn ngơ mãi không tỉnh, Baek Seung Ha lo lắng hỏi. Cậu vội lắc đầu rồi liếc lại cánh cửa im lìm. Sự tĩnh lặng ấy làm cậu khó hiểu. Lee Tae Kang cực kỳ ghét Baek Seung Ha, chỉ cần cậu ở gần anh thôi, hắn đã điên cuồng làm đủ trò. Vậy mà giờ hắn lại im re không chút phản ứng.
Sao thế…? Lẽ ra giờ này Tae Kang phải phát điên lao vào như con thú mất trí mới đúng. Đã bao lần như vậy, Yeo Won vô thức nghĩ lần này cũng thế. Nhưng dự đoán của cậu sai bét. Lee Tae Kang không điên cuồng chất vấn cậu, cũng chẳng lao vào Baek Seung Ha như dã thú nổi cơn thịnh nộ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.