thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 120
Ngay từ đầu đã là như vậy. Người chủ động đến gần mối quan hệ đã xa cách của họ cũng là Lee Tae Kang, người không muốn rời xa nên đã theo đến tận trường học tệ hại đó cũng là Lee Tae Kang, và người tha thiết kéo Yeo Won vào đại học, muốn được ở bên cậu cũng là Lee Tae Kang. Nghĩ lại thì người luôn cố gắng hết mình chính là Lee Tae Kang. Cậu chỉ đơn giản là chấp nhận những điều đó. Cứ như tình yêu của hắn đương nhiên là của cậu vậy.
“...Đồ ngốc.”
Giờ đây hắn còn định chết thay cậu, trái tim Yeo Won như bị bóp nghẹt. Hình ảnh Lee Tae Kang bất chấp tất cả mà lao đến, dáng vẻ tàn tạ và đôi mắt chỉ hướng về cậu, tất cả vẫn hằn sâu trong tâm trí và ám ảnh đến mức không cách nào xua tan.
Nằm ngửa nhìn trần nhà, Yeo Won đặt cánh tay lên mắt, cố gắng hết sức kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào. Cậu ghét cay ghét đắng cái cảnh tượng xấu xí khi mình khóc, chẳng làm được gì mà còn ngồi đó khóc lóc. Yeo Won cắn môi, bất động như một pho tượng trong một lúc lâu.
Khoảng một tiếng. Sau một tiếng đồng hồ cứng đờ như thể thế giới đã ngừng lại, cậu bật dậy. Yeo Won tìm chiếc điện thoại mà mình đã hoàn toàn quên mất rồi bật nguồn. Vừa bật máy, vô số tin nhắn và cuộc gọi đổ dồn đến, nhưng cậu bỏ qua tất cả, tìm đến cái tên Kim Myung Joo.
Tiếng chuông reo, Yeo Won áp điện thoại vào tai và lặng lẽ chờ đợi. Đối phương nhấc máy ngay sau đó. Có vẻ như cậu ta đang làm việc, xung quanh rất ồn ào.
—Thằng chó này! Sao giờ mày mới nghe máy hả?!!
Có lẽ Kim Myung Joo đã gọi cho cậu rất nhiều lần khi điện thoại tắt, vừa nhấc máy cậu ta đã nổi giận quát lên.
“Này, tao nhờ mày một việc được không?”
—Ủa, không phải mày làm thêm ở cửa hàng tao hả? Nghe nói bị đuổi rồi hả? Sao không nói với tao một tiếng…
“Tao bảo nhờ mày một việc.”
Yeo Won thô bạo cắt ngang lời Kim Myung Joo khi cậu ta chỉ nói những gì muốn nói.
—Gì vậy, sao giọng mày nghiêm trọng thế? Có chuyện gì?
Có lẽ cảm nhận được sự khác thường trong giọng điệu của Yeo Won, cậu ta nghi ngờ hỏi lại.
“Mày có quen ai bên đó không?”
—Bên đó?
“Ừ. Mấy người giỏi đánh đấm ấy.”
—Này, chuyện đó thì cứ nói với Jin Young Chae là được mà.
Yeo Won khẽ thở dài.
“Có thể nhờ riêng đám người của Jin Young Chae được không?”
—Này, bạn bè nhờ thì đương nhiên phải giúp rồi. Để tao gọi cho Jin Young Chae… Thôi, để tao lo cho.
“Ngày mai có được không?”
—Cần bao nhiêu người?
“Ít nhất cũng phải năm sáu người.”
—Gọi khoảng mười người chắc được.
“Ừ. Cảm ơn mày.”
—Thôi bỏ cái kiểu cảm ơn đi. Có chuyện gì vậy?
Cậu biết mình phải giải thích mọi chuyện, nhưng khi định mở lời lại thấy thật khó khăn. Yeo Won ngập ngừng một lát rồi mới nói ra sự thật quan trọng nhất.
“…Lee Tae Kang bị thương rồi.”
—Hả? Thằng đó? Nó bị thương á? Không phải nó làm người khác bị thương hả?
“Tao không đùa đâu, thật đấy.”
—Chắc chắn là có chuyện gì rồi. Bị thương nặng không?
“Phải phẫu thuật.”
—Đến mức phải phẫu thuật á? Chết tiệt. Thằng nào dám đụng vào nó vậy? Chán sống rồi à?
Có lẽ nhận ra tình hình nghiêm trọng, Kim Myung Joo chửi thề rồi giận dữ quát lên.
“Nhưng mà chuyện hơi lớn, bố Lee Tae Kang nhốt cậu ấy ở bệnh viện rồi.”
—À, không phải là đánh hội đồng chứ?
“Không. Không đến mức làm to chuyện như vậy đâu.”
—Hừ. Tao biết ngay mà. Đã bảo nó cẩn thận rồi cơ mà.
“Cho nên tao nghĩ một mình tao không được, muốn tìm cách đánh lạc hướng bọn họ.”
—Bệnh viện nào? Tao đến đó với mày.
“Thôi không cần đâu.”
—Xí. Cái gì mà không cần. Giữa bọn mình mà còn khách sáo vậy thì tao buồn lắm đấy? Với lại nghe thằng đó bị thương tao cũng hơi lo.
“Đằng nào mày cũng có thể không gặp được tao đâu.”
—Này, có gì mà không thể chứ.
Kim Myung Joo mạnh mẽ nói rồi cúp máy, nói rằng sẽ liên lạc với Jin Young Chae trước. Dù sao thì Yeo Won vẫn còn nơi để nhờ giúp đỡ, đó là điều may mắn. Lý do cậu muốn dùng đến bọn đàn em là vì cần người giữ chân đám vệ sĩ dù chỉ là một lát. Cậu không thể cứ ngoan ngoãn ở trong phòng như thế này được. Cậu cần phải nhìn thấy mặt Lee Tae Kang ngay lập tức. Cậu cần phải xác nhận rằng hắn vẫn ổn.
Sau khi nhận được tin nhắn xác nhận từ Kim Myung Joo, Yeo Won bắt đầu dọn dẹp nhà của Lee Tae Kang. Từ những chai rượu vứt bừa bãi đến đống quần áo bẩn chất cao như núi. Và vì đã lâu không có người ở, bụi bặm phủ đầy, gạt tàn thì la liệt tàn thuốc, bẩn thỉu đến mức không chịu nổi. Nhìn cảnh tượng trong nhà, ai cũng có thể thấy hắn đã sống như một kẻ bỏ đi trong suốt thời gian qua.
Nhìn cảnh này, Yeo Won nghĩ rằng hắn còn tệ hơn cậu nhiều. Bản thân cậu cũng đã chìm trong rượu những ngày đầu tiên, sống như một kẻ mất hồn. Nếu biết trước sẽ phải sống xa nhau như thế này, đáng lẽ họ không nên rời xa nhau ngay từ đầu. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu. Nếu biết trước sẽ phải khổ sở như thế này… dù có khó chịu, có bực bội khi nhìn mặt nhau, đáng lẽ họ nên ở bên nhau.
Yeo Won chìm đắm trong những suy nghĩ đầy hối hận, nhưng tay cậu vẫn không ngừng lại. Hối hận bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu không muốn cứ đứng yên một cách ngu ngốc như vậy nữa, cậu cần phải nhìn thấy Lee Tae Kang ngay lập tức. Thật ngốc nghếch khi đến bây giờ… cậu lại có quá nhiều điều muốn nói.
***
Đúng giờ hẹn, Yeo Won rời khỏi nhà và nhìn thấy một bóng người đang lảng vảng trước cửa căn nhà từng là của cậu, giờ đã bỏ trống. Cái bóng ấy quen thuộc đến mức làm Yeo Won khựng lại. Và khi nhận ra người đó, một tiếng thở dài pha lẫn sự chán nản thoát ra từ cậu.
“…Yeo Won à.”
Là Jeon Jae Min, người mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Cậu đã cảnh cáo anh như vậy rồi mà vẫn còn lảng vảng ở đây, xem ra Jeon Jae Min cũng thật sự là một ca nặng.
“Sao anh lại đến đây?”
Yeo Won hỏi với giọng nặng trĩu, Jeon Jae Min không giấu được vẻ bối rối, ngập ngừng đáp.
“…Nghe nói cậu chuyển nhà rồi… Tôi chỉ đến xem thử thôi.”
“Vậy tại sao?”
“Không liên lạc được… Nghe nói cậu cũng bỏ học rồi nên tôi lo lắng….”
“…Anh không nhớ những lời cuối cùng tôi nói lúc đó sao?”
Cậu đã cảnh cáo, thậm chí đe dọa anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, nhưng xem ra điều đó chẳng có tác dụng gì.
“Không. Tôi nhớ.”
Nhưng Jeon Jae Min vẫn bất chấp lời đe dọa đó, kiên quyết gật đầu.
“Nhưng… nhưng tôi vẫn có điều muốn nói trực tiếp với cậu.”
Vẻ mặt anh không chỉ kiên quyết mà còn có chút đau khổ, Yeo Won giờ không còn giận dữ nữa mà thay vào đó là cảm thương. Rốt cuộc Jae Min muốn nói gì mà phải cố chấp đến vậy? Với tâm trạng muốn nghe xem anh định nói gì, cậu cố gắng kìm nén sự bực bội rồi hỏi.
“…Anh muốn nói gì?”
Lúc này Jeon Jae Min vội vàng lục lọi chiếc cặp của mình rồi đưa cho cậu một phong bì đầy ắp thứ gì đó. Yeo Won miễn cưỡng nhận lấy rồi mở phong bì ra xem. Bên trong toàn là ảnh của cậu. Cậu không hiểu anh đang muốn khoe khoang việc mình đã chụp trộm cậu hay là gì nữa, hành động khó hiểu đó khiến cậu cau mày nhìn anh.
“Anh đến đây để tự thú sao?”
“Đây là tất cả những gì tôi đã chụp… Tôi đã xóa hết phim và file gốc rồi.”
Jae Min cúi đầu như một kẻ có tội. Yeo Won liếc nhìn những bức ảnh một lần nữa rồi thở dài ngao ngán. Thật vậy, toàn bộ đều là ảnh của cậu. Ảnh cậu đang trò chuyện với Do Young Jae, ảnh cậu đang ăn ở căng tin trường, ảnh cậu đang đi dạo trong khuôn viên trường. Có những bức ảnh đối tượng nhỏ đến mức khó có thể nhìn rõ.
“Tôi biết đó là điều sai trái… Nhưng tôi không thể dừng lại.”
“……”
“Tôi thích chụp ảnh, và khi chụp cậu… tôi càng thích hơn.”
“…Tiền bối.”
“Tôi chỉ là quá thích cậu thôi. Tôi biết điều này là sai trái, tôi biết hết, nhưng tôi vẫn không thể không làm. Ngay cả hình ảnh cậu trong khung hình… cũng khiến tôi rất hạnh phúc.”
Jeon Jae Min vừa nói vừa nuốt khan. Khoảnh khắc này có vẻ thật khó khăn đối với anh, nhưng ý chí muốn nói ra mọi chuyện của anh rất rõ ràng.
“Nhưng dù cậu có tin hay không… người tung tin đồn không phải là tôi, nhưng… đúng là tôi đã không cố gắng ngăn chặn nó.”
“……”
“…Thật ra tôi đã rất vui. Khi tin đồn về cậu và tôi lan ra. Đến mức tôi không còn quan tâm đến việc bị đồn là gay nữa.”
Những cảm xúc ẩn sâu của Jae Min lại một lần nữa hiện rõ. Cậu nhận ra anh thích cậu đến nhường nào. Cậu đã nghe anh nói thích cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được điều đó rõ ràng.
“Và…”
Jeon Jae Min ngập ngừng, không nói tiếp. Có lẽ đó là một câu chuyện khó nói hơn. Anh im lặng một lúc rồi cúi gằm mặt, khó khăn mở lời.
“Chuyện tôi và Tae Kang… tôi biết nó kỳ lạ. Nhưng tôi cũng thích Tae Kang… Chỉ vì cậu ấy là người bạn mà cậu trân trọng.”
Jae Min cố gắng nở một nụ cười nhạt nhẽo đầy gượng gạo, nhưng vẻ căng thẳng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi cũng đã định từ bỏ cậu và hài lòng với điều đó… Rồi lại bám lấy cậu, tôi biết điều đó thật nực cười, tôi biết….”
“……”
“Những tham vọng nhỏ nhặt của tôi cuối cùng đã trở thành sự lừa dối cậu.”
“……”
“Tôi xin lỗi… vì đã thích cậu theo cách này, như thế này.”
Lee Tae Kang cũng đã từng nói những lời tương tự. Rằng hắn thích cậu đến nhường nào. Rằng hắn thích cậu theo cách đó. Thì ra cả hai người họ đều thích cậu theo cách riêng của mình. Cậu thực sự không thể hiểu nổi, và cũng không muốn hiểu, nhưng điều đó không có nghĩa là những lời đó không phải là sự thật. Dù có khó xử, Jeon Jae Min vẫn cố gắng đối mặt với cậu để nói lời xin lỗi, và Lee Tae Kang, người đã liều mình cứu cậu ở biệt thự, cũng cố gắng hết sức để làm vừa lòng cậu.
“Hà….”
Yeo Won thở dài một tiếng nặng nề, xoa mạnh mái tóc rối bời với vẻ mặt rối bời. Lòng cậu trĩu nặng. Tình cảm chân thành của anh truyền đến cậu rõ ràng đến mức cậu cảm thấy mình thật tệ khi đối xử lạnh lùng với một người thích mình đến vậy. Dù cậu vẫn chưa thể hiểu hết những hành động đơn phương của anh, và vẫn cảm thấy khó chịu…
“…Tôi cũng xin lỗi.”
Yeo Won gạt bỏ những cảm xúc bồng bột rồi bình tĩnh trả lời.
“…Vì đã không thể đáp lại tình cảm của anh.”
Đó cũng là lời nói thật lòng của cậu. Cậu không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh. Khi cậu trả lời thật chân thành, không một chút giả dối, Jeon Jae Min bất ngờ khẽ mỉm cười.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.