Những Chàng Trai Nguy Hiểm - Chương 125

thứ 2 phát sóng

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 125

Yeo Won đã trả sòng phẳng món nợ ân tình với Do Young Jae. Nhưng lạ thay, cậu ta thì thích đãi cơm, mời rượu bao nhiêu cũng được, riêng tiền bạc thì nhất quyết không nhận. Dù vậy, Yeo Won vẫn cảm thấy mình phải trả chút gì đó cho bữa cơm mẹ Young Jae đã nấu cho mình, nên dù cậu ta từ chối, cậu vẫn cố nhét tiền vào tay cậu ta rồi đi.

Yeo Won cũng liên lạc riêng với Baek Seung Ha. Trong lúc rối ren, không thể thu xếp ổn thỏa ngay được, cậu chỉ biết nói lời xin lỗi. Đã vậy còn vô tình gây phiền hà mà không hề biết anh đã giúp đỡ cậu vào ngày đi làm thêm, nên Yeo Won nghĩ mình phải nói lời xin lỗi. Baek Seung Ha đáp lại lời xin lỗi lịch sự của cậu bằng cách nói không sao cả, chỉ nhẹ nhàng bảo rằng sau này mời anh một chén rượu là được.

“Ê, mày có thấy trên ti vi cả ngày chiếu mỗi mặt bố mày không hả?”

Kim Myung Joo vừa nhăn nhó gặm miếng táo méo mó mà Yeo Won đã cố gắng gọt tỉa vừa cằn nhằn. Hôm đó đã bắt người ta khổ sở cả ngày, nên cậu nghĩ ít nhất cũng phải dẫn Kim Myung Joo đi thăm bệnh Lee Tae Kang một lần. Tranh thủ những ngày bảo vệ lỏng lẻo, Yeo Won gọi Kim Myung Joo và Jin Young Jae đến. Tự nhủ là đãi khách, cậu bèn bóc một hộp hoa quả được biếu, loay hoay gọt tỉa nhưng quả thật không dễ dàng chút nào.

“Má nó chứ. Nhìn quả táo mày gọt kìa. Vỏ còn dày hơn cả ruột.”

“Im đi. Không dễ đâu.”

Yeo Won thở dốc như vừa trải qua một trận chiến. Chỉ có mấy quả táo thôi mà, sao lại mệt đến thế này? Cậu nhận ra mình hoàn toàn thiếu kinh nghiệm về lao động chân tay. Gần đây, điều này càng trở nên rõ ràng hơn. Chẳng bao lâu nữa là phải rời khỏi Hàn Quốc rồi, đến đó không làm gì thì lấy gì mà sống? Dù Lee Tae Kang có giấu giếm nhiều tiền đến đâu, cậu cũng không thể cứ ăn không ngồi rồi mãi được.

“Chuyện của Choi Young Do cứ để bọn tao lo.”

Jin Young Jae đang mặc bộ vest chỉnh tề và cũng đang nhấm nháp miếng táo, đột nhiên đi thẳng vào vấn đề.

“Dạo này thấy mày bị bố mày từ mặt, im hơi lặng tiếng hẳn.”

Kim Myung Joo thêm vào.

Yeo Won khựng lại, đặt quả táo đang gọt dở xuống, vẻ mặt không mấy vui vẻ khi nghe thấy cái tên mà cậu vốn không muốn nghĩ tới. Cảnh tượng Choi Young Do giáng mạnh tay xuống đầu Lee Tae Kang vẫn ám ảnh cậu như một cơn ác mộng. Tiếng gào thét đầy căm phẫn, sự tuyệt vọng của Lee Tae Kang, cả vệt máu chảy dài và tiếng xương vỡ vụn… Tất cả thật kinh khủng.

“Mặt mũi nó chắc tao đấm cho không còn hình dạng mà vác về quá.”

Yeo Won cố tỏ ra không quan tâm, liếc nhìn những vết sẹo chai sạn trên các đốt ngón tay. Sau khi trút hết cơn giận lên Choi Young Do, hắn ta đã bất tỉnh từ lâu, còn bàn tay đấm đá loạn xạ của cậu thì tả tơi.

“Tại nó láo quá. Bọn tao cũng ngại va chạm nên mới kệ đó. Ai ngờ nó dám làm tới nước này, biết thế đã xử lý từ lâu rồi.”

Jin Young Jae nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu nói.

“Làm thì làm cho ra ngô ra khoai.”

Dù là bệnh nhân nhưng sắc mặt Tae Kang lại tươi tỉnh lạ thường. Hắn buông một câu ngắn gọn. Jin Young Jae ngoan ngoãn gật đầu.

“Mà này, mày có chắc là mày đang bị bệnh không đấy? Thằng nào kêu vỡ đầu mà trông vẫn tỉnh bơ thế hả?”

Kim Myung Joo nhìn vẻ ngoài khỏe khoắn của Lee Tae Kang, nghi ngờ đến mức không tin vào lời mình vừa nói.

“Nghe bảo thằng này khỏe như trâu ấy, xương cốt lành gần hết rồi. Đến bác sĩ còn phải kinh ngạc.”

Yeo Won cũng nhìn Lee Tae Kang với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khó tin. Đúng là một tên có thân thể phi thường.

“Haizz, đúng là lo cho cái thằng không cần lo.”

Kim Myung Joo tặc lưỡi, thở dài một tiếng như đã đoán trước được điều này.

“Vậy lần này mày thực sự định rời khỏi Hàn Quốc à?”

Sau khi nghe sơ qua mọi chuyện, Jin Young Jae hớp một ngụm cà phê mang đến biếu bệnh rồi bình thản hỏi. Yeo Won không trả lời, chỉ nhìn sang Lee Tae Kang. Cậu muốn nhường quyền quyết định cho người chủ mưu. Lee Tae Kang đang nhìn đi chỗ khác, chợt ra hiệu cho Yeo Won như muốn xin trái cây. Dù biết hắn đang giở trò nũng nịu bằng cái tay hoàn toàn lành lặn, Yeo Won vẫn ngoan ngoãn đút miếng trái cây vào miệng hắn.

“Hai đứa bây làm cái trò gì đấy…?”

Mắt Kim Myung Joo trợn ngược, vẻ mặt như vừa chứng kiến một cảnh tượng chướng mắt. Yeo Won khẽ hắng giọng, đáp lại:

“Tại tao mà cậu ấy bị thương.”

“Nó bị thương vì mày thì mày còn phải đút cơm cho nó à?”

“…Nếu cậu ấy muốn thì tao cũng làm được chứ.”

Yeo Won ngập ngừng lẩm bẩm.

“Ôi giời ơi. Bệnh tình càng ngày càng nặng rồi. Hai người ra ngoài mà dọn về sống chung luôn đi cho rồi.”

“Vậy sau này tao đến chơi nhé!”

Jin Young Jae nhai ngấu nghiến miếng táo vừa gọt, thản nhiên nói.

“Đến chơi thì có trả tiền vé máy bay không đấy?”

Như đã chắc chắn sẽ được đến chơi, Kim Myung Joo mắt sáng rực hỏi. Lee Tae Kang nãy giờ im lặng lắng nghe, bỗng cau mày đáp:

“Mày kiếm được nhiều tiền mà.”

“Mày thì có thiếu tiền bao giờ đâu, thằng kia. Nghe bảo công ty mày đầu tư lần trước cũng lên sàn rồi đấy. Mày kiếm đâu ra mấy cái thông tin đó hay vậy?”

“Mày tưởng tao tham gia mấy cái hội vớ vẩn đó cho vui à?”

“Má nó. Bọn đó chẳng bao giờ cho tao thông tin gì hết. Chắc tại tao xuất thân không tốt.”

“Nhưng tao đã giới thiệu bọn nó vào câu lạc bộ của mày rồi đấy. Cứ tha hồ mà vắt kiệt sức bọn nó đi. Toàn lũ chỉ biết có tiền với gái thôi, dễ sai khiến lắm.”

Đó là câu chuyện kinh doanh của riêng bọn họ. Nhắc đến mới nhớ, Yeo Won hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hóa ra Lee Tae Kang nhất quyết tham gia những buổi gặp mặt mà hắn vốn không thích là có lý do riêng. Cậu cứ nghĩ đó chỉ là việc gia đình bắt buộc. Không ngờ Lee Tae Kang cũng chẳng hề ngây thơ như cậu tưởng. Thật ra một người thông minh như hắn thì làm gì cũng giỏi thôi. Nếu không thân thiết với Yeo Won, có lẽ Tae Kang đã trở thành một người còn vĩ đại hơn nữa. Đúng như những gì bố mẹ hắn đã nói, chắc chắn con đường của hắn sẽ trải đầy hoa hồng.

“Nhưng mà, thật sự cần thiết phải rời khỏi Hàn Quốc sao?”

Trong lúc Yeo Won mải suy nghĩ, Kim Myung Joo có vẻ tiếc nuối lên tiếng. Lee Tae Kang không đáp lời, nhưng Kim Myung Joo vẫn hỏi thêm:

“Mà này, cả Han Yeo Won cũng phải đi cùng à? Tao biết hai người là một cặp rồi, nhưng mà… thật sự cần thiết vậy sao?”

Có vẻ cậu ta thực sự tiếc nuối, cứ níu lấy Yeo Won mà hỏi. Thật ra đứng trên lập trường của họ thì cũng đúng thôi. Dù thân thiết đến đâu, cũng đâu cần thiết phải chuyển cả chỗ ở theo nhau. Yeo Won cảm nhận được ánh mắt của Lee Tae Kang, dường như hắn đang chờ đợi câu trả lời của cậu.

“…Để cậu ấy đi một mình thì cậu ấy buồn lắm.”

Nghe Yeo Won đưa ra một lý do vụng về, Kim Myung Joo nhăn mặt.

“Ối dào.”

Kim Myung Joo cau mày, cứ như Yeo Won vừa nói một điều gì đó vô lý.

“Đằng nào cậu ấy không có tao thì cũng chẳng làm được gì.”

“…Ừ thì… cũng đúng. Thân hình thì to lớn thế kia mà hồi cấp ba vẫn cứ lẽo đẽo theo sau mày.”

 Kim Myung Joo gật gù đồng tình với lời đáp của Yeo Won.

“Tao còn nhớ hồi đó không liên lạc được với mày là cậu ta cứ gọi điện thoại làm phiền tao suốt.”

Ánh mắt Lee Tae Kang khẽ động đậy.

“Han Yeo Won đâu rồi? Tìm Han Yeo Won đi. Han Yeo Won ăn cơm chưa? Mẹ kiếp, nghĩ lại mà thấy bực.”

Yeo Won nghe kể lại những hành động trẻ con của Lee Tae Kang, khẽ hắng giọng. Giờ cậu đã hiểu rõ bản chất những hành động kỳ lạ đó nên cảm thấy hơi xấu hổ. Cảm giác tai nóng ran vì xấu hổ, cậu cố tình đẩy nhẹ lưng Kim Myung Joo vẫn đang ngồi đó rồi chuyển chủ đề.

“Chuyện cũ rích rồi còn nhắc lại làm gì. Này, ăn xong rồi thì mau về đi.”

“Tao cũng định về đây. Dù sao thì cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”

Kim Myung Joo vỗ nhẹ vai Lee Tae Kang, hắn khẽ cười đáp “Ừ.” coi như lời chào tạm biệt. Jin Young Jae nãy giờ chỉ lo ăn, cũng nói lời tạm biệt rồi đi theo Kim Myung Joo ra khỏi phòng bệnh. Hai cái bóng người ồn ào và to lớn vừa khuất, căn phòng bệnh dường như trở nên yên tĩnh và thoải mái hơn hẳn.

“Mày đúng là làm khổ đủ kiểu người xung quanh tao nhỉ.”

“Thế ai là người cứ hễ không thấy mặt là lại gây chuyện hả?”

Lee Tae Kang ngồi xuống mép giường, đối diện với Yeo Won đang ngồi trên chiếc ghế xếp. Rồi hắn lén lút đặt tay lên tay cậu, nghịch ngợm mân mê như một thói quen. Cứ ở riêng với nhau là hắn lại như vậy.

“…Nhột quá.”

Chỉ có hai người thì bầu không khí lại trở nên như thế này, Yeo Won cảm thấy hơi lạ lẫm. Cậu và Lee Tae Kang luôn duy trì một mối quan hệ thân thiết nhưng lại rất đỗi bình dị. Ở bên nhau chỉ thấy thoải mái, thậm chí cả những lúc thân mật xác thịt cũng không hề có cảm giác này. Một cảm giác ngứa ngáy khó tả, chỉ cần thở thôi cũng thấy râm ran. Ngay cả khi hẹn hò với phụ nữ, Yeo Won cũng chưa từng cảm thấy như vậy, thật là kỳ lạ.

Cảm giác xa lạ đó làm cậu khẽ rụt tay lại, đứng dậy dọn dẹp những thứ bọn kia ăn thừa.

“Mà này, thật sự nhà mày vẫn chưa liên lạc lại sao?”

Yeo Won vừa dọn dẹp rác vừa rửa tay ở bồn rửa mặt, cố tình chuyển chủ đề. Sau chuyện đó, mọi thứ đều im ắng nên cậu không khỏi lo lắng và tò mò. Nhưng không có tiếng trả lời, Tae Kang chỉ im lặng nhìn cậu với vẻ không hài lòng.

“Lại đây.”

Hắn ra hiệu về phía chiếc ghế cậu vừa ngồi.

“Sao? Tao đang dọn mà.”

“Để sau đi.”

“Mày làm à?”

“Tao có bảo mày làm đâu. Cứ để đấy.”

Ừ thì… cũng đúng. Yeo Won ngừng dọn dẹp, đứng trước mặt hắn.

“Sao?”

Yeo Won hỏi, cố giấu đi sự ngượng ngùng trước ánh mắt chăm chú như có điều muốn nói của hắn. Lee Tae Kang ngập ngừng một lát rồi lên tiếng:

“Tao chỉ muốn biết mày có thật sự ổn không.”

Câu hỏi bình thản ấy làm Yeo Won khựng lại vì không rõ hắn đang ám chỉ gì, lông mày khẽ giật lên. Lee Tae Kang bèn nói thêm.

“Chuyện mày ra ngoài sống cùng tao ấy.”

À, Yeo Won khẽ thở dài, hiểu ra ý của câu hỏi.

“Thế tao sống với ai được nữa?”

“……”

“Một mình? Ở đây?”

“…Mày không thích thế mà. Ở một nơi xa lạ không có ai bên cạnh. Tao hỏi không phải vì đây chỉ là một chuyến đi chơi đơn thuần.”

“Thôi đi. Cái kiểu quan tâm dịu dàng đó không hợp với mày đâu.”

Yeo Won khẽ cười đáp. Dù cậu cười, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi. Yeo Won ngập ngừng một lát rồi khe khẽ nói:

“Nếu tao bảo tao không đi thì sao?”

Lee Tae Kang không trả lời, chỉ nhìn cậu với vẻ mặt kiên quyết như muốn nói “Mày dám sao?”.

“Dù tao không đi mà cứ bướng bỉnh ở lại, bố mày cũng đâu để yên.”

“Vẫn còn lựa chọn khác mà.”

Biết rõ lựa chọn khác đó là gì, Yeo Won lập tức nhăn mặt, trừng mắt nhìn hắn.

“Này. Cái đó…”

“Tao không nói bừa đâu.”

“……”

“Tao cũng có chút vốn liếng trong tay.”

“Ý mày là sao?”

“Vậy nên tao thực sự mong ông ta thắng cử tổng thống.”

“……”

“Có như vậy thì ông ta mới có nhiều thứ để mất.”

“……”

“Có nhiều thứ để mất thì tao mới có thể dùng đến những gì mình đang nắm giữ.”

Lee Tae Kang thản nhiên nói tiếp như đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày này.

Còn tiếp

 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo