thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 114
“…Có nhiều lý do lắm.”
Lee Tae Kang vừa nói vừa khẽ vuốt cằm. Hắn tránh ánh mắt cậu, cúi đầu như đang chìm trong suy nghĩ rồi nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống.
“…Nhưng những cái khác đều chỉ là ngụy biện thôi, thật ra chỉ có một lý do duy nhất.”
“……”
“Vì tao quá thích mày.”
“……”
“Thậm chí chỉ là thích như một người bạn… Tao không đủ tự tin để dứt bỏ tình cảm ấy.”
Hắn thản nhiên nói với vẻ mặt không chút gợn sóng. Trái lại, gương mặt Yeo Won vẫn không thể giãn ra. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được những lời này. Những lời thú nhận nặng trĩu cứ nối tiếp nhau, tim cậu đập loạn xạ như muốn vỡ tung. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cậu, cứ như có chất lỏng nhớp nháp đang phủ kín toàn thân và làm cậu không thể thốt nên lời.
***
Cả ngày Yeo Won chẳng làm gì cả. Điện thoại đã tắt ngóm, đương nhiên là không có cả internet, thỉnh thoảng cậu chỉ xem TV. Suốt cả ngày dài đằng đẵng, cuộc trò chuyện duy nhất giữa cậu và Lee Tae Kang chỉ diễn ra vào bữa sáng.
Khi Yeo Won xem TV ở phòng khách, Lee Tae Kang ngồi giết thời gian ở ban công. Thời gian cứ trôi qua vô vị như thế. Nhưng kỳ lạ là cậu lại không hề thấy buồn chán. Những tuần trước đó không có Lee Tae Kang thật tẻ nhạt và cô đơn đến phát ngán. Nhưng giờ đây, dù chẳng làm gì, chỉ lén nhìn hắn thôi, Yeo Won chợt giật mình nhận ra thời gian đã lặng lẽ trôi qua từ lúc nào.
Suốt cả ngày dõi theo Lee Tae Kang, Yeo Won không khỏi tò mò hắn đang nghĩ gì. Hắn dường như cố tình lảng tránh ánh mắt cậu, thậm chí đến cả những lần chạm mặt vô tình trong căn biệt thự rộng lớn này cũng tìm cách né tránh.
Thái độ đó của hắn thật kỳ lạ. Rõ ràng trước đây Tae Kang luôn cố tình gây sự chú ý, nhưng sau khi đã trút hết mọi chuyện, hắn lại lảng tránh cậu một cách đầy khó hiểu. Ngay cả bữa trưa, hắn cũng chỉ bảo cậu ăn rồi tránh mặt, thế nên Yeo Won cũng không biết hắn có ăn hay không.
Có lẽ việc Lee Tae Kang tránh mặt lại tốt cho cậu. Gặp mặt hắn không còn thoải mái như trước, và những vướng mắc trong lòng cậu vẫn dai dẳng như tàn dư khó tiêu. Đương nhiên là như vậy. Nhưng người nên trốn tránh phải là cậu chứ. Lee Tae Kang trốn tránh cứ khiến cậu cảm thấy bực bội khó tả. Nếu không phải cậu đã đưa hắn bỏ trốn, có lẽ hắn đã bị bắt đi và rời khỏi Hàn Quốc rồi. Hoặc tệ hơn là Tae Kang có thể bị giam cầm và đánh đập như một con chó. Dù sao thì người đã thản nhiên nói ra những chuyện khó xử cũng là hắn mà.
“Tối nay ăn gì?”
Yeo Won bất ngờ mở toang cửa phòng Lee Tae Kang và cố tình lên tiếng trước. Cậu muốn tự tay chuẩn bị bữa tối nên đã mở tủ lạnh, nhưng chẳng có gì nhiều so với việc quản gia vẫn thường xuyên đến đây. Chỉ có vài chai nước suối và lon bia, cơm ăn liền và đồ ăn đông lạnh chế biến sẵn, thậm chí còn không có cả mì gói. Yeo Won phải suy nghĩ một hồi mới hỏi.
“…Tso sẽ ra ngoài mua.”
Lee Tae Kang ngồi trên giường, khẽ giật mình như có chút ngạc nhiên. Nhưng rồi hắn đứng dậy, định bước qua cậu để đi ra ngoài. Yeo Won vội theo hắn và nghi hoặc hỏi:
“Ra ngoài rồi lỡ bị phát hiện thì sao?”
“Chắc chắn là chúng vẫn chưa đánh hơi được đâu.”
“Sao mày biết?”
“Trong vòng vài cây số quanh đây không có camera giám sát.”
“…Thật sao?”
“Mày cứ ngoan ngoãn ở đây.”
Tae Kang khẽ đáp rồi hướng về phía cửa ra vào. Yeo Won bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng rồi nói thêm:
“Vậy tao cũng đi.”
“…Để làm gì? Mày cứ ở nhà đi.”
“Người tao cứ bứt rứt khó chịu. Cả ngày ở mãi một chỗ.”
Yeo Won nói không sai. Cậu muốn hít thở không khí bên ngoài, và cũng muốn trêu chọc Lee Tae Kang đang cố tình tránh mặt mình. Nhưng hắn không hề chớp mắt, thờ ơ đáp:
“Vậy thì tùy mày.”
Xí. Đúng là đồ vô vị, chẳng có chút hứng thú nào để trêu chọc.
Yeo Won bực bội nhếch mép rồi bước theo sau Tae Kang.
Căn biệt thự này lộng lẫy và rộng lớn, nhưng xung quanh chẳng có gì cả. Thứ tồn tại chỉ là vài ngọn đèn đường thưa thớt, mùi biển mằn mặn và những hạt cát lang thang trên đường. Không thấy bóng dáng du khách, Yeo Won chắc chắn rằng nơi này là khu đất tư nhân của người anh họ Tae Kang.
Yeo Won xỏ đôi dép lê trong biệt thự đi ra ngoài, nhưng cậu nhanh chóng hối hận. Những hạt cát bay từ bãi biển cứ liên tục lọt vào dép và gây khó chịu. Tae Kang bực bội giũ giũ dép xuống đất rồi thong thả bước đi, đến khi cậu hoàn hồn thì hắn đã đi trước cậu một đoạn khá xa.
Thật là một kẻ đáng buồn cười. Lúc thì hắn cuống cuồng nói thích cậu, nhưng khi nhìn thấy sự thờ ơ này, tất cả những lời nói đó đều trở nên thật nực cười. Yeo Won bỏ lại những hạt cát vướng víu phía sau, nhanh chóng bước đi để rút ngắn khoảng cách.
Đi bộ được hơn hai mươi phút, cuối cùng những cửa hàng cũng bắt đầu xuất hiện trên con đường vắng vẻ. Đương nhiên là hầu hết đều đã đóng cửa hoặc không rõ có còn kinh doanh hay không. Yeo Won định bụng sẽ mua gì đó ăn rồi về, nhưng Lee Tae Kang im lặng bước vào một cửa hàng tồi tàn.
Nơi hắn quen thuộc bước vào là một cửa hàng tạp hóa cũ kỹ như một cái lỗ chuột, có một bà cụ đang ngủ gật sau quầy thu ngân. Cửa hàng bán đủ thứ, từ bánh kẹo, mì gói đến nước giải khát, nhưng số lượng không thể so sánh với những cửa hàng ở Seoul. Lee Tae Kang tùy tiện chọn vài món. Mấy gói mì ăn liền, đồ ăn liền có thể nấu ngay và cả ngũ cốc với sữa sắp hết hạn sử dụng.
Yeo Won định lấy thẻ ra thanh toán nhưng Lee Tae Kang đã ngăn cậu lại. Hắn đưa ra hai tờ năm vạn won rồi không nhận tiền thừa và bước ra ngoài.
“Tao định mua mà.”
Yeo Won hờ hững lên tiếng khi Lee Tae Kang lại bước đi trước mình, và hắn cũng chỉ thản nhiên đáp lại:
“Mày có tiền mặt không?”
“…Dùng thẻ cũng được mà.”
“Dùng thẻ sẽ bị lộ ngay.”
“…À…”
Yeo Won chợt hiểu ra, khẽ gật đầu.
“Mày thạo thật đấy.”
“Cố gắng cầm cự thêm chút nữa.”
“……”
“Mày đã cố tình bỏ trốn cùng tao mà.”
Cậu tưởng hắn không biết chuyện đó, nhưng hóa ra không phải vậy. Yeo Won ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Đường về nhà dường như ngắn hơn lúc đi. Chỉ có tiếng sóng vỗ nhè nhẹ và tiếng bước chân trên con đường đầy cát khẽ vang lên trong tĩnh lặng. Không khí ẩm ướt đặc trưng của biển cả phả vào, tạo cảm giác nhớp nháp như dính chặt vào da, nhưng không khí giữa cậu và Lee Tae Kang lại khô khốc lạ thường. Cả hai lại im lặng bước đi, làm Yeo Won cảm thấy bức bối đến ngứa ngáy cả người. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy khó chịu đến vậy, nên chỉ có mình cậu là cứ đứng ngồi không yên.
Yeo Won muốn bước đi thật chậm. Cậu thích tiếng sóng vỗ rì rào, thích cả việc được cùng hắn đi dạo sau một thời gian dài, và cả sự thư thái hiếm hoi này cũng khiến cậu cảm thấy bình yên. Thế nhưng Lee Tae Kang lại bắt đầu bước nhanh hơn. Khoảng cách giữa họ dần nới rộng, Yeo Won trừng mắt nhìn bóng lưng hắn rồi hơi chạy để đuổi kịp.
“Mày bị táo bón à? Sao mà vội thế?”
Yeo Won hằn học buông một câu, Lee Tae Kang chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi khẽ thở dài.
“Đi chậm thôi.”
“Để làm gì?”
Lee Tae Kang thờ ơ đáp, cứ như không cần thiết phải làm vậy.
“Mày bảo đi chậm thôi mà.”
Yeo Won kiên quyết nói lại, Lee Tae Kang khẽ thở dài rồi nói thêm:
“Mày bảo đói bụng mà.”
“Tao muốn đi dạo một chút.”
Giọng điệu của cậu nghe như đang cố tình làm nũng. Lee Tae Kang im lặng nhìn xuống Yeo Won một lúc rồi đột nhiên tránh ánh mắt cậu và bước nhanh hơn.
“Này! Mày cứ…, á!”
Yeo Won định bực tức vì thái độ né tránh của Tae Kang, nhưng đúng lúc đó, có thứ gì đó đâm vào lòng bàn chân cậu. Yeo Won khẽ rên lên. Có vẻ như việc đi dép lê trên con đường đầy cát là nguyên nhân. Cậu nhăn nhó bước khập khiễng một bên chân và lẩm bẩm chửi thề: “Chết tiệt.” Chẳng có gì suôn sẻ cả. Lee Tae Kang cứ cư xử kỳ lạ, và bản thân cậu cũng thấy kỳ lạ khi cứ phản ứng lại như vậy. Tình huống ấy cùng với việc bị thương ở chân đột nhiên làm Yeo Won cảm thấy vừa bực bội vừa tủi thân.
Có phải hắn lạnh nhạt với cậu vì những gì cậu đã làm không? Yeo Won thừa nhận.Những hành động bốc đồng của cậu khiến Lee Tae Kang tức giận cũng là điều dễ hiểu. Dù có lý do, dù cậu tin đó là những hành động chính đáng, nhưng nếu phải trả lời liệu chúng có đáng đến mức xóa nhòa hơn mười năm gắn bó hay không, Yeo Won cũng không biết phải nói thế nào.
“Hà…”
Cậu đứng im một lúc lâu, tiếng thở dài bật ra còn lớn hơn cả cơn đau ở chân. Bỗng một bóng người tiến lại gần và khẽ hắng giọng.
“Mày làm gì vậy… Này!”
Yeo Won kinh ngạc đánh vào lưng Tae Kang khi hắn đột nhiên bế xốc cậu lên. Dù hắn có vóc dáng to lớn và khỏe mạnh đến đâu, việc bế một người đàn ông cao hơn 1m80 như vậy chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, hành động này có phần hơi kỳ cục. Yeo Won bối rối đến nóng cả mặt.
Lee Tae Kang đặt cậu xuống một chiếc ghế băng gần đó. Những chiếc ghế băng được đặt rải rác khắp nơi trên con đường, hướng ra bãi cát và biển cả. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống rồi quỳ một chân xuống trước mặt cậu.
“Mày… mày làm gì vậy?”
Vừa mới bị bế lên bất ngờ, giờ hắn lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt cậu và nâng bàn chân bị thương của cậu lên. Hàng loạt hành động kỳ lạ chỉ khiến cậu càng thêm bối rối.
“Mau đứng dậy đi. Mày làm cái trò gì vậy hả?”
Yeo Won vội vàng nhìn xung quanh vì sợ có ai đó nhìn thấy rồi hấp tấp nói. Nhưng Lee Tae Kang vẫn chăm chú nhìn vào lòng bàn chân bị thương của cậu và cẩn thận gắp mảnh thủy tinh găm vào thịt ra.
“Ư…”
Yeo Won khẽ rùng mình vì cơn đau nhói, Lee Tae Kang cau mày.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.