thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 126
“Mày nói gì vậy?”
“Hình chụp, bản ghi âm, đủ thứ bằng chứng cho thấy ông ta động vào tao.”
“…Mày…”
“Từ tài khoản mờ ám lập ra để biển thủ quỹ tranh cử, đến cách rửa tiền thông qua quỹ phúc lợi xã hội. Sống cùng nhau mà tao có thể ngu ngốc khoanh tay đứng nhìn sao?”
“…Này. Chuyện này mày bắt đầu từ khi nào…”
“Từ ngày tao thích mày.”
“……”
“Tao cũng cần phải có một thứ vũ khí cho riêng mình.”
Lee Tae Kang thản nhiên, tiếp tục nói những lời gây sốc như đang liệt kê thực đơn bữa tối.
“Lee Tae Ju biết hết nên mới giúp tao.”
“……”
“Anh ta sau này cũng sẽ làm chính trị. Anh ta đang thăm dò xem những gì tao nắm giữ sẽ có lợi hay bất lợi cho anh ta.”
Yeo Won choáng váng, ôm đầu day day thái dương.
“…Giờ thì tao hiểu vì sao bố mẹ mày lại ghét tao rồi.”
Không thể nói tất cả là do cậu gây ra, nhưng Yeo Won biết mình chiếm một phần không nhỏ trong lý do đó, nên việc họ ghét cậu cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy sao đến giờ mày vẫn im lặng chịu đựng, ngu ngốc để người ta đánh đập thế?”
“Tao chuẩn bị không phải chỉ vì không muốn bị đánh.”
“Nếu có những thứ đó, mày phải dùng để bảo vệ bản thân chứ.”
“Tao không thu thập chúng để làm việc đó.”
Sự tận tâm này không khiến Yeo Won cảm thấy vui vẻ. Cậu không khỏi lo lắng về việc Lee Tae Kang một mình chuẩn bị đối phó với những người đó. Dù cậu có ngốc nghếch không biết gì, cậu vẫn luôn muốn giúp đỡ hắn dù chỉ là một chút.
Khuôn mặt Yeo Won trở nên u ám hơn, cậu lo lắng lên tiếng:
“Lỡ mày khơi chuyện đó ra, mọi chuyện lại càng rắc rối hơn thì sao?”
“…Tao biết. Nên tao không có ý định hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vậy thì…”
“Tao sẽ nghe theo lời khuyên của cái tên đáng ghét Lee Tae Ju.”
“……”
“Đàm phán.”
Có vẻ như hắn đã nghiền ngẫm lời khuyên đó. Yeo Won khẽ thở dài rồi lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Lee Tae Kang.
“Đừng làm thế. Dù sao thì tao vẫn không muốn mày phải làm việc dưới trướng ông ta.”
Thật ra Yeo Won cũng không muốn ra nước ngoài, nhưng thà như vậy còn hơn mọi chuyện trở nên tồi tệ và gây ra thêm rắc rối. Cậu cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn làm việc cho ông ta.
“Tao không muốn mày bị thương.”
Ký ức về khuôn mặt Lee Tae Kang đầy vết thương từ khi còn bé hiện lên rõ mồn một. Yeo Won nhớ lại những ngày thơ ấu hắn thường xuyên mang thương tích về nhà nhưng lại chẳng bao giờ khóc. Nhìn hắn bị thương như thế này ngay cả khi đã trưởng thành, cậu chỉ ước cái dòng máu huyết thống đó có thể bị cắt đứt hoàn toàn.
“Hàn Quốc hay đâu cũng được, tao không quan trọng.”
“……”
“Chỉ là…”
Yeo Won ngập ngừng một lát. Từ trước đến nay cậu chỉ có một mong muốn duy nhất.
“…Chỉ là tao muốn sống cùng mày như trước đây.”
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở biệt thự, đầu óc Yeo Won lại quay cuồng. Sức mạnh và quyền lực đủ để khiến hai thanh niên không có gì trong tay trở nên bất lực, và cậu không muốn nghĩ đến những mất mát mà những tai nạn bất ngờ có thể gây ra nữa.
Yeo Won vuốt tóc dài của Tae Kang, người đang ngồi đó đầy lo lắng, thì bất ngờ hắn nắm cổ tay cậu và kéo cậu ngồi xuống. Ngồi trên đùi hắn, Yeo Won ngượng ngùng, trừng mắt không hài lòng.
“Mày làm gì vậy?”
Ngồi trên người một người đàn ông đã ngại, ngồi trên người một bệnh nhân đang bị thương lại càng khó xử hơn.
Yeo Won cố gắng thoát ra, vung tay như muốn hất tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
“Tao muốn hôn mày.”
Yeo Won giật mình vì câu nói trắng trợn của hắn. Lại nữa. Lại cái bầu không khí kỳ lạ này.
“…Chết tiệt. Mày nói vớ vẩn gì thế. Buông ra.”
Trước đây Yeo Won và Tae Kang từng bị cuốn theo bầu không khí mà hôn nhau, ôm nhau, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, y tá và bác sĩ thì liên tục đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh. Hơn nữa, địa điểm này cũng không thích hợp để làm những chuyện như vậy.
“Tao muốn.”
“Ái chà.”
“Giờ chúng ta không cần phải kiềm chế nữa mà, đúng không?”
“Hả?”
“Muốn thì cứ làm thôi.”
Lee Tae Kang trơ tráo nói ra những lời đó như đang muốn xác nhận lại mối quan hệ của cả hai. Sao hắn có thể mặt dày đến vậy chứ?
“…Ai… ai nói gì đâu. Chỉ là… để sau… rồi làm… thôi mà. Mẹ kiếp.”
Rõ ràng Yeo Won đang cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng cơ thể lại càng bị giữ chặt hơn. Hắn dùng cánh tay còn lại ôm chặt lấy eo cậu rồi nhấc bổng cậu lên đùi.
“Này, vừa thôi chứ―!”
Cảm giác nóng bừng lan đến tận cổ, Yeo Won vội vàng đẩy hắn ra, nhưng hắn lại thở hắt ra một hơi nóng rực rồi gục đầu lên ngực cậu.
“Tao muốn nhanh chóng được xuất viện.”
“……”
“Mẹ kiếp, tao muốn dính lấy mày.”
“……”
“Tao muốn chạm vào mày, hôn mày, làm tình với mày cả ngày.”
Những lời nói trắng trợn ấy khiến mặt Yeo Won ngày càng nóng ran. Cậu che đi khuôn mặt đang bối rối, vừa tức giận vừa bất lực lên tiếng:
“Trong tình huống này mà mày còn nghĩ đến chuyện đó sao?”
“Mày không nghĩ rằng tao yêu mày đến mức phát điên rồi sao?”
“…Đúng là đồ điên.”
“Mày biết rõ rồi còn nói thích tao cơ mà.”
Đúng là giỏi. Không chịu thua một lời nào.
“Mày biết rõ tao là loại người gì rồi mà giờ vẫn thích tao cơ mà.”
Lee Tae Kang lại xác nhận. Hắn liên tục xác nhận, lại muốn có thêm sự chắc chắn. Sao lại bất an đến thế này cơ chứ.
“Ừ. Vậy nên đừng có làm phiền nữa. Không phải trẻ con đâu.”
“Sao, đã thấy chán tao rồi à?”
“…Không phải.”
Bản thân Yeo Won cũng không dễ dàng đưa ra quyết định, đã mất một thời gian dài để xác định tình cảm. Cậu chọn con đường này vì biết mình sẽ không dễ dàng quay đầu lại.
“Làm sao có chuyện đó được chứ.”
Yeo Won vô thức có thói quen lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Lee Tae Kang. Một phần là để kiểm tra những vết thương trên mặt hắn đang lành lại từng ngày, phần khác là cậu thích thú quan sát xem hắn tiếp tục nhìn mình bằng ánh mắt nào, nói những lời gì và có biểu cảm ra sao. Tất nhiên, đôi khi cậu chỉ đơn thuần bị cuốn hút bởi hắn. Đó chẳng khác nào bằng chứng cho thấy cậu đã yêu hắn đến nhường nào. Dù thừa nhận điều đó làm cậu cảm thấy hơi tổn thương lòng tự trọng.
“Ngẩng đầu lên.”
Yeo Won ra lệnh ngắn gọn với người đang vùi mặt vào ngực mình. Tae Kang có vẻ buồn cười trước mệnh lệnh xấc xược này, khẽ nhếch mép cười. Ngoan ngoãn nghe lời, hắn ngước nhìn Yeo Won từ khoảng cách gần. Khuôn mặt chết tiệt thật đẹp trai. Vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, nhưng lại mù quáng đến vô cùng với cậu. Có một điều gì đó mang đến cảm giác ưu việt nơi hắn, kích thích cậu. Yeo Won nắm lấy má hắn bằng một tay và cúi xuống hôn. Khoảnh khắc môi chạm môi, cậu cảm nhận được sự cứng đờ trong chuyển động của hắn.
“Sao vậy? Mày bảo muốn hôn mà.”
Sau khi chạm môi rồi rời ra, Yeo Won khẽ cười và thì thầm, Lee Tae Kang thoáng cau mày.
“…Trêu tao à? Hôn cho đàng hoàng vào.”
“Ai bảo mày cứng đờ ra đấy chứ.”
“Mày cứ như không muốn hôn tao ấy.”
“Tại mày cứ mè nheo như trẻ con.”
“Má nó, tao có bao giờ…”
“Không thích thì thôi.”
“…Tao có bao giờ…”
“Vậy thì im lặng và nhắm mắt lại đi.”
Yeo Won giả vờ không để ý đến việc Lee Tae Kang ngoan ngoãn nghe theo lời mình, rồi lại nói tiếp, vừa nói vừa che mắt hắn.
“Còn há miệng ra nữa.”
Rồi Yeo Won đặt môi mình lên đôi môi đang hé mở của hắn. Bàn tay Lee Tae Kang đang nắm chặt eo cậu siết lại, gân xanh nổi lên ở cổ hắn. Đó là bằng chứng cho thấy hắn đang cực kỳ hưng phấn. Giờ thì cậu đã thấy rõ ràng. Tất cả những phản ứng cho thấy hắn thích cậu đến nhường nào, giờ đây đều hiện ra rõ mồn một trước mắt cậu.
***
Dạo này Yeo Won có thói quen xem tin tức trên ti vi. Càng gần đến ngày bầu cử, đảng đối lập và đảng cầm quyền càng ra sức bới móc lẫn nhau, ngày nào cũng có những sơ hở hay điểm yếu của đối phương bị phơi bày.
Đương nhiên, vấn đề của nghị sĩ Lee Seung Kwon chính là cậu con trai thứ hai của ông ta. Việc Lee Tae Kang từng mang tiếng bất hảo từ thời đi học là điểm yếu duy nhất có thể bị lợi dụng để hạ bệ ông ta. Khi sự tồn tại của hắn dần được hé lộ, Yeo Won bất giác cảm thấy bất an, cứ như có điều gì đó sắp nổ tung. Tuy nhiên, hiện tại chỉ mới đề cập đến những hành vi thời trung học của hắn chứ chưa có thêm thông tin nào bị rò rỉ.
Ngay cả khi nhìn thấy hình ảnh Lee Tae Kang bị làm mờ xuất hiện trên bản tin, Yeo Won nhận ra tình hình đang diễn biến không mấy tốt đẹp. Lo lắng cho sự an toàn của Lee Tae Kang, cậu vội vàng tắm qua loa rồi rời khỏi nhà. Không hiểu sao, ở khu vực cổng ra vào cũng có vài người trông giống như phóng viên đang lảng vảng.
Yeo Won kéo mũ che kín mặt rồi vội vã đi về phía bãi đậu xe. Vừa lái xe, cậu vừa nhận ra mình vô tình mặc chiếc áo của Lee Tae Kang. Hình như hơi rộng thì phải… Mỗi khi cảm nhận rõ sự khác biệt về vóc dáng như thế này, Yeo Won lại thấy hơi khó chịu. Nhưng lần này cậu còn cảm thấy có chút kỳ lạ. Dường như mùi hương đặc trưng của Lee Tae Kang đang thoang thoảng trên cơ thể cậu, làm tai cậu hơi ngứa.
…Nghiện nặng rồi.
Yeo Won khẽ thở dài rồi đạp mạnh chân ga khi đèn chuyển sang màu xanh. Nghị sĩ Lee Seung Kwon đáng kính cuối cùng cũng không thể che giấu hoàn toàn quá khứ của con trai mình, khi mà trước bệnh viện cũng có phóng viên túc trực. May mắn là số lượng không quá đông, nhưng điều đó có nghĩa là những người cần biết thì đã biết rồi.
Yeo Won xuống xe với vẻ mặt đầy lo lắng, ngậm một điếu thuốc. Cậu chống hai tay lên nóc xe, nhìn những phóng viên ở phía cổng với vẻ mặt bực bội. Vẫn còn vài ngày nữa mới đến ngày Lee Tae Kang xuất viện. Nhưng Yeo Won thấy nếu ở lại thêm vài ngày nữa thì mọi hành tung của hắn sẽ bị tất cả các phóng viên phát hiện mất.
“Thôi thì đã đến nước này, hay là cứ phanh phui hết ra cho xong.”
Yeo Won không muốn tên Lee Tae Kang xuất hiện trên mặt báo, nhưng cậu lại hoan nghênh những dư luận tiêu cực nhắm vào bố hắn, Lee Seung Kwon. Người dân cũng có quyền biết bộ mặt thật của ông ta. Cậu tặc lưỡi. Nhưng nếu mọi chuyện trở nên quá lớn, người chịu thiệt lại là Lee Tae Kang… Yeo Won vừa cố gắng kiềm chế cơn nóng giận vừa dụi tắt điếu thuốc đang hút dở, rồi lại kéo mũ xuống che kín mặt. Rồi một cánh tay từ phía sau bất ngờ vòng qua eo cậu. Bị giật mình, Yeo Won quay phắt lại, lớn tiếng:
“Mày…!”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.