thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 110
“Han Yeo Won, em sao thế?”
Đúng vậy, đừng ngốc nghếch thế này nữa. Chính cậu là người cắt đứt trước. Chính cậu đã chặt bỏ mọi thứ, vậy mà giờ cậu lại dao động. Thật nực cười. Yeo Won tự nhủ mình thảm hại đến mức nào, gân máu trong mắt nổi lên như muốn tự tẩy não chính mình.
Khi Yeo Won quay về vị trí, cảnh tượng trước mặt đúng là một bãi chiến trường. Chẳng hiểu sao lại xảy ra đánh nhau, mà lại toàn những gã to con. Việc tách chúng ra mất kha khá thời gian. Đã thế còn phải xoa dịu cả hai bên, đến mức quản lý – kể cả gã quản lý kia – cùng nhiều người khác phải ra mặt xin lỗi.
Khi đầu óc hỗn loạn của Yeo Won xử lý xong mớ rắc rối, đương nhiên cậu bị gã quản lý gọi vào mắng té tát. Không chỉ mắng, cậu còn bị đuổi thẳng cổ. Có lẽ thái độ của cậu làm gã khó chịu nên cậu nhận thông báo không cần làm nữa. Yeo Won chẳng thấy oan ức. Mới làm vài tiếng mà đã rời vị trí bao lần, bị đuổi cũng phải thôi. Cậu chỉ thấy có lỗi với Baek Seung Ha – người giới thiệu việc này cho cậu.
Rời phòng quản lý, Yeo Won lê bước về phía phòng thay đồ. Nhưng rồi cậu đột ngột quay lại. Bước chân nhanh dần, gần như chạy, Yeo Won dừng trước cánh cửa nơi cậu và Lee Tae Kang từng bị nhốt cùng nhau. Dù thời gian đã trôi qua khá lâu, dù biết rõ hắn không thể còn ở đây, cậu vẫn vội vàng mở toang cửa. Nhưng bên trong chỉ có một nhân viên đang ngồi hút thuốc nghỉ ngơi.
“Ha…”
Yeo Won bật ra tiếng thở dài ngớ ngẩn, hơi thở dồn dập.
‘…Không được sao?’
Không hiểu sao câu đó lại vang lên như lời van nài trong tai cậu. Giờ nghĩ lại, gương mặt hắn thế nào nhỉ? Ánh sáng mờ tối chẳng cho cậu thấy rõ, nhưng chắc chắn hắn gầy đi. Giọng nói khàn hơn bình thường, còn đôi mắt thì sao nhỉ?
Yeo Won bước ra ngoài như kẻ mất hồn, ngồi phịch xuống bậc thang. Ngồi bệt xuống, cậu lục túi tìm điếu thuốc. Ngậm lọc vào miệng rồi châm lửa, cậu để khói trôi qua cổ họng để xua đi cảm giác ngột ngạt chất chứa. Gió đêm lành lạnh lùa qua, đầu óc cậu dần trống rỗng.
“Đ*t…”
Bên trong lẫn ngoài câu lạc bộ vẫn ồn ào, người qua kẻ lại náo nhiệt, nhưng không khí quanh Yeo Won nặng nề như chì. Cậu lơ đãng nhìn tòa nhà bằng ánh mắt vô hồn.
Thành thật mà nói, Yeo Won vẫn lo cho Lee Tae Kang. Hắn có thể đang ở cùng Choi Young Do. Việc bỏ hắn lại lúc nãy khiến một góc trong lòng cậu day dứt đến phát điên. Chính cậu đã cắt đứt mọi thứ, vậy mà giờ cậu lại bồn chồn không yên. Những cảm xúc cậu từng cố lờ đi, từng đè nén, giờ đang trào lên mãnh liệt. Dù căm ghét, dù phẫn nộ, dù cảm thấy nhục nhã đến mức muốn bùng nổ, Yeo Won vẫn không giấu nổi điều từng bị mình chôn chặt.
Rằng cậu vẫn quý Lee Tae Kang đến mức đáng nguyền rủa.
Tình cảm hơn chục năm chẳng thể nào lạnh lùng cắt bỏ được. Dù tình nghĩa có phai nhạt, việc xóa sạch quãng thời gian ấy trong một sớm một chiều là điều bất khả thi. Vì thế mà mấy tuần qua Yeo Won sống như cái xác không hồn. Chẳng thấy đói, chẳng muốn uống, mọi thứ đều vô vị.
Yeo Won vứt điếu thuốc cháy dở, ôm mặt bằng cả hai tay rồi buông xuống. Một điếu, hai điếu, số tàn thuốc rơi vãi giữa hai chân cậu ngày càng nhiều. Người qua đường nhìn cậu ngồi lẻ loi trên bậc thang, xì xào bàn tán. Có kẻ cười vì dáng vẻ thảm hại của cậu, có người lại định bắt chuyện. Khoảng một tiếng trôi qua, khi tàn thuốc chất thành đống, cậu đứng dậy và phủi nhẹ mông.
Đúng vậy, từ bao giờ cậu lại nghĩ ngợi phức tạp thế này? Dù có quay mặt làm ngơ thì với tính của cậu, kiểu gì cũng sẽ quay lại vì không yên tâm. Yeo Won quyết định gạt cảm xúc sang một bên, phải hành động trước đã.
Yeo Won định bước vào câu lạc bộ lần nữa thì từ cửa sau phía đối diện, bóng dáng Choi Young Do lọt vào tầm mắt. Dẫn theo một tên đàn em, hắn châm thuốc, mặt mày cau có. Rồi hắn bất ngờ tát mạnh vào đầu tên kia, quát lớn:
“Mẹ kiếp, tao bảo mày canh chừng cho kỹ cơ mà!”
“Xin lỗi anh! Em cố bám theo rồi, nhưng anh biết đấy, nó dữ quá…”
“Đồ ngu! Côn đồ mà sợ thì làm ăn gì được?!”
Rõ ràng mọi chuyện không như dự tính của hắn. Choi Young Do tát thêm cái nữa vào má tên đàn em, nhổ toẹt nước bọt xuống đất.
“Tìm đi.”
“Em tìm từ nãy rồi, nhưng không biết nó chạy đâu mất tiêu…”
“Không tìm được thì mày chết với tao. Chết tiệt, thằng khốn đó chạy đâu rồi! Tưởng nó ngoan ngoãn nên tao yên tâm, hóa ra…”
Choi Young Do gầm lên, chửi bới om sòm đến mức người qua đường phải ngoái nhìn. Nghe lén cuộc nói chuyện, Yeo Won nhận ra Lee Tae Kang đã biến mất. Tốt rồi. Cậu thở phào, vô thức buông một hơi dài. Nhưng đúng lúc đó, Choi Young Do nhạy bén quay phắt lại phía cậu. Ánh mắt chạm nhau giữa không trung, và ngay lập tức, cơ thể cậu bị kéo mạnh.
“…Suỵt.”
Ai đó thì thầm, lôi cậu vào bóng tối giữa hai tòa nhà để nấp. Choi Young Do nhận ra điều bất thường, liền chạy tới, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Lạ thật… Hình như vừa thấy thằng Han Yeo Won…”
Đến chỗ Yeo Won vừa đứng, Young Do đưa mắt nghi ngờ nhìn quanh, lẩm bẩm. Nấp trong bóng tối giữa đêm, Yeo Won khẽ ngước lên nhìn Lee Tae Kang đang đứng sát mình. Hắn cũng quan sát Choi Young Do, rồi khi xác nhận tên đó đã đi xa, hắn thở ra một hơi ngắn.
“…Gì vậy? Chuyện gì thế này?”
Dù đã đại khái đoán được tình hình, Yeo Won vẫn hạ giọng hỏi cho rõ.
“Chuyện gì là chuyện gì.”
“…”
“…Thấy thế nào thì là thế đấy.”
Lee Tae Kang đáp bằng giọng điềm tĩnh. Rõ ràng hắn đang trốn tránh Choi Young Do. Thực ra với tính cách của cả cậu lẫn hắn, chẳng ai lại đi trốn một kẻ như Choi Young Do. Nhưng cả hai đều chọn cách né tránh. Họ sợ bị chú ý thêm lần nữa, hoặc sợ một trận đánh nhau khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn. Nếu vậy, lần này Lee Tae Kang có thể thật sự gặp rắc rối lớn.
Thấy Tae Kang bình tĩnh xử lý tình huống một cách chẳng giống hắn chút nào, Yeo Won bất giác khen ngợi bằng chất giọng nhỏ nhẹ:
“…Làm tốt đấy.”
Yeo Won nói lời khen ngượng nghịu, lùi lại một bước khỏi Lee Tae Kang đang đứng gần mình quá mức. Thoát được là tốt rồi. Cậu nghĩ mình không cần lo thêm nữa, cảm giác căng thẳng ban nãy giờ hóa ngớ ngẩn, cậu lúng túng gãi mũi. Yeo Won định quay đi thì khựng lại, bất chợt ngoảnh sang Tae Kang.
“…Nhưng sao mày lại bị thằng nó giám sát?”
“…”
“Không, ý tao là sao lại là nó?”
Yeo Won đã đắn đo mãi có nên hỏi không. Cậu không muốn dính sâu hơn, nhất là khi mối quan hệ giữa họ giờ chẳng còn gì. Nhưng cái cách Choi Young Do xuất hiện cứ như gai đâm, nên cậu không thể làm ngơ được.
Choi Young Do là loại người mà Yeo Won ghét cay ghét đắng. Tên đó chẳng quan tâm ai sống chết thế nào, miễn là có lợi cho mình. Nếu chỉ là chơi bời qua đường thì không sao, nhưng tên đó có cái sự dai dẳng độc địa. Dù bị Lee Tae Kang làm nhục, sỉ vả, hắn vẫn làm như không và tiếp tục bám lấy. Điều đó khiến Yeo Won vừa khó chịu vừa bất an.
Không biết Choi Young Do sẽ bám dai đến bao giờ, nên hồi học cấp ba, Yeo Won thường xuyên thấp thỏm mà chẳng ai hay. Chính vì thế mà cậu càng ghét hơn. Đến khi tốt nghiệp, thấy tên đó vẫn như con đỉa bám dính không rời, nỗi lo của cậu hóa ra chẳng hề thừa.
“…Là ông ta thuê nó.”
Lee Tae Kang nói như thể chuyện chẳng liên quan đến mình. Hắn cũng ngán ngẩm, ngậm điếu thuốc vào miệng.
“Bố mày à?”
“Ừ.”
Tae Kang châm lửa rồi bình thản trả lời.
“…Sao ông ta lại làm thế?”
Yeo Won nhăn mặt tỏ vẻ không hiểu nổi, hỏi lại. Lee Tae Kang bật cười khẽ như thấy chuyện này buồn cười lắm.
“Để chơi tao.”
Yeo Won càng mù mờ, nhíu mày sâu hơn.
“Không, ý tao là thằng đó bao lâu nay bám lấy mày để hãm hại mày, vậy mà…”
“Vì biết hết đấy.”
“…Biết hết mà vẫn làm à?”
“Mày nghĩ bọn đó có gì mà không biết không?”
Tae Kang nhìn cậu chằm chằm, hỏi ngược lại. Đôi mắt vốn khuất trong bóng tối thoáng sáng lên dưới ánh đèn pha từ xe ngang qua. Ánh nhìn tĩnh lặng nhưng đầy kích động dán chặt vào cậu không rời. Thoáng thấy áp lực, Yeo Won né tránh, đáp lại:
“Dù vậy cũng đâu cần đến mức đó? Còn quay cả video của mày nữa.”
“…Dù sao bọn đó chỉ muốn đuổi tao đi thôi.”
Tae Kang nhả khói, giọng thờ ơ như nước chảy.
“Sau này có chuyện gì thì đã có bằng chứng và lý do đàng hoàng, chọn thằng đó cũng chẳng tệ với bọn họ.”
Lee Tae Kang điềm nhiên, cứ như mọi thứ đang trôi theo đúng hướng.
“…Mày cứ chấp nhận hết vậy sao?”
“Chuyện hiển nhiên mà.”
“…”
“Từ lúc tao xăm kín một cánh tay.”
“…”
“Từ lúc tao theo mày vào cái trường đó.”
“…”
“Từ lúc tao chống lại lời bọn họ.”
Tae Kang tựa lưng vào tường, thản nhiên buông từng câu. Hắn cam chịu như đã biết từ lâu, hút hết điếu thuốc với gương mặt chẳng chút bất ngờ.
Còn tiếp
—————
*Hiuhiu bộ này gần end rồi mà còn rối rắm quá ?
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.