Những Chàng Trai Nguy Hiểm - Chương 118

thứ 2 phát sóng

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 118

Ngay khi cánh cửa khép lại, tiếng Lee Tae Kang bị đánh đập dã man vọng ra, máu trong người Yeo Won như sôi lên. Sau đó cậu chẳng còn nghĩ ngợi gì, cơ thể tự động hành động.

Yeo Won mở toang cửa sổ, trèo lên lan can ban công nối liền với phòng bên cạnh rồi nhảy qua. Một bên chân cậu hơi trẹo đi vì cú nhảy, nhưng nỗi đau ấy chẳng đáng là gì. Vừa sang đến phòng bên, cậu nhận ra chủ nhân biệt thự có vẻ là người đam mê golf, bằng chứng là những cây gậy golf đắt tiền được bày biện khắp nơi. Cậu chọn lấy một cây gậy có vẻ nặng tay và chắc chắn nhất rồi không chút do dự vung mạnh vào lưng một tên đàn ông đang đứng trước mặt. Vận may mỉm cười khi Yeo Won ngay lập tức túm được tóc Choi Young Do đang lảng vảng gần đó và siết chặt cổ hắn ta.

Tình huống chẳng có gì đáng cười, nhưng Yeo Won nhếch mép cười bởi sự kích động tột độ, một nụ cười có phần điên cuồng. Ánh mắt cậu chạm phải ánh nhìn ngơ ngác của Lee Tae Kang.

Lee Tae Kang van xin, nhưng cậu không thể làm khác được. Trong tình cảnh này, bỏ mặc hắn một mình là điều cậu không bao giờ có thể làm. Lee Tae Kang chắc chắn cũng hiểu rõ điều đó.

“Ha… Thật nực cười.”

Bố của Lee Tae Kang bật ra một tiếng cười khinh bỉ khi Yeo Won dám bắt giữ và đe dọa nhân viên của ông. Nhìn cảnh tượng con trai mình và Yeo Won, vừa giống vừa khác, ông không thể không bật cười.

“Cậu học sinh, có vẻ cậu không nhận ra tình hình hiện tại thì phải.”

“Không, tôi hiểu quá rõ.”

“Vậy mà cậu dám trước mặt tôi…”

“Thôi đi. Có việc gì thì nói nhanh.”

“…Cái gì?”

“Không có việc thì đã không tìm đến tôi.”

“……”

“Đừng vô ích bắt nạt người của tôi nữa, có việc gì thì nói đi.”

Cậu nheo mắt nhìn thẳng vào Lee Seung Kwon. Trước đây ông ta là kẻ đáng sợ nhất trên đời, nhưng giờ phút này, khi cơn giận bùng nổ, Yeo Won chẳng còn sợ hãi gì nữa. Ông ta dẫn theo bao nhiêu người đến đây chỉ để bắt một đứa con trai, thậm chí còn nói rằng dù tàn phế cũng không sao, vậy thì lý do ông ta muốn tìm cậu là gì? Thêm vào đó, cái cách ông ta tự nhiên đưa tay lên làm Yeo Won căm hận gã đàn ông trước mặt đến tột cùng. Chỉ cần nghĩ đến những vết bầm tím bao phủ cơ thể Lee Tae Kang mà cậu đã thấy vài giờ trước, tay cậu lại run rẩy.

“Han Yeo Won.”

Lee Tae Kang gọi cậu, ý muốn ngăn cản, nhưng Yeo Won không hề lùi bước.

“Tôi cũng có chút tiền đấy.”

“……”

“Tôi cũng có thể thuê mấy tên côn đồ này. Chơi đùa với giới truyền thông, một cuộc điện thoại của tôi là đủ.”

Danh tiếng và địa vị có thể không có, nhưng tiền bạc thì Yeo Won không thiếu. Tất nhiên đó không phải là tiền của cậu, nhưng lại là thứ vũ khí duy nhất mà những bậc cha mẹ nhẫn tâm đã cho phép cậu sử dụng thoải mái.

“Ha… Thật là một đứa nhóc không biết trời cao đất dày mà lại còn hỗn xược.”

“Xin lỗi. Tôi vốn là loại người như vậy.”

Cậu đáp trả xấc xược với vẻ mặt chẳng chút hối lỗi.

“…Các người làm cái quái gì thế hả! Chỉ đứng đó nhìn thôi sao!”

Lee Seung Kwon xoa trán với vẻ mặt đầy bực dọc rồi quát lớn với đám nhân viên. Hiểu ra tình hình, đám nhân viên chia làm hai nhóm, một nhóm bao vây Lee Tae Kang, nhóm còn lại vây lấy Han Yeo Won để khống chế.

“Mau thả ra… Mày nghĩ một mình mày có thể đối phó với hết bọn này sao?”

Choi Young Do bị Yeo Won ghì chặt cổ, khẽ thì thầm. Hắn ta hiểu rõ hơn ai hết rằng không chỉ Lee Tae Kang mà cả Han Yeo Won cũng không phải là đối thủ dễ chơi. Hắn ta cố gắng thuyết phục Yeo Won chấp nhận thực tế, nhưng cậu chỉ nghiến răng ken két, giọng nói nghẹn lại vì giận dữ.

“Không muốn chết thì im miệng.”

Ánh mắt Yeo Won nhìn xuống Choi Young Do sắc lạnh và đầy thù hận, giống như cậu đã hoàn toàn mất kiểm soát. Choi Young Do bất giác im lặng, cắn chặt môi. Hắn ta chợt cảm thấy sợ hãi. Nếu lỡ chọc giận Yeo Won, có lẽ cậu sẽ không ngần ngại dùng gậy golf đập vào đầu hắn ta.

“Ai dám xông lên, tao sẽ bẻ chân thằng đại ca của chúng mày trước.”

Yeo Won cảnh cáo đám người đang bao vây cậu. Lũ người đó chần chừ, không dám xông lên ngay. Trong lúc đó, Yeo Won liếc nhìn Lee Tae Kang qua khe hở. Dù bị năm người cùng lúc tấn công, hắn vẫn không hề lép vế, khí thế hung hãn. Yeo Won vung mạnh cây gậy golf về phía một tên nhân viên đang định lao vào khi cậu vừa quay đi. Tên đó trúng đòn vào bắp đùi, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống sàn. Thấy chúng vẫn dám xông lên dù đã được cảnh báo, Yeo Won túm tóc Choi Young Do, không chút thương tiếc giáng một đòn mạnh vào ống chân hắn ta.

“Á á á!!!”

Choi Young Do gào thét trong đau đớn khi xương bị gãy rồi quỵ xuống. Yeo Won lập tức dùng chân đạp mạnh vào gáy hắn ta, làm hắn ta nằm sấp xuống sàn. Sau đó, cậu dùng đầu gậy golf khẽ chạm vào gáy hắn ta để cảnh cáo một lần nữa.

“Tiếp theo sẽ là đầu.”

Ánh mắt lạnh lùng như muốn nói “Tao dám đấy” của cậu quét qua đám người kia, làm chúng càng thêm chần chừ.

“Lũ vô dụng.”

Lee Seung Kwon được bao quanh bởi những vệ sĩ có vẻ như được thuê riêng, nhìn xuống đám thuộc hạ không thể khống chế nổi hai đứa nhóc với ánh mắt khinh bỉ rồi tặc lưỡi.

Ông ta khẽ ra hiệu cho một người có vẻ là trợ lý, và ngay lập tức một đám người mặc vest đen, trông chuyên nghiệp hơn nhiều, ùa đến. Khác với đám đàn em của Choi Young Do, những người này vạm vỡ hơn hẳn, và ai nấy đều cầm trên tay một chiếc dùi cui ba khúc dùng trong hộ tống. Họ là đội vệ sĩ riêng của Lee Seung Kwon, một lũ người sẵn sàng làm bất cứ điều gì bẩn thỉu theo lệnh của ông ta.

“Giải quyết nhanh đi.”

Khác với đám đàn em không dám tiếp cận, những người này hung hãn túm lấy cánh tay đang cầm gậy golf của Yeo Won.

“Bỏ ra, con mẹ nó!!”

Yeo Won định dùng nắm đấm bên kia đấm vào mặt tên vệ sĩ, nhưng một tên khác đã kịp áp sát, và khi cậu cố gắng phản kháng dữ dội, hắn ta túm lấy gáy cậu, đá mạnh vào sau đầu gối. Yeo Won ngã quỵ xuống. Bọn chúng lạnh lùng và vô cảm như những cỗ máy được huấn luyện bài bản.

“Ư…”

Khi tiếng rên rỉ nghẹn ngào bị nuốt vào trong, Yeo Won ngã xuống, và đôi giày da bóng loáng, không một hạt bụi hay nếp nhăn hiện ra ở cuối tầm mắt cậu.

“Cậu học sinh.”

Tiếng gọi đầy uy quyền của bố Lee Tae Kang vọng xuống từ trên cao. Yeo Won run rẩy giận dữ, ngẩng đầu lên.

“Thấy chưa?”

Lee Seung Kwon nghiêng đầu, nhường chỗ để cậu nhìn thấy Lee Tae Kang, người mà trước đó đã bị ông ta che khuất. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Yeo Won không ngừng lay động.

“Tất cả là tại cậu.”

Số người lao vào tấn công Lee Tae Kang nhiều gấp đôi số vệ sĩ đang giữ chặt cậu. Khi hắn cố gắng kháng cự đến cùng, chúng dùng dùi cui ba khúc đánh mạnh vào lưng hắn, và khi hắn vẫn không chịu khuất phục, chúng tát thẳng vào mặt hắn. Dù da thịt rách toạc, máu chảy ròng ròng, Lee Tae Kang vẫn hướng mắt về phía cậu.

“Đừng chạm vào cậu ấy!”

Ngay cả khi bị trói chặt, hắn vẫn cố gắng đe dọa bố mình, sợ rằng ông ta sẽ ra tay với Yeo Won. Điều khiến Yeo Won đau đớn nhất là người đàn ông trước mặt, kẻ đang nhẫn tâm hành hạ Lee Tae Kang đến mức này, lại chính là cha của hắn. Cơn căm hờn trào dâng đến mức cậu muốn giết người, nắm tay run rẩy không ngừng.

“…Xin hãy thả tôi ra.”

“Cậu phải cầu xin một cách lịch sự chứ.”

“Xin hãy thả tôi ra. Tôi sẽ sống yên phận. Tôi sẽ không làm phiền đến chuyện của các người…!!”

“Lúc nãy cậu dám ngang ngược đe dọa tôi, vậy thì để tôi thử một lần xem sao.”

“……”

“Cậu có biết tại sao những kẻ giàu xổi lại là giàu xổi không? Bởi vì nền tảng của họ yếu, chỉ cần ai đó động vào là có thể lung lay và sụp đổ ngay lập tức.”

“……”

“Tất nhiên, công việc kinh doanh của mẹ cậu cũng vậy thôi. Chà, một gia đình không có truyền thống hay chút phẩm giá nào.”

“…Rốt cuộc ông muốn gì ở tôi?”

“Cậu giả vờ không biết sao? Nhìn cái bộ dạng kia mà vẫn hỏi?”

Ánh mắt người đàn ông lườm Lee Tae Kang đầy vẻ khinh miệt. Lee Tae Kang lúc này đã bị đám vệ sĩ bao vây, hoàn toàn bất lực trước những cú đánh bằng dùi cui và những cú đá liên tiếp. Không biết bao nhiêu người đang hành hạ hắn, cảnh tượng tàn nhẫn đến mức Yeo Won gào lên một tiếng uất nghẹn từ tận đáy lòng.

“Dừng lại đi!!”

“Ai bảo cậu xía vào chuyện nhà người khác làm gì.”

Con thú dữ không chỉ có một. Lee Tae Kang vùng vẫy như muốn thoát ra, làm cho những kẻ chuyên nghiệp trong lĩnh vực này cũng có vẻ bối rối, chúng dùng hết sức giữ chặt và trói nghiến Yeo Won.

“Tôi đã nhắm mắt làm ngơ cho cậu lộng hành quá nhiều rồi, vậy mà cậu vẫn không biết điểm dừng, hết gây chuyện còn dám bỏ trốn?”

“Mặt cậu ấy chảy máu hết rồi!”

“Nhìn xem. Cái kiểu đó y hệt thằng nhãi kia. Dám trừng mắt nhìn thẳng và xông vào.”

Lee Seung Kwon nhìn Yeo Won không hề nao núng mà còn lớn tiếng đáp trả với vẻ chế giễu rồi tặc lưỡi. Bố của Tae Kang nãy giờ quan sát mọi chuyện với vẻ ghê tởm, liếc mắt ra hiệu cho một nhân viên đang ra sức đá Lee Tae Kang. Ngay lúc đó, mọi động tác đều khựng lại. Bốn, năm người bước đến, nhấc bổng thân thể rã rời của Lee Tae Kang rồi lặng lẽ đưa hắn đi. Yeo Won tuyệt vọng cất tiếng gọi theo bóng dáng Lee Seung Kwon đang khuất dần trong tầm mắt.

“Lee Tae Kang! Tae Kang à!!”

“Giữ chặt nó lại. Đừng để nó xông lên.”

Đám vệ sĩ của ông ta khó khăn lôi Lee Tae Kang đi, trông hắn dường như đã mất ý thức. Yeo Won muốn đuổi theo, nhưng sức mạnh trói chặt từ hai bên khiến cậu không thể nhúc nhích.

“Khốn kiếp. Giờ thì đến lượt tao xử lý mày rồi chứ?”

Với vẻ mặt đầy hằn học, Choi Young Do xuất hiện từ phía sau lưng. Yeo Won buộc phải dừng lại. Hắn ta đang cầm cây gậy golf mà lúc nãy cậu đã đánh rơi. Nhận thấy đám nhân viên lơ là khi hắn ta xuất hiện, Yeo Won cảm thấy lực giữ ở hai cánh tay cậu hơi lỏng ra. Cậu dồn hết sức đẩy mạnh người về phía trước, đồng thời đá vào tên ở phía đối diện rồi vùng chạy hết tốc lực.

“Này!! Không mau lại đây!?” 

Tiếng hét đuổi theo của Choi Young Do vang lên, nhưng Yeo Won chẳng còn để tâm. Trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: không thể để mất Lee Tae Kang như thế này.

Khi chạy xuống cầu thang, Yeo Won suýt ngã vì chân bị trẹo lúc nãy, nhưng cậu gắng giữ thăng bằng và nhanh chóng đuổi theo. Vừa lao ra khỏi phòng khách ở tầng một rồi đến hành lang trước sảnh, cậu đã thấy Lee Tae Kang bị lôi xềnh xệch giữa những chiếc xe hơi đen đậu thành hàng dài trước biệt thự.

“Lee Tae Kang!”

Yeo Won hét lớn tên hắn bằng tất cả sức lực, và đôi mắt dường như đang mơ màng của hắn khẽ mở ra, ánh nhìn chạm vào khoảng không vô định. Yeo Won định lao tới cứu hắn ngay lập tức, nhưng đúng lúc ấy, đôi mắt Lee Tae Kang mở to, hắn dùng hết sức tàn tạ đẩy những tên to lớn ra và lao về phía cậu.

“Han Yeo Won!!”

Yeo Won định chạy đến chỗ hắn, nhưng Lee Tae Kang lại đang chạy về phía cậu. Hắn gấp gáp lao đến, tuyệt vọng đến nghẹt thở, và trong khoảnh khắc cậu sững lại, một tiếng động vang lên từ phía sau lưng. Yeo Won vội vã quay đầu lại.

 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo