thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 127
Vừa cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, người kia đã kéo Yeo Won ngồi sát vào mình. Yeo Won vẫn còn ngạc nhiên nhìn đối phương.
“Suỵt.”
Người kia che miệng Yeo Won bằng tay, áp sát lại rồi liếc nhìn đám phóng viên ở phía cổng. Yeo Won cũng khẽ ngẩng đầu, nép vào người kia và liếc mắt về phía đám phóng viên. May mắn là không có ai để ý đến họ. Lúc này Yeo Won mới thở phào nhẹ nhõm, nhăn mặt hỏi nhỏ:
“Sao mày lại ở đây?”
Người kia không ai khác chính là Lee Tae Kang, đáng lẽ hắn vẫn còn phải nằm viện. Hơn nữa, hắn không mặc áo bệnh nhân mà mặc bộ quần áo bị thương hôm trước, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp không biết kiếm đâu ra. Cả hai đều che chắn kín mít, trông khá giống nhau.
“Nhìn không hiểu à?”
Hắn hất hàm về phía cổng, Yeo Won bực bội đáp:
“Dù sao thì cũng còn mấy ngày nữa mới được xuất viện.”
“Tao khỏi từ lâu rồi. Bọn đó chỉ bày trò kiếm tiền thôi.”
“Này. Mày đâu chỉ bị thương nhẹ.”
“Lo lắng thì cứ bám theo tao cả ngày đi.”
Lee Tae Kang khẽ búng tay vào vành mũ của Yeo Won, cười nhạt. Đối phương thì đang nghiêm túc, còn Lee Tae Kang lại tỏ ra vô cùng thảnh thơi.
“Đưa chìa khóa xe cho tao.”
Hắn vừa nói vừa chìa tay ra, Yeo Won vẫn không hài lòng lên tiếng:
“Dù thế nào thì mày vẫn còn…”
“Mày lo lắng cho tao, tao thích lắm.”
“……”
“Nhưng cứ đứng đây thế này thì có khi bị phát hiện mất.”
Đúng là như vậy, Yeo Won ngập ngừng rồi cuối cùng cũng đưa chìa khóa xe cho hắn. Hắn tự nhiên leo lên ghế lái, Yeo Won cũng ngồi vào ghế phụ, nhìn đám phóng viên đang đứng ngơ ngác như những kẻ ngốc.
“Xem tin tức chưa?”
Yeo Won hỏi Lee Tae Kang khi hắn vừa khởi động xe vừa đạp chân ga. Hắn lắc đầu.
“Sáng sớm Lee Tae Ju gọi điện thoại cho tao rồi. Bảo là sẽ có bài báo và chương trình phát sóng.”
“…Vậy là bố mày cũng có chuyện không ngăn được sao?”
“Ván này lớn quá.”
“Vậy nên ông ta mới muốn nhanh chóng tống mày đi như vậy.”
“Chắc còn nghĩ đến chuyện từ mặt nữa.”
“Vậy chẳng lẽ ông ta còn định quay lại từng hành động quậy phá của mày để làm bằng chứng sao?”
Hắn không trả lời câu hỏi hiển nhiên đó. Nhưng Yeo Won bực bội tiếp lời:
“Sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, mày định dùng cái đó để biện minh rằng mày bất trị đến mức không còn cách nào khác à?”
Để biện minh cho sự đúng đắn của bản thân ư? Yeo Won cảm thấy những người trong gia đình đó thật đáng kinh ngạc, đến mức mệt mỏi vì những hành động quá đáng mà họ luôn coi là đương nhiên.
Lee Tae Kang không trả lời, chỉ cười khẩy rồi nhún vai. Đó là câu trả lời như thể hắn chẳng quan tâm đến chuyện đó.
“Chuyện nhạt nhẽo đến đây thôi.”
Đèn đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại. Lúc này Lee Tae Kang mới quay đầu sang phía ghế phụ.
“…Mày mặc áo của tao này.”
Từ nãy đến giờ Yeo Won đã thấy ánh mắt hắn lướt qua mình một cách kỳ lạ, hóa ra hắn muốn nói điều này. Giọng hắn khá vui vẻ.
“À, vội quá nên tao mặc tạm.”
Yeo Won thản nhiên đáp, nhìn xuống chiếc áo rộng hơn người mình một cỡ. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng thắt lưng an toàn được tháo ra, đồng thời khuôn mặt hắn lập tức tiến sát đến ngực cậu. Ở góc nghiêng, Yeo Won chỉ thấy nửa khuôn mặt hắn khuất sau chiếc mũ.
“Mày… mày làm gì vậy…”
“Thơm mùi của tao.”
Hắn dùng mũi khẽ lướt dọc cổ cậu, thì thầm khe khẽ. Giọng nói khẽ khàng làm nóng bừng cổ và vành tai Yeo Won.
“Mùi… mùi gì chứ.”
“Dầu gội cũng là loại tao dùng.”
“…Thì tại giờ tao đang ở nhà mày mà.”
“Đúng vậy.”
“……”
“Thích chết đi được.”
Hắn thản nhiên buông một câu sến súa rồi lại cho xe chạy. Khuôn mặt Yeo Won vừa nãy còn nhăn nhó vì lo lắng, giờ lại ngơ ngác lạ thường.
“Thích cái gì chứ…”
Ha, Yeo Won bối rối thở dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cậu chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, che miệng lại và nhìn bóng mình phản chiếu trên kính. Một gương mặt xa lạ đang đỏ bừng vì xấu hổ.
Xấu hổ vì bộ dạng của mình, Yeo Won vội vàng chuyển chủ đề:
“…Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Nơi chúng ta sẽ ở.”
“Đột ngột vậy sao?”
Lee Tae Kang không trả lời, chỉ khẽ cười rồi đánh lái. Chiếc xe do Lee Tae Kang lái đi vào đường Yongsan-daero, chạy một lúc rồi dừng lại trước một khu chung cư thấp tầng trông có vẻ mới xây. Hắn quen thuộc lái xe xuống bãi đậu xe ngầm, giao xe cho nhân viên giữ xe rồi nắm tay Yeo Won đang đứng ngơ ngác kéo đi. Gương mặt nghiêng của hắn có vẻ hơi phấn khích, không hợp với vẻ ngoài thường ngày, lọt vào tầm mắt Yeo Won.
Cứ như hắn đang phấn khích kỳ lạ… Tae Kang cứ liên tục xuất hiện những khía cạnh mới khiến tim cậu xao xuyến.
Hắn kéo cậu đến trước một cánh cửa ở tầng trên cùng. Khu chung cư này được thiết kế theo hệ thống mỗi tầng chỉ có một căn hộ. Đó không phải là một căn biệt thự cao cấp đơn thuần mà Yeo Won và hắn từng sống, mà là một ngôi nhà khổng lồ, nơi một gia đình có thể ổn định cuộc sống.
Lee Tae Kang dùng thẻ từ mở cửa rồi kéo Yeo Won vẫn còn đang ngơ ngác vào trong. Một hành lang dài nối liền cửa ra vào và bên trong hiện ra trước mắt. Trần nhà cao hơn so với những không gian sống thông thường, và mùi sơn mới xộc vào mũi.
“Này, chuyện gì vậy?”
Yeo Won hốt hoảng hỏi, nhưng Lee Tae Kang càng nắm chặt tay cậu hơn, sải bước nhanh chóng dọc theo hành lang dẫn đến phòng khách. Rồi một phòng khách lộng lẫy kết nối với phòng ăn hiện ra, ở cuối phòng khách có một cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai. Điều ngoạn mục nhất chính là bức tường kính chiếm trọn một bên phòng khách. Con đường tấp nập xe cộ và sông Hàn chảy ngang Seoul trải dài ngay trước mắt.
“…Tuyệt thật.”
Khung cảnh còn đẹp hơn cả view khách sạn làm Yeo Won ngẩn ngơ nhìn một lúc. Cảm giác như mọi u uất trong lòng đều tan biến trước khung cảnh bao la này.
“Ngắm cảnh đêm rồi uống rượu thì còn gì bằng.”
“Ngắm cảnh đêm rồi làm tình chắc cũng điên đảo lắm.”
Nghe Lee Tae Kang ứng dụng nguyên văn lời cảm thán của mình, vẻ mặt vừa giãn ra của Yeo Won lập tức nhăn nhó.
“Sao lúc nào mày cũng…”
“Đây là nơi tao đã chuẩn bị để sau này hai đứa mình về ở cùng nhau.”
Lee Tae Kang đứng ngang vai Yeo Won, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt hắn khuất sau vành mũ có vẻ trầm ngâm.
“…Từ khi nào mày đã nghĩ đến chuyện sống cùng nhau vậy?”
“Mỗi ngày.”
“……”
“Mỗi lần.”
“……”
“Luôn luôn.”
Ý hắn là hắn đã nghĩ đến việc ở bên cậu mỗi ngày, mỗi lần, luôn luôn. Yeo Won chưa từng biết đến những ngày “mỗi ngày, mỗi lần, luôn luôn” đó, đưa tay lên vuốt nhẹ miệng, cố gắng trấn tĩnh cơn xúc động đang trào dâng trong lòng.
“Nhưng hình như không cần thiết nữa nên tao định bán cho Lee Tae Ju, may mà chưa làm.”
Lúc này Lee Tae Kang mới khẽ cười, nghiêng đầu nhìn xuống Yeo Won. Ánh mắt hắn dịu dàng lạ thường, làm tim Yeo Won đập thình thịch. Cảm thấy bối rối vì nhịp tim đột ngột tăng nhanh, Yeo Won quay mặt đi để tránh ánh mắt hắn.
“…Đẹp thật.”
Rồi cậu ngượng ngùng nhìn quanh những chỗ khác, cố gắng chuyển chủ đề. Hai cánh tay Lee Tae Kang từ phía sau vòng qua ôm lấy cậu. Hắn ôm chặt Yeo Won, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu.
“Mày làm gì vậy?”
Đó là tư thế chỉ những người cao hơn cậu mới có thể làm được.
“Thích không?”
Hắn tinh nghịch hỏi rồi siết chặt vòng tay hơn. Sau đó, hắn từ từ cúi xuống tựa má lên vai Yeo Won và áp sát lại gần. Khoảng cách má chạm má làm Yeo Won khẽ nuốt khan.
“…Ừm… thì… cũng… cũng thích, nhưng mà ở hai người thì… hình như hơi to.”
Yeo Won cố gắng trả lời bình thường nhất có thể, nhưng câu nói lại đứt quãng.
“Mày thích đồ to mà.”
“……”
“Cái gì cũng thích to, thoải mái và rộng rãi.”
Lee Tae Kang liệt kê từng sở thích của cậu. Cái nào hắn cũng biết rõ. Yeo Won không còn gì để nói.
Cứ hễ có cơ hội là Tae Kang lại muốn dính lấy Yeo Won như thế này. Cứ như một đứa trẻ nũng nịu, cứ có dịp là lại kéo cậu vào lòng, áp sát cơ thể hoặc dụi mặt vào cậu đến mức cậu có thể cảm nhận được cả hơi thở của hắn.
“Tao biết rồi, nên… mày tránh ra một chút đi.”
Mỗi lần như vậy, Yeo Won cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập. Thực ra khoảng cách gần gũi như thế này vốn đã quen thuộc từ khi họ còn là bạn bè. Nhưng có lẽ vì giờ đã ý thức được tình cảm của nhau, hơi thở và giọng nói của hắn lại trở nên quá nồng nàn, nên Yeo Won cảm thấy xa lạ. Cậu không chắc liệu đó là do sự run rẩy của đối phương hay do cậu đã nhận thức rõ ràng rằng tình cảm của mình dành cho hắn đã khác xưa quá nhiều.
Yeo Won ngượng ngùng đẩy hắn ra rồi vô thức xoa xoa cái cổ đang nóng bừng. Bị đẩy ra, Lee Tae Kang nhìn xuống hai bàn tay trống rỗng của mình một lúc rồi nắm chặt và thả lỏng vài lần. Sau đó, hắn nhìn Yeo Won đang ngó nghiêng xung quanh rồi bước theo cậu.
“Nhưng dù sao thì chúng ta cũng chỉ còn ở Hàn Quốc vài ngày nữa thôi, cứ để thế này không thấy tiếc sao?”
Yeo Won sau khi đã xem xét hết căn phòng, nghiêm túc hỏi. Lee Tae Kang nãy giờ chỉ im lặng đi theo sau, khẽ nghiêng đầu và vuốt cằm.
“Nếu thích thì cứ sống ở đây luôn cũng được.”
“…Hả?”
“Tao đã nói rồi mà. Không nhất thiết phải đi đâu. Mày muốn làm gì thì cứ làm.”
“…Nếu cứ ở lại Hàn Quốc thì mày…”
“Không. Tao đang hỏi mày muốn gì.”
“……”
“Tao không quan trọng.”
“……”
“Điều quan trọng là mày muốn gì, đối với tao.”
Dưới vành mũ sụp xuống, Yeo Won thấy đôi mắt Tae Kang đang chăm chú nhìn mình. Vẻ kiên quyết hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Rõ ràng hắn đã nói không sao, nhưng việc hắn hỏi lại cho thấy Yeo Won đoán được hắn đang nghĩ gì. Biết rõ đối phương quá cũng là một vấn đề.
Thật lòng mà nói, việc ra nước ngoài thực ra không phải là điều Yeo Won quá mong muốn. Cậu không tự tin lắm về việc xây dựng một cuộc sống ở một nơi không có người thân quen và tràn ngập những ngôn ngữ xa lạ. Nhưng dù không thích, cậu vẫn sẵn lòng chấp nhận. Bởi vì giờ đây cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để đi theo Lee Tae Kang.
“…Đồ dai như đỉa.”
Dù vậy, việc Tae Kang đã chuẩn bị cả nhà cửa và vẫn tiếp tục hỏi cho thấy hắn đã hiểu rõ tình cảm của cậu.
“Vậy mày muốn thế nào?”
“Chuyện đã xong rồi.”
“Hả?”
Thấy phản ứng của Yeo Won, Lee Tae Kang thản nhiên nói tiếp:
“Tao đã thỏa hiệp vừa phải với điều kiện là ở lại Hàn Quốc.”
Rồi hắn đi về phía tủ rượu, lấy ra chai brandy mà Yeo Won thích nhất.
“Chẳng lẽ…”
Yeo Won lo lắng đuổi theo hắn.
“Âm thầm giúp đỡ cái ông ta làm việc.”
“Hả?”
“Và xóa hết những bằng chứng mà tao đang có.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.