thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 112
***
Chật vật cắt đuôi được đám Choi Young Do, họ lên xe và lao đi mà không có điểm đến rõ ràng. Không thể đến nhà Lee Tae Kang, cũng chẳng thể tùy tiện đưa hắn đến chỗ Do Young Jae. Chân nhấn ga, nhưng đích đến vẫn là một khoảng trống mơ hồ.
Mải miết chạy dọc theo đường cao tốc ven sông Hàn, không tìm được lời giải cho hành động liều lĩnh vừa rồi, Yeo Won vẫn còn thở dốc, mắt nhìn thẳng về phía trước rồi khẽ lên tiếng:
“…Chúng ta có chỗ nào để đi không?”
Chỉ riêng việc Tae Kang còn ở Seoul thôi đã thấy nguy hiểm rồi. Những người trong gia đình kia hiểu rõ Choi Young Do là loại người nào, lẽ nào lại không tìm được đứa con trai đang ở đâu trong thành phố này? Chắc chắn họ sẽ tung hết quân ra để tìm kiếm. Đã cử người giám sát thì đồng nghĩa với việc họ không còn ý định nhân nhượng nữa.
“Đi Gangwon-do.”
Một nhịp sau, Yeo Won đang lái xe thì khẽ nghiêng đầu khi nghe câu trả lời của hắn.
“Sao lại đến đó?”
“Tao có một nơi quen thuộc.”
Trong tình cảnh bỗng dưng trở thành kẻ trốn chạy, một tiếng thở dài nặng nề tự động bật ra. Dù là việc cậu đã gây ra, nhưng thật sự là không có một kế hoạch nào cả.
“Đó là chỗ nào vậy?”
“Biệt thự của anh họ tao.”
Yeo Won chưa từng nghe kể chi tiết về những người anh em họ của Lee Tae Kang. Điều duy nhất cậu nhớ mang máng là họ đều là những người cực kỳ giàu có. Hình như cậu đã từng nghe Kim Myung Joo nói rằng, nếu gia đình Lee Tae Kang coi trọng danh tiếng, địa vị và trí tuệ thì gia đình những người họ hàng kia lại chỉ đặt tiền bạc lên hàng đầu. Kim Myung Joo có vẻ hiểu rõ về gia đình Lee Tae Kang hơn cậu.
“…Chúng ta cứ thế mà đi được sao?”
“Không sao đâu.”
Yeo Won lo lắng không biết đi mà không báo trước có ổn không, hay là đến rồi lại càng dễ bị lộ vị trí. Nhưng dù sao cậu vẫn đánh lái để đổi hướng. Thà kéo dài thời gian thêm một chút còn hơn là bị bắt ngay ở Seoul. Dù thế nào đi nữa họ cũng sẽ tìm ra mình, nhưng hiện tại cậu không còn cách nào khác.
Chiếc xe lao đi trên đường hướng về đích đến, chỉ còn tiếng động cơ vọng lại nặng nề. Một sự im lặng tuyệt đối bao trùm không gian. Yeo Won một tay giữ vô lăng, tay kia chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, lo lắng vuốt cằm. Phía trước chỉ còn con đường đen kịt. Thỉnh thoảng cậu lại muốn liếc nhìn Lee Tae Kang đang ngồi ở ghế phụ, nhưng cậu cố kìm lại. Cậu không muốn bị cuốn vào tình huống này.
Dù sao cũng chỉ là tạm thời. Chỉ cần giải quyết xong chuyện này, Yeo Won sẽ trở lại cuộc sống vốn có. Cuộc sống không có Lee Tae Kang. Cậu đã thích nghi tốt với nó. Yeo Won chỉ cần quay trở lại những ngày tháng mà mình đã thích nghi tốt thôi. Đúng vậy, mọi chuyện sẽ như thế.
Dù nghĩ như vậy, Yeo Won vẫn đột ngột lên tiếng, dường như xấu hổ vì hành động hai mặt của mình.
“Chuyện này không có ý nghĩa gì đâu.”
Yeo Won vội vàng nói để cố gắng vạch rõ ranh giới, nhưng phản ứng của đối phương lại im lặng hơn cậu nghĩ. Đó là một câu nói cộc lốc và thiếu thân thiện, nhưng đối phương dường như đã hiểu hết, bình thản đáp lại:
“Tao biết.”
Yeo Won lặng lẽ cắn môi dưới trước câu trả lời thờ ơ, không một chút mong đợi nào của hắn.
Biết cái khỉ gì chứ….
“…Giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ lại sống như trước.”
Yeo Won buột miệng nói một câu đầy hờn dỗi, khác hẳn với những gì cậu định nói, nhưng đối phương vẫn chỉ đáp lại một câu duy nhất:
“…Ừ.”
Đó là một sự chấp nhận đầy cam chịu.
Thấy Tae Kang cư xử khác lạ, Yeo Won càng thêm bực bội. Cậu lại im lặng. Từ bao giờ mà hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Người mà trước đây hễ cậu nói gì cũng cãi giờ lại ngoan ngoãn đến lạ. Bởi vậy mà cậu càng thêm khó chịu.
Yeo Won cáu kỉnh đạp mạnh chân ga, tăng tốc. Khi xe vừa vào đường cao tốc, bên ngoài chỉ còn ánh đèn pha của vài chiếc xe hơi hiếm hoi thỉnh thoảng rọi sáng con đường. Ngoài ra chẳng còn gì khác. Xung quanh bị bao phủ bởi màn đêm tối đen như mực. Một đêm đầy hỗn loạn.
**
Theo chỉ dẫn của Lee Tae Kang, họ đến một căn nhà riêng nằm sâu trong vùng núi Gangwon-do. Gọi là nhà riêng vậy thôi, nếu lớn hơn một chút nữa thì nó chẳng khác nào một khu nghỉ dưỡng. Hơn nữa, đối diện tòa nhà là một bãi biển trải dài. Khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng, giống như đang ở một khu nghỉ mát tuyệt vời vậy.
“Đẹp đến nghẹt thở…”
Yeo Won khẽ lẩm bẩm, hít thở làn gió biển trong lành khi quan sát xung quanh. Mùi mặn mòi xộc thẳng vào mũi, nhưng cậu lại không hề thấy khó chịu. Cảm giác như lồng ngực đang bị đè nén bấy lâu nay bỗng chốc được giải tỏa. Toàn thân Yeo Won mỏi nhừ sau gần hai tiếng lái xe, cậu ngồi trên ban công một lúc để hóng gió. Dù đã đi xa khỏi Seoul, Yeo Won vẫn không khỏi bất an, nhưng cậu gắng trấn an mình rằng họ đã câu được chút thời gian. Dù sao thì những gì họ có thể làm bây giờ cũng chỉ đến thế này thôi.
“Uống đi.”
Một lon bia được đặt lên chiếc bàn kính trên ban công. Yeo Won ngạc nhiên ngước nhìn Lee Tae Kang.
“…Mày còn có cả cái này sao?”
“Có người quản lý đến định kỳ.”
Yeo Won gật đầu, lúc này mới hiểu ra.
“…Vậy chẳng phải sẽ bị phát hiện nhanh thôi sao?”
“Đây là đất tư của anh họ tao, người lớn không biết đâu.”
Tae Kang uống cạn lon bia trong một hơi rồi đáp lại bằng giọng điệu bình thản. Đây là lần đầu tiên Yeo Won nghe Lee Tae Kang gọi ai đó là ‘anh’ nên cậu có chút ngạc nhiên.
“Sao tao chưa bao giờ nghe mày nhắc đến chuyện này?”
“Mày biết để làm gì?”
Yeo Won tặc lưỡi, cảm thấy chua xót khi nghe câu trả lời lạnh lùng đó. Rồi cậu khẽ cười nhạt và quay mặt về phía biển.
“Ừ thì. Tao biết gì về mày chứ.”
Nghe có vẻ mỉa mai, nhưng đó là lời nói chân thành từ tận đáy lòng cậu. Qua chuyện này, Yeo Won mới thấm thía rằng từ trước đến nay cậu chẳng hề biết gì về Lee Tae Kang. Những gì cậu biết chỉ là sở thích ăn uống, tính khí thất thường, thói quen nói năng và cử chỉ nhỏ nhặt của hắn. Còn những điều thực sự cần biết thì cậu lại hoàn toàn mù mờ.
“…Hừ.”
Tae Kang khẽ rên rỉ đầy tự giễu, nhíu chặt mày.
“…Đẹp trai.”
“Hả?”
“Anh ta rất đẹp trai.”
Trong khoảnh khắc, Yeo Won không hiểu hắn đang nói gì, cậu nhướn mày nhìn Tae Kang, y như hắn.
“Vừa đẹp trai vừa giàu sụ.”
“…Mày đang nói cái gì vậy? Ai… người anh họ đó hả?”
“Ừ.”
“…Hả, thật là nực cười. Vậy nên mày mới giấu à?”
“……”
“Thật sự từ trước đến giờ tao đã thấy rất vô lý rồi. Không phải đối phương là con trai sao? Này, tao không phải gay đâu. Vốn dĩ tao chẳng có hứng thú gì với đàn ông cả, sao cứ…!”
“Anh ta có người yêu rồi.”
“…Hả?”
“Anh ta có người yêu là con trai.”
“……”
“Một người có cả người yêu đồng giới thì còn tin tưởng cái gì được nữa.”
Tae Kang nhăn nhó mặt mày, uống cạn lon bia. Câu trả lời bất ngờ của hắn làm Yeo Won nhất thời không nói nên lời, nuốt khan một tiếng. Thì ra hắn không muốn cậu gặp người anh họ đó vì bất an. Dù thế nào đi nữa, ý đồ của hắn cũng chỉ có vậy.
…Thật là một tên dở hơi.
Yeo Won khẽ cười nhạt đầy mỉa mai, uống bia để xoa dịu sự khó hiểu. Cậu cảm thấy cơ thể mình nóng ran, lại cầm lon bia lên uống một hơi dài nữa.
Sự im lặng bao trùm một lần nữa. Nhưng rồi điện thoại trong túi áo khoác của Yeo Won rung lên liên tục như để phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Cậu vô thức lấy ra xem, trên màn hình hiện lên dòng chữ ‘Anh Baek Seung Ha’. Đây là cuộc gọi mà cậu phải nhận sau khi làm hỏng chuyện được giới thiệu và bị đuổi việc. Ban đầu Yeo Won định xin lỗi, nhưng chiếc điện thoại trên tay cậu đã bị đối phương giật lấy. Tae Kang ấn vào màn hình kết thúc cuộc gọi rồi giữ chặt nút home để tắt nguồn.
“Nếu chuyện này lọt đến tai bọn họ, việc đầu tiên là chúng sẽ truy tìm điện thoại.”
Trong tình thế bị động, Tae Kang đưa ra một lời giải thích nghe như biện minh.
“Tắt đi.”
Rồi hắn ném chiếc điện thoại đã tắt cho cậu. Thái độ ngược đời đầy tự tin của hắn khiến lông mày Yeo Won giật giật.
“Một cuộc điện thoại thì có sao đâu.”
“Lịch sử cuộc gọi vẫn còn đó.”
Yeo Won không khỏi bất mãn, nhưng đành nhét điện thoại vào chỗ khuất. Tae Kang nhận ra ngay phản ứng khó chịu của cậu, hắn nắm chặt lon bia như muốn bóp nát, tay run lên.
“Mày làm gì vậy?”
Nhìn chiếc lon bia méo mó, Yeo Won vô tình hỏi. Tae Kang vuốt cằm như đang cố gắng kìm nén điều gì đó rồi đáp:
“Sao?”
“Sao mày lại nổi nóng?”
“…Mày.”
Tae Kang chợt khựng lại. Sau một thoáng im lặng, hắn khẽ hỏi:
“…Lẽ nào… suốt thời gian qua mày ở cùng Baek Seung Ha?”
Vẻ mặt Tae Kang lộ rõ sự cố gắng kìm nén, nhưng bản thân hắn có vẻ nghĩ rằng mình đã kìm nén rất tốt.
“Mày nổi giận vì nghĩ là tao đã ở cùng anh ấy sao?”
“…Thôi bỏ đi.”
Tae Kang như không muốn nghe câu trả lời, hoặc có lẽ là sợ hãi, hắn bật dậy rồi quay mặt đi. Hắn vốn luôn tỏ ra chấp nhận và không mấy bận tâm đến những gì bố mẹ mình gây ra, nhưng lúc này, cảm xúc dồn nén đến mức tưởng chừng sắp bùng nổ. Cuối cùng hắn bóp nát hoàn toàn chiếc lon bia bằng một tay. Rắc. Âm thanh vang lên, chiếc lon bị nghiền nát đến biến dạng lăn xuống sàn.
“…Trên tầng hai có phòng trống. Tự tìm mà ngủ đi.”
Tae Kang đột ngột cất tiếng nhưng vẫn quay mặt đi. Giọng nói bị kìm nén, nghẹn lại nơi môi hắn. Nói xong, hắn đóng sầm cửa chính biệt thự rồi rời đi.
Bình thường đây là tình huống có thể dẫn đến một cuộc cãi vã lớn, nhưng Tae Kang đã chọn cách kìm nén cơn giận để xoa dịu tình hình. Yeo Won thở dài nặng nề, dùng nắm tay đấm nhẹ vào lồng ngực đang nghẹn ứ. Cậu không chắc mình có thể trụ lại đây được bao lâu trong tình trạng này. Thực ra Yeo Won có thể rời đi ngay lập tức, nhưng chính hành động không rời đi của cậu lại đầy mâu thuẫn.
***
Trên tầng hai có rất nhiều phòng trống, Yeo Won chọn bừa một phòng rồi lên giường ngủ. Vì lo lắng Tae Kang sẽ không quay lại, cậu đã đợi hắn đến tận rạng sáng mới thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, cậu cảm nhận được tiếng cửa chính biệt thự mở ra rồi đóng lại, lúc đó Yeo Won mới có thể nhắm mắt ngủ yên. Cậu cũng lo lắng nếu cứ lảng vảng sẽ bị ai đó nhìn thấy.
Mùi biển khác lạ so với Seoul khiến mắt Yeo Won tự động mở ra. Mấy tuần liền thức giấc ở những nơi xa lạ nên cơ thể cậu mệt mỏi rã rời. Yeo Won gắng gượng ngồi dậy, cảm giác như đang vác mấy bao tải nặng trĩu trên vai, lặng lẽ ngắm nhìn biển cả bao la trải dài ngoài cửa sổ. Biển buổi sáng lấp lánh đến chói mắt. Mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp đó, cậu chợt cảm thấy có tiếng động phía sau lưng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.