thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 113
“Dậy rồi thì xuống ăn cơm đi.”
Là Tae Kang. Hắn tựa người vào khung cửa, dường như đã đứng đó chờ cậu nãy giờ. Cơm? Yeo Won lúc này mới nhận ra mình đã nhịn đói từ tối qua. Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là việc Tae Kang dậy sớm và chuẩn bị cơm cho cậu. Xa lạ đến khó tin. Dù chỉ vài tháng trước thôi, đó vẫn còn là điều quá đỗi quen thuộc.
Yeo Won ngơ ngác chớp mắt. Tae Kang không nói thêm gì, quay người đi xuống cầu thang. Cậu uể oải ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bù. Hắn đóng sầm cửa bỏ đi như muốn phá tung nó, vậy mà sáng ra lại chuẩn bị cơm cho cậu. Thái độ đó thật sự làm cậu không quen.
Yeo Won chậm rãi xuống tầng một, tìm kiếm mãi mới thấy phòng ăn nằm khuất bên trong. Một mùi thơm cay nồng xộc vào mũi. Mùi hương đậm đến nỗi có lẽ từ trên cầu thang cũng có thể đoán được món ăn.
“…Gì vậy? Mày bảo tao xuống ăn cơm mà.”
Yeo Won càu nhàu hỏi, Tae Kang đặt nồi mì ramen vừa nấu xong xuống bàn ăn, đáp lại ngắn gọn:
“Cứ ăn đi.”
Thật ra bây giờ có mì ramen thôi cũng đã là sơn hào hải vị rồi. Hơn nữa, từ hồi còn học cấp ba, Tae Kang đã nấu mì ramen rất ngon, khác hẳn với vẻ ngoài của một cậu ấm nhà giàu.
“Mấy gói?”
“Năm gói.”
“…Giỏi đấy.”
Yeo Won lẩm bẩm rồi lén lút ngồi xuống bàn.
“…Còn trứng thì sao?”
“Năm quả.”
Giỏi thật. Cậu hài lòng gật đầu rồi cầm đũa lên. Khác với vẻ mặt cau có lúc nãy, Yeo Won húp soạt soạt những sợi mì như một người đã nhịn đói mấy ngày. Câu nói “cơn đói đánh tan mọi thứ” quả thật không sai. Dù không khí giữa cậu và Tae Kang có gượng gạo thế nào, Yeo Won vẫn cắm cúi ăn mì. Thật ra cậu đã khá lâu không thấy ngon miệng, nhưng hôm nay bụng cậu lại đói kỳ lạ, và bát mì ramen này đặc biệt ngon.
Thấy Yeo Won ăn như hổ đói, Tae Kang bỏ dở việc cầm bát đũa, lấy một chai nước suối còn nguyên trong tủ lạnh rót vào cốc.
“Ăn từ từ thôi.”
Giọng điệu hắn trách móc như mẹ mắng con, nhưng hành động rót nước cho cậu lại hoàn toàn trái ngược.
“Mày cũng ăn nhanh đi.”
Yeo Won vừa nuốt vội thức ăn trong miệng vừa vung vẩy đôi đũa.
“Biết rồi, ăn thì đừng có nói. Nghẹn bây giờ.”
Tae Kang nhíu mày nói thêm một câu.
Lắm lời thật.
Yeo Won lờ đi, tập trung vào việc ăn. Cậu cứ tưởng Tae Kang cũng ăn, nhưng thực ra chỉ có mình cậu là ăn ngon lành. Thỉnh thoảng Yeo Won cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình, nhưng cậu cố gắng tập trung hơn vào bữa ăn.
Cuối cùng thì họ vẫn để thừa đồ ăn. Trước đây hai người họ có thể ăn hết sáu gói mì. Yeo Won nhăn mặt vì bụng căng phồng, định dọn dẹp thì Tae Kang đột nhiên giật lấy bát đũa trên tay cậu. “Để tao làm.” Hắn ngăn lại bằng một câu ngắn gọn rồi nhẹ nhàng đáp “Ừ” và im lặng đảm nhận hết việc rửa bát.
Hành động đó có vẻ như một sự tử tế kín đáo, nhưng thực ra thường ngày vẫn vậy. Người đầu tiên quan tâm đến chuyện ăn uống của Yeo Won cũng là Tae Kang, người luôn âm thầm làm hết những việc khó khăn cũng là Tae Kang. Người luôn giải quyết hậu quả mỗi khi cậu gây chuyện cũng là Tae Kang, và người trả thù cho cậu mỗi khi cậu bị bắt nạt cũng là Tae Kang. Yeo Won đứng ngơ ngác bên bàn bếp, lặng lẽ nhìn tấm lưng rộng lớn đang cặm cụi rửa bát.
“…Mày có hay đến đây không?”
Có vẻ như không có người quản lý thường trực ở đây nên Yeo Won vừa nhìn tấm lưng kia vừa hỏi một câu vu vơ.
“Thỉnh thoảng.”
“Anh họ mày chắc là người rất ghê gớm nhỉ? Đến cái bồn tắm cũng có chức năng AI nhận diện người kìa.”
“…Ghê gớm chứ. Gần như độc chiếm hết tài sản của ông nội rồi.”
“Ông nội? Nghe nói ông ở nước ngoài mà?”
“Ừ. Anh ta được ông yêu quý lắm.”
“Còn mày thì sao?”
“Tao còn chẳng nhớ rõ mặt mũi ông ấy nữa.”
Tiếng bát đũa va chạm vào nhau vang lên bình dị. Ánh nắng chan hòa của một ngày đẹp trời không một gợn mây cũng rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ. Yeo Won cảm thấy lòng mình bỗng dưng nhẹ nhàng lạ thường. Không hiểu sao bầu không khí này, cái cảm giác như đã trở về cuộc sống thường ngày này lại khiến lòng cậu xao xuyến.
“Nhưng nếu ông cho anh họ mày hết tài sản thì sao?”
“Vậy nên những người khác trong gia đình không mấy ưa gì anh ta.”
“À…”
“Đến cả bố mẹ anh ta cũng không thích anh ta lắm.”
“Giới nhà giàu đúng là thật khó hiểu.”
“Lee Tae Ju chỉ cần nhìn thấy mặt anh ta là đã muốn ăn tươi nuốt sống rồi.”
“Nhưng mà lạ thật. Đây là lần đầu tiên tao nghe mày gọi anh ta là anh đấy.”
Tae Kang khựng lại một chút rồi khẽ hắng giọng như đang suy nghĩ điều gì đó.
“…Là một người đáng sợ.”
“Hình như đây cũng lần đầu tiên tao nghe mày nói ai đó đáng sợ đấy.”
“Hồi mười tuổi tao không gọi anh ta là anh, thế nên anh ta đã cười rồi thả con chó săn mà ông nội nuôi ra đuổi tao.”
“Hả? Cái tên điên này!”
“…Từ đó thành thói quen… thế nên mới nói giáo dục sớm quan trọng.”
Tae Kang lẩm bẩm bằng giọng điệu nghiêm túc giả vờ. Yeo Won suýt chút nữa đã nổi cáu vì những lời vô lý đó, nhưng thấy vẻ mặt của hắn không hợp với những lời vừa nói, cậu khẽ bật cười. Vừa cười xong, Yeo Won lại trở nên trầm ngâm, vô thức nhìn ra khung cửa sổ nối liền với phòng ăn.
Tránh xa khỏi Seoul và gạt bỏ hết mọi chuyện đã xảy ra, giả vờ như chưa từng có chuyện gì, nhưng cậu biết rõ đó không phải là sự thật. Yeo Won im lặng suy nghĩ một lát rồi lại lên tiếng:
“…Mày nghĩ chúng ta có thể ở đây đến bao giờ?”
Dù đã đến đây để trốn tránh một cách vô vọng, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một cuộc trốn chạy có thời hạn. Bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, và nếu trò trẻ con này kết thúc, không ai biết điều gì sẽ xảy ra với Lee Tae Kang.
“…Tao không biết nữa. Chuyện này không có trong kế hoạch.”
Tae Kang im lặng suy nghĩ khá lâu rồi đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
“Vậy kế hoạch ban đầu của mày là gì?”
Yeo Won chợt nhớ đến hình ảnh Tae Kang ngoan ngoãn đi theo Choi Young Do. Hắn nói không có kế hoạch, vậy thì rõ ràng việc cậu kéo Tae Kang bỏ trốn ngày hôm qua là một hành động hoàn toàn bất ngờ.
“Cứ làm theo những gì bọn họ muốn.”
Giọng Tae Kang không chút cảm xúc. Đó là một câu trả lời ngoan ngoãn nhưng lại mang âm hưởng của sự buông xuôi tất cả.
“Giờ mày mới nói vậy à? Đằng nào thì dù mày có gây chuyện, bọn họ cũng đủ sức ngăn chặn mà. Lấy chuyện đó ra uy hiếp mày….”
“Không hẳn chỉ vì vậy.”
Tae Kang dừng vòi nước đang chảy, lúc này mới quay mặt lại. Cùng lúc đó, Yeo Won chạm phải đôi mắt đen thẳm đầy u ám của hắn.
“…Vì tao nghĩ mày sẽ không bao giờ nhìn mặt tao nữa.”
“……”
“Mày đã bỏ nhà và bỏ học, tao nghĩ mày sẽ không bao giờ gặp lại tao nữa.”
Giọng hắn đều đều, không một chút ngữ điệu, nhưng đầu ngón tay Yeo Won lại run rẩy. Một cơn đau nhói như có gai băng đâm vào vùng tim cậu. Cảm giác tội lỗi mơ hồ mà cậu đã cảm thấy trong suốt thời gian lẩn trốn giờ đã hiện rõ hình hài.
Đúng vậy, Yeo Won đã nghĩ lỗi là do Tae Kang, nhưng cậu cũng lường trước được hành động của mình sẽ gây ra một vết thương lòng lớn đến nhường nào cho hắn. Cảm giác như cậu đang tận mắt chứng kiến sự thật đó. Sự trả thù nông cạn mà cậu vừa muốn vừa không muốn đã có tác dụng quá tốt đối với hắn.
“…Vì tao nghĩ mày thật sự đã bỏ rơi tao rồi.”
Vẻ mặt bình thản khi hắn nói điều đó càng khiến cậu cảm thấy day dứt.
“……”
Yeo Won chỉ biết mím chặt đôi môi đang khô khốc.
“Vậy thì… tao cũng không cần phải ở lại Hàn Quốc nữa.”
Từng câu từng chữ đều là những lời đáp trả đầy mù quáng. Những lời nói cho thấy hắn đã dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình chỉ vì một mình cậu làm cho lòng Yeo Won trĩu nặng. Cậu nghiến chặt răng, siết chặt quai hàm. Cố gắng phớt lờ những lời đó, cậu càu nhàu đáp lại:
“Chỉ vì chuyện đó mà mày làm như vậy có đáng không? Tao là gì chứ.”
“Đúng vậy. Mày là gì chứ.”
“……”
“Mày là gì mà tao lại không muốn sống thiếu mày?”
Đó là một câu nói xuyên thấu tận đáy lòng. Một sự thấu hiểu sâu sắc lan tỏa khắp cơ thể Yeo Won như màu nước loang ra. Chỉ một câu nói bình thường đó thôi đã truyền tải trọn vẹn cảm xúc và gánh nặng mà hắn dành cho cậu. Cái thái độ dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nếu không có cậu, những lời nói rằng cuộc sống không có cậu chẳng còn ý nghĩa gì, tất cả chồng chất lên nhau, nặng trĩu như những quả tạ.
Yeo Won đã nghĩ mình cảm nhận đủ tình cảm của hắn dành cho mình, nhưng hóa ra vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Đó không phải là tất cả.
“…Đừng có ngốc nghếch như vậy. Vì tao mà mày định chấp nhận hết những gì bọn người đó muốn sao?”
“Sao? Mày thấy phiền phức à?”
“……”
Yeo Won giật mình, nhíu mày khi bị nói trúng tim đen. Tae Kang đã nhận ra ngay rằng cậu cảm thấy gánh nặng, khẽ gật đầu như đã đoán trước được.
“Đừng lo.”
“……”
“Tao sẽ không bắt mày chịu trách nhiệm đâu.”
Tae Kang lấy một chai nước suối từ tủ lạnh rồi uống ừng ực.
“Nếu tao định làm vậy thì ngay từ đầu tao đã cưỡng hiếp mày và làm theo ý mình rồi.”
Tae Kang thản nhiên nói những lời vô lý rồi kiểm tra chiếc ấm điện đang đun nước và rót vào cốc. Hàng loạt hành động diễn ra thật tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Giống như con người thật của hắn vậy.
“…Uống đi.”
Hắn đưa cho cậu một tách trà có túi lọc. Tae Kang đẩy nhẹ chiếc cốc còn ấm áp về phía cậu rồi cũng cẩn thận nhấp một ngụm trà nóng hổi của mình. Yeo Won ngơ ngác nhìn những hành động tự nhiên đó rồi như bị thôi miên mà hỏi:
“…Sao mày lại không làm vậy?”
Đó là một câu hỏi bật ra hoàn toàn không suy nghĩ. Câu hỏi nguyên thủy về việc tại sao hắn đã không làm như vậy sớm hơn nếu đã phải chịu đựng nhiều như thế cứ thế tuột khỏi miệng cậu.
“Vậy thì sao mày không làm vậy sớm hơn?”
“……”
“Suốt thời gian qua mày đã làm mọi thứ theo ý mình, sao lúc đó mày lại không nói ra?”
Yeo Won nắm chặt chiếc cốc nóng và nhìn thẳng vào mắt hắn. Gương mặt vô cảm của Tae Kang hiện rõ trong tầm mắt cậu. Nhìn hắn trực diện dưới ánh sáng, cậu có thể thấy rõ. Hắn đã gầy đi rất nhiều, và những vết thương chưa lành vẫn còn hằn lại trên khóe miệng thành những vết thâm nhạt. Chắc chắn một trong số đó là vết thương do cú đấm của cậu gây ra trong lễ hội. Nhìn thấy điều đó, quai hàm Yeo Won siết chặt lại. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái cảm giác ruột gan nóng như lửa đốt là như thế nào.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.