Những Chàng Trai Nguy Hiểm - Chương 115

thứ 2 phát sóng

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 115

“Đáng lẽ mày không nên đi dép lê.”

Đi dép lê gần bãi cát rất dễ bị thương. Chân có thể bị trầy xước bởi những hạt cát, hoặc tệ hơn là những mảnh thủy tinh nhỏ hay vỏ sò ẩn mình trong cát có thể đâm vào da như bây giờ.

“Thấy nó ở đó nên tao xỏ thôi.”

“…May mà vết thương không quá sâu.”

“Tao biết mà. Cũng không đau lắm.”

“Nhưng vẫn là bị thương.”

“Có gì đâu mà làm quá.”

“Đây đâu phải lần đầu.”

“Cái gì?”

“Chuyện bị thương. Chuyện mày chẳng quan tâm đến việc bị thương. Tao thấy ghét cay ghét đắng cái đó.”

Chỉ một mảnh thủy tinh nhỏ găm vào chân mà hắn đã bế xốc cậu lên rồi lại quỳ xuống đất để xem xét chân cậu, tất cả đều có vẻ thái quá, nhưng lý do cho những hành động đó cuối cùng lại quy về một điều.

“…Này, Lee Tae Kang.”

Yeo Won khẽ gọi, cảm nhận được ánh mắt đặc trưng của hắn đang nhìn lên.

“…Mày thích tao đến vậy sao?”

Đôi mắt vốn dĩ thờ ơ của hắn đang nhăn nhó vì đủ thứ cảm xúc: bực bội, lo lắng, và cả những điều cậu không thể gọi tên. Giờ đây, khi đã biết rõ mọi chuyện, Yeo Won mới nhìn thấu tất cả. Nếu cậu thấy Lee Tae Kang như thế này trước khi biết sự thật, có lẽ cậu chỉ nghĩ rằng hắn vẫn như mọi khi. Họ luôn như vậy mà. Có lẽ vì cả hai quá đặc biệt với nhau nên những hành động này cũng trở nên hiển nhiên.

Nhưng bây giờ thì khác. Khi đã biết hết, cuối cùng Yeo Won cũng nhìn thấy tất cả. Cậu bỗng cảm thấy mình thật ngốc khi đến tận bây giờ vẫn không nhận ra những điều hiển nhiên như vậy.

“…Sao mình lại chẳng nhận ra gì nhỉ?”

Yeo Won khẽ lẩm bẩm một mình, vừa nói vừa nhìn xuống Lee Tae Kang. Lẽ ra cậu đã có thể nhận ra từ cái ánh mắt khao khát và đầy dục vọng kia rồi, vậy mà… tại sao? Tại sao cậu lại không nhận ra sớm hơn? Có lẽ cậu đã nhìn Lee Tae Kang qua một lớp kính của những ảo tưởng đơn phương. Cậu luôn nghĩ Lee Tae Kang là người bạn sẽ luôn ở bên cậu vô điều kiện, là người duy nhất sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu. Chính cái ảo tưởng ấy, cái lòng tham ích kỷ ấy đã che mờ đi những gì hiển hiện trước mắt cậu.

“…Vì tao đã giấu mà.”

“Ngay cả anh Seung Ha cũng biết, cả cái tên Kim Myung Joo ngốc nghếch kia cũng lờ mờ nhận ra, vậy mà…?”

“Thôi đi. Giờ nói những chuyện đó còn ý nghĩa gì nữa.”

Lee Tae Kang thờ ơ đáp, nhưng Yeo Won chợt nghĩ. Họ đã ở bên nhau suốt một thời gian dài như vậy, nếu trong suốt quãng thời gian đó Lee Tae Kang luôn thích cậu… Nếu cậu là Lee Tae Kang… Nếu cậu đã đơn phương thích Lee Tae Kang hơn mười năm…

“…Có lẽ tao sẽ rất hận mày.”

“Mày đang nói cái gì vậy?”

“Đã thích lâu như vậy, đã ở bên cạnh lâu như vậy. Nếu thật sự không nhận ra dù chỉ một lần…”

“……”

“Thỉnh thoảng chắc chắn sẽ rất hận.”

Yeo Won khẽ cười nhạt, giọng có chút trêu đùa. Nhưng Lee Tae Kang không đáp lời. Cậu không biết hắn không muốn trả lời hay đang xấu hổ, nhưng cậu biết hắn đang cố tình né tránh câu trả lời.

“…Nếu không sao thì đứng dậy đi.”

Lee Tae Kang đứng dậy và quay mặt đi. Đúng hơn là hắn đang cố tình tránh ánh mắt cậu. Bầu không khí khó xử lại một lần nữa bao trùm lấy cả hai. Chân Yeo Won chẳng còn đau chút nào nên cậu đứng dậy và chậm rãi bước đi. Lee Tae Kang lại bước nhanh hơn cậu, nhưng vẫn giữ khoảng cách không quá hai bước chân.

Yeo Won vẫn cảm nhận được sự cố gắng né tránh của hắn, nhưng cũng cảm thấy được sự quan tâm khi hắn cố gắng đi chậm lại để giữ khoảng cách với mình. Cậu định gọi hắn lần nữa, nhưng họ đã đến trước biệt thự rồi. Yeo Won chợt cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng dù sao thì cậu cũng định sẽ cùng Tae Kang ăn tối và nói chuyện nhiều hơn.

Vào lại biệt thự, Yeo Won đặt túi đồ ăn đã mua xuống bàn ăn, Lee Tae Kang liền định đi thẳng lên tầng hai. Thấy vậy, Yeo Won vội vàng hỏi:

“Mày không ăn tối sao?”

Cậu hỏi chỉ để chắc chắn, hắn không quay đầu lại mà đáp:

“Mày ăn trước đi.”

Yeo Won đứng ngây người nhìn bóng lưng Lee Tae Kang đang đi lên cầu thang. Việc hắn cố tình tránh cả bữa tối làm trái tim cậu vừa mới dịu lại lại bắt đầu nhói lên.

Thật không thể hiểu nổi. Rõ ràng hắn nói thích cậu mà. Chết tiệt, lúc thì hắn ầm ĩ lên là thích cậu, vậy mà sao bây giờ lại cứ cố tình lảng tránh một cách khó hiểu như vậy? Yeo Won hoàn toàn không thể hiểu được tâm trạng của hắn.

Với vẻ mặt bực bội, Yeo Won định thô bạo lấy những thứ đã mua ra sắp xếp, nhưng rồi đột nhiên dừng tay, giận dữ trừng mắt nhìn lên tầng hai. Càng nghĩ cậu càng thấy bực bội. Thật ra những khúc mắc trong ngày lễ hội vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết, người nên trốn tránh là cậu mới đúng, và dù muốn trốn tránh, cậu vẫn phải lo lắng, suy nghĩ rồi cuối cùng đến tận đây vì hắn, vậy mà hắn lại cư xử như vậy. Cơn giận trong Yeo Won cứ dâng lên.

Hơn nữa, người đang cố gắng giải quyết mọi chuyện lại là cậu. Ở bên nhau khiến Yeo Won dần quên đi những chuyện đã xảy ra trước đây. Trong mắt cậu chỉ có Lee Tae Kang, và cái dáng vẻ vụng về lo lắng cho cậu lúc nãy đã khiến trái tim cậu rung động. Cậu lại một lần nữa bị hắn xoay như chong chóng.

Yeo Won cố tình bước lên cầu thang thật mạnh để tạo ra tiếng động lớn rồi thô bạo mở toang cửa phòng Lee Tae Kang. Nhưng cậu nhíu mày vì căn phòng trống không, rồi cậu lại mở mạnh cánh cửa phòng bên cạnh dù không biết có gì ở đó.

“Này, mày―!”

Một tấm lưng trần vạm vỡ vừa mới cởi áo hiện ra trước mắt cậu. Ban đầu Yeo Won giật mình định quay đi vì dáng vẻ bán khỏa thân ấy, nhưng đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại dữ dội.

“…Cái gì…?”

Giọng nói nghẹn lại, đứt quãng vang lên.

“Cái gì thế kia…?”

Một vết bầm tím lớn trải dài trên lưng hắn, chi chít những vết thâm tím khác. Vẫn còn ửng đỏ và tím bầm, chắc chắn là vết thương mới. Thậm chí đó không chỉ là những vết bầm tím thông thường, mà rõ ràng là dấu vết của việc bị đánh bằng vật cùn. Yeo Won không thể không nhận ra. Cậu cũng đã từng bị đánh, cũng từng có nhiều vết bầm tím và sẹo. Tấm lưng rộng lớn của hắn như sắp nát vụn, toàn bộ đều là những vết bầm tím.

“…Mày bị đánh sao?”

Đã lâu lắm rồi cậu mới nhìn thấy những tàn dư của bạo lực như thế này. Có lẽ là lần đầu tiên kể từ hồi còn học trung học. Sau khi vào đại học và ra ở riêng, Lee Tae Kang hầu như không còn va chạm với người nhà nữa.

“Chết tiệt… Rốt cuộc là bao nhiêu…”

Gương mặt không sao không có nghĩa là mọi thứ đều ổn. Yeo Won vội vàng xoay người Lee Tae Kang lại để kiểm tra bụng và ngực hắn. Quả nhiên là chẳng có chỗ nào lành lặn.

“Cái này… mày đã chịu đựng hết sao?”

Đôi môi Yeo Won run rẩy, khó khăn lắm mới thốt ra được lời.

“…Rốt cuộc là bị đánh bằng cái gì mà bầm tím đến mức này? Gậy bóng chày? Hay gậy golf? Chắc chắn phải có vài cái xương gãy chứ…”

“Đủ rồi.”

Lee Tae Kang gạt bàn tay đang kinh hãi sờ soạng khắp người mình ra rồi lại mặc áo vào. Hắn lạnh lùng đáp lại Yeo Won đang áp sát lại gần và giữ khoảng cách với cậu.

“…Ra ngoài đi.”

“Cái gì?”

“Tao bảo ra ngoài. Mày không thấy sao? Tao muốn đi tắm.”

“…Mày chỉ có mỗi chuyện đó để nói thôi sao?”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ tao phải khoe với mày là tao bị đánh à?”

“…Mày đã đi bệnh viện chưa?”

Yeo Won thận trọng hỏi, Lee Tae Kang khẽ bật cười rồi thờ ơ đáp:

“Gãy một cái xương thì có chết ai đâu. Dù sao thì cũng đâu phải lần một lần hai.”

“Sao mày cứ để bị đánh như vậy? Sao mày lại chịu đựng hết? Mày đâu còn là trẻ con nữa. Vóc dáng to lớn như thế mà không thắng nổi một ông bố già nua, cứ ngu ngốc chịu đòn như vậy sao?”

Thái độ thờ ơ của hắn khiến cậu vừa tức giận vừa bực bội, giọng cậu vô tình trở nên gay gắt.

“Như vậy mới nhanh xong.”

Khác với Yeo Won đang kích động, Lee Tae Kang lại thản nhiên đáp lại. Cứ như những chuyện này quá quen thuộc nên chẳng còn gì đáng ngạc nhiên, chẳng còn gì quan trọng vậy.

“Vậy nên mày phải cẩn thận hơn chứ. Tao đã bảo mày phải cẩn thận rồi mà. Thời điểm này không tốt, tao đã luôn…!”

“Tao đã phải nhìn sắc mặt người khác suốt hơn 20 năm rồi. Chuyện bị đánh thế này chẳng đáng sợ chút nào.”

Lee Tae Kang nheo mắt lại, cắt ngang lời Yeo Won đang ngày càng trở nên kích động. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đang bất an dao động của cậu, ánh lên một tia sáng khác lạ.

“Cái tao sợ là―!”

Hắn vô tình lớn tiếng rồi nhìn xuống đôi mắt đang hoang mang của Yeo Won và hạ giọng xuống, trầm tĩnh nói:

“Mày biết mà.”

“……”

“…Việc mày có thể sẽ không bao giờ nhìn mặt tao nữa.”

“……”

“…Việc mày có thể đã thật sự bỏ rơi tao rồi.”

Rồi hắn dời ánh mắt nồng nhiệt đi, thản nhiên nói thêm:

“Chỉ có những chuyện đó thôi, mấy cái này thì chẳng đáng sợ chút nào.”

Những lời nói và thái độ mù quáng ấy cho thấy điều quan trọng nhất với Tae Kang chỉ có mình cậu, lại một lần nữa khiến tim cậu thắt lại. Đồng thời Yeo Won cũng cảm thấy oán hận những gì kẻ nói rằng thích cậu đến vậy đã gây ra.

“…Mày nói như vậy thì sao lại làm như thế?”

“Sao?”

“……”

“Chuyện tao động vào những người xung quanh mày à?”

Hắn thản nhiên nhắc đến một chủ đề khó chịu như thể chẳng có gì quan trọng. Yeo Won nghiến răng, dùng ánh mắt trừng trừng để thay cho câu trả lời.

“Vì tao nghĩ rằng tuyệt đối không thể có được mày.”

“……”

“Mày đã và sẽ mãi chỉ coi tao là một người bạn khốn kiếp như vậy thôi.”

Ý của Lee Tae Kang hoàn toàn trùng khớp với những lời hắn đã nói vào ngày lễ hội. Rằng hắn chưa từng mong đợi điều gì. Giờ Yeo Won mới hiểu được câu trả lời thản nhiên đó. Thật sự Lee Tae Kang chưa bao giờ nghĩ rằng giữa hắn và cậu sẽ có một mối quan hệ khác.

“Tao cũng không có được mày mà.”

“……”

“Những thứ chẳng ra gì cứ nhào vào mày. Tao làm sao có thể đứng nhìn được chứ.”

Tae Kang đường hoàng trả lời, nhưng dáng vẻ lại như đã hoàn toàn buông xuôi. Cứ như mọi suy nghĩ giấu kín trong lòng đã bị phơi bày, và hắn cũng chẳng buồn che giấu hay bận tâm nữa.

“Tao còn có thể làm những chuyện tệ hơn thế nữa. Ngủ với những thằng khác? Với tao chuyện đó chẳng là gì cả.”

“…Mày nói vớ vẩn. Chỉ là… mày đã phản bội―”

Yeo Won không giấu nổi sự bối rối, lắp bắp nói. Nhưng chưa kịp nói hết câu, Lee Tae Kang đã cắt ngang.

“Tao đã phản bội từ lâu rồi. Từ cái lúc tao phát điên vì thích mày. Ngay từ đầu tao đã không coi mày là bạn.”

“Vậy thì―!”

Cuộc trò chuyện ngày càng trở nên gay gắt, Yeo Won bất ngờ lớn tiếng. Trong khoảnh khắc cảm xúc dâng trào, Yeo Won hít một hơi thật sâu rồi lại hạ giọng, bình tĩnh nói:

“…Đến tận đây rồi mà mày vẫn tránh mặt tao là sao?”

Ngoài những cuộc trò chuyện tối thiểu bất đắc dĩ vì cả hai đang ở cùng nhau và những lời thú nhận tự giễu cợt chẳng còn gì để che giấu, Tae Kang cố gắng hết sức để kiệm lời, thậm chí còn cố gắng giảm thiểu số lần chạm mặt cậu.

Rõ ràng hắn nói thích cậu đến vậy, những lời thú nhận nghẹn lại trong lòng hắn vẫn không ngừng lay động cậu, vậy mà hắn lại cố tình trốn tránh. Yeo Won hoàn toàn không hiểu nổi hành động đó. Nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi. Cậu biết nếu lại để cảm xúc chi phối, chỉ lớn tiếng cãi vã thì cũng chẳng giải quyết được gì.

“Mày cứ… ngấm ngầm tránh mặt tao.”

Yeo Won không né tránh ánh mắt Tae Kang mà nhìn thẳng vào. Cậu hơi căng thẳng, không biết hắn sẽ dùng câu trả lời nào để khiến cậu nghẹn lời nữa, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.

“…Tao đang tránh cho mày đấy.”

Tae Kang quay lưng lại và vuốt tóc lên. “Hà…” Một tiếng thở dài nặng nề như tiếng than vang lên, rồi hắn buông một câu cụt lủn, giọng điệu vẫn vô vị như thường ngày:

“Dù sao thì tao thế này cũng chỉ khiến mày thêm khó chịu và ghê tởm thôi.”

Giọng điệu vẫn bình thường như mọi khi, nhưng những lời đó thật sự không giống với Lee Tae Kang chút nào.

Còn tiếp

 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo