thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 77
“...Chết tiệt.”
Yeo Won bực bội ném chiếc điện thoại xuống sofa rồi thả mình ngồi phịch xuống bên cạnh hắn mà chẳng buồn giữ chút ý tứ nào. Dường như mọi sức lực trong cậu đều đã cạn kiệt.
“Mẹ kiếp, giờ thành đứa thất bại thảm hại rồi.”
Ngày trước, chỉ cần Yeo Won cất tiếng gọi là cả đám bạn sẽ ùa đến như một đàn xe tải. Chẳng bao giờ cậu biết đến cái cảm giác cô đơn, vì quanh cậu lúc nào cũng tràn ngập những gương mặt thân quen.
“Tao vừa gặp anh Seung Ha cùng với Do Young Jae.”
Trước sự ương ngạnh của Lee Tae Kang, Yeo Won chẳng muốn thua cuộc mà cãi cố, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đáp lời. Như mọi khi, cậu tự nhiên dựa người vào hắn, mắt lơ đãng dán vào màn hình tivi, giọng nói trôi theo dòng chảy thân thuộc.
“Tao kể chưa nhỉ? Lần gặp anh Seung Ha ở biệt thự của Do Young Jae ấy.”
Cậu nâng lon bia lên và tu ừng ực vài ngụm rồi nói tiếp, như thể câu chuyện chỉ vừa ùa về.
“Anh ấy sống ở đó luôn.”
“…”
“Do Young Jae với anh ấy cũng quen nhau từ trước rồi. Thế là ba đứa tụ lại làm vài ly.”
Yeo Won uống nốt chỗ bia còn lại, tiện tay vo tròn lon rỗng trong lòng bàn tay rồi ném về phía thùng rác gần đó. Lon bia vẽ một đường cong hoàn hảo, rơi gọn vào thùng. Cậu búng tay, quay sang Lee Tae Kang với ánh mắt đắc ý như muốn hỏi “Thấy chưa?”, nhưng hắn chẳng buồn nhìn. Gương mặt vô cảm của hắn chỉ hướng thẳng về phía trước, chẳng mảy may quan tâm. Trước thái độ trầm xuống bất ngờ, khác hẳn lúc truy hỏi ban nãy, Yeo Won thoáng ngỡ ngàng. Cậu bất chợt lên tiếng.
“Mà tao đã muốn hỏi điều này từ lâu rồi.”
Để kéo sự chú ý, cậu gác chân lên đùi hắn, ánh mắt như muốn buộc hắn phải nhìn mình.
“Mày với anh Seung Ha không hợp nhau từ bao giờ vậy?”
“…”
“Sao tao không biết gì hết? Mãi đến gần đây, lúc mày chạm mặt anh ấy, tao mới nhận ra. Hai người không ưa nhau thật.”
Hử?
Thấy hắn chẳng đáp, cậu dùng chân khẽ đạp nhẹ vào đùi hắn như thúc giục. Lúc này, ánh mắt Lee Tae Kang mới chậm rãi quay lại. Nhưng đó không phải ánh nhìn dịu dàng. Một luồng khí lạnh lẽo, gai góc thoáng qua, làm không khí quanh họ thêm phần căng thẳng.
“Tao không biết là sao?”
“Vì tao giấu.”
“Giấu gì?”
“Việc tao ghét thằng đó.”
“Tại sao?”
“Vì mày muốn thế.”
“Tao muốn gì?”
“Mày muốn tao với thằng đó thân nhau mà.”
…Điều đó thì đúng thật.
Ai chẳng mong những người mình quý mến sẽ hòa hợp với nhau cơ chứ. Nhất là với một người như cậu, khi số người cậu thực sự thích chỉ đếm trên đầu ngón tay – đúng hai người.
“Không, ý tao là tại sao mày ghét anh ấy?”
“…”
“Có gì tao không biết sao?”
Lee Tae Kang im lặng, chẳng rõ có định trả lời hay không. Sự tĩnh lặng ấy làm Yeo Won linh cảm được điều gì đó đã xảy ra. Cậu khẽ gật đầu như tự xác nhận với chính mình.
“Rốt cuộc là cái gì―”
“Mày thích cái gì thì tao cũng phải thích theo à?”
Lời hắn cắt ngang lời cậu, bật ra đầy bất ngờ, nghe sao mà trẻ con đến lạ. Trẻ con đến mức chẳng thể tưởng tượng nổi. Yeo Won nghẹn lời, câu hỏi mắc kẹt nơi cổ họng.
“Gì cơ?”
“Mày thích cái gì thì tao cũng phải thích theo sao?”
“…Hả. Ai, ai bảo thế?”
“Tao thì có.”
“…”
“Cái gì mày thích, tao đều ghét.”
Hắn nói cái gì vậy trời? Yeo Won tròn mắt nhìn hắn.
“Ý mày là sao, không, hà, buồn cười quá tao chẳng biết nói gì luôn.”
“…”
“Ai nhìn vào còn tưởng tao ép mày, bắt mày phải thân với người ta ấy. Như kiểu tao ép buộc mày…”
“Từ đầu tao đã ghét thằng đó rồi.”
Lời nói lạnh lùng, xen lẫn sự chân thật đến rợn người làm Yeo Won thực sự câm nín. Cảm xúc của Lee Tae Kang ùa ra, rõ ràng và mãnh liệt, cứ như hắn ghét Baek Seung Ha từ tận xương tủy vậy. Đôi mắt đối diện cậu ánh lên những tia sáng dữ dội, mọi thứ bị đè nén bấy lâu giờ như được bung tỏa.
“Từ cái cách mày cứ mở mồm là gọi ‘anh’, tao đã thấy ngứa tai rồi.”
Lý do đầu tiên vừa bật ra đã làm Yeo Won sững sờ, đến mức hơi thở cũng nghẹn lại.
“Rồi cái kiểu cười toe toét gọi ‘anh anh’ nữa.”
Lý do thứ hai còn hơn thế nữa. Trẻ con đến mức chẳng buồn cười nổi, nhưng càng nghe, cậu càng thấy có gì đó lạ lùng.
“Cả cái câu ‘tao cũng thích nó như mày’ khốn kiếp nữa.”
Từng câu nói của hắn như mũi dao đâm thẳng vào tai cậu. “Đâm” là từ đúng nhất, vì chúng thực sự làm cậu choáng váng. Yeo Won mím môi, ánh mắt đảo loạn, cố gắng nắm bắt tình hình. Nhấm nháp từng lời hắn nói, cái đầu đơn giản của cậu chỉ rút ra được một kết luận duy nhất.
Dù có vắt kiệt trí óc ngu ngốc của mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu cũng chỉ nghĩ được một điều duy nhất từ những lời này.
“…Mày.”
“…”
“Đừng bảo là mày ghen nhé?”
Yeo Won hỏi, giọng trầm xuống, gương mặt gần như kinh ngạc. Lee Tae Kang chẳng đáp, chỉ đột ngột nắm lấy cổ chân đang gác trên đùi mình rồi kéo mạnh về phía hắn. Bất ngờ bị kéo, cơ thể cậu trượt theo, khuôn mặt hắn kề sát ngay trước mắt.
Dù là gương mặt cậu nhìn hàng ngày, nhưng khi khoảng cách gần đến vậy, đường nét hoàn mỹ của hắn vẫn khiến cho tim cậu lạc nhịp. Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Yeo Won chẳng giữ nổi vẻ điềm tĩnh, chỉ ngây ngốc chớp mắt liên hồi. Yeo Won cứng người, bản năng mách bảo cậu rằng đôi môi họ sắp chạm nhau. Nhưng rồi một câu nói bất ngờ khác lại vang lên, xuyên thẳng vào lòng cậu.
“…Chứ còn gì nữa.”
“…”
“Chết tiệt.”
Yeo Won như ngừng thở trong khoảnh khắc ấy.
Rõ ràng là cậu đang sốc, nhưng trái tim lại đập điên cuồng mà chẳng hiểu tại sao. Đầu óc Yeo Won chắc chắn đã hỏng rồi. Với cái đầu vốn chẳng thông minh của cậu, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
***
Thực ra, cảm giác ghen tuông giữa cậu và Lee Tae Kang luôn là thứ gì đó mơ hồ và khó nắm bắt. Không phải chỉ có trong tình yêu, ngay cả tình bạn cũng có thể sinh ra ghen tuông, điều đó ai cũng hiểu. Dù là những gã thô kệch chẳng biết đến sự tinh tế, thì ghen tuông vẫn tỷ lệ thuận với mức độ yêu thương họ dành cho ai đó.
Nghĩ lại, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ghen tuông là khi Lee Tae Kang lên cấp hai, bắt đầu chơi với đám mọt sách chỉ biết cắm đầu vào bài vở. Hắn trở nên xa cách với cậu như thể họ thuộc hai thế giới khác nhau. Thái độ lạnh nhạt của hắn, cùng đám bạn học hành chăm chỉ lảng vảng quanh với sách vở trên tay, làm cậu khó chịu. Yeo Won chẳng nói ra, cố tỏ ra tôn trọng, nhưng trong lòng lại âm ỉ một nỗi buồn chẳng thể xua tan.
Sau đó Yeo Won cũng đôi lần cảm thấy chút ghen tuông vụn vặt, nhưng chưa bao giờ nó đủ mạnh để khiến cậu sốc. Với cậu, Lee Tae Kang là một phần quá lớn trong cuộc đời, nên cảm giác ấy dường như là điều hiển nhiên. Ai có bạn thân hẳn cũng từng trải qua cảm giác như bị cướp mất người quan trọng nhất. Cậu luôn nghĩ đó chỉ là một cảm xúc bình thường, chẳng có gì to tát. Vì thế, dù có ghen, cậu chưa từng để nó biến thành sự thù ghét, cũng chẳng bao giờ ghét ai đến mức ấy.
Đúng vậy, mỗi người có cách cảm nhận khác nhau, nhưng ghen tuông là thứ tình bạn nào cũng có thể gặp phải. Lee Tae Kang chắc chắn cũng vậy. Nếu không thì chẳng có cách giải thích nào hợp lý hơn. Nếu không phải thế… thì còn gì nữa đây?
Yeo Won bật dậy, ánh mắt kỳ lạ hướng về Lee Tae Kang đang yên bình ngủ bên cạnh mình. Hắn vẫn bình thản như không, trái ngược hoàn toàn với cậu. Yeo Won cứ nghĩ lời nói vừa rồi là một quả bom, vậy mà kẻ thả bom lại thản nhiên tắt tivi, bảo đi tắm trước rồi bước vào phòng tắm. Tắm xong, hắn lau tóc qua loa như mọi ngày rồi ngả lưng xuống giường cậu ngủ ngon lành, cứ như đó là chốn của riêng hắn.
Yeo Won lặng lẽ quan sát tất cả mà chẳng nói lời nào. Chỉ đến khi hắn ngủ say, cậu mới lặng lẽ đi tắm rồi nằm xuống bên cạnh. Từ đó, cậu nằm im, mắt mở to chẳng thể chợp mắt. Kẻ gieo rắc sự hỗn loạn này thì bình yên, còn người bị cuốn vào lại chẳng thể ngừng bồn chồn.
“Ngáp hoài thì ngủ đi.”
Giọng nói bất ngờ vang lên từ Lee Tae Kang làm Yeo Won giật mình, vội nằm xuống giả vờ ngủ. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao cậu lại bật dậy nhìn hắn lần nữa. Cậu đâu làm gì sai, sao phải sợ?
“Tao làm gì chứ?”
Yeo Won đáp cộc lốc. Lee Tae Kang chậm rãi mở mắt rồi xoay người nghiêng sang, chống tay lên gối đỡ đầu, dáng vẻ ngạo mạn đến khó chịu.
“Mày muốn làm gì hả?”
“Gì?”
“Thế nên mới nhìn tao chằm chằm như khoan thủng người ta chứ gì?”
Thằng này đầu óc chỉ có mỗi chuyện đó thôi à?
“Còn mày, tỉnh dậy vì cũng muốn chứ gì?”
“Tại mày cứ động đậy hoài, ngủ sao nổi.”
“Thế thì về nhà mày mà ngủ.”
“Không thích.”
“Sao không?”
“Lại chuồn đi nhậu với thằng nào nữa chứ.”
“Sao tự dưng nhảy sang chuyện đó? Mày giám sát tao à?”
“Ừ.”
“Mày là cái gì mà giám sát tao?”
“Nhậu xong rồi biết đâu lại dạng chân cho thằng nào, tao biết thế nào được.”
“Lại nói năng bậy bạ nữa hả?”
“Nghe nói thế mà. Một lần nếm mùi phía sau là chẳng thèm phía trước nữa.”
“Ờ, muốn khoan tao luôn hả?”
“Đừng có mà ra vẻ.”
Lee Tae Kang cười khẩy, bất ngờ nắm tay cậu kéo mạnh, đổi vị trí trong chớp mắt. Hắn đè lên người cậu, ánh mắt đen sâu thẳm như biển khuya như muốn nuốt chửng cậu vào bóng tối.
Gương mặt hắn đẹp, đôi lúc còn mang nét dịu dàng. Dáng người to lớn thường che lấp đi điều đó, nhưng thỉnh thoảng, hắn lại trông như chàng công tử chưa từng chạm tay vào việc nặng, đường nét thật thanh thoát và trong trẻo. Những lúc cậu buột miệng khen thế, Kim Myung Joo thường giả vờ nôn ọe. Cậu ta còn bảo cậu mê quá hóa mù và khuyên cậu cứ yêu luôn đi cho rồi.
Bất chợt nghĩ đến chuyện ấy, Yeo Won vô thức gạt mái tóc dài lòa xòa của hắn sang một bên. Khoảng cách gần gũi, không gian kín đáo trên giường tạo nên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cậu vẫn điềm nhiên nhìn lên hắn, cất giọng.
“Tại sao mày ghen?”
Mái tóc dài của hắn chạm vào má cậu, hơi ngứa, nhưng cậu lại thích cái ngứa ấy. Gương mặt đẹp đẽ hợp với tóc dài càng làm Yeo Won thấy dễ chịu hơn.
Dù cậu bất ngờ quay lại chủ đề cũ, Lee Tae Kang chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn chỉ lặng lẽ vuốt lại mái tóc đang rối của cậu, bàn tay dịu dàng khác hẳn giọng nói cộc lốc ban nãy.
“Vì tao thân với anh ấy hơn mày hả?”
Yeo Won hỏi, giọng như dỗ dành một đứa em nhỏ. Hắn khẽ bật cười, khóe môi nhếch lên.
“Tao là con nít à?”
Hắn cúi xuống và cắn nhẹ vào chóp mũi cậu, giọng điệu cộc lốc nhưng đầy ý tứ. Yeo Won khẽ đẩy hắn ra vì nhột rồi hỏi lại.
“Thế thì sao?”
Nhưng dù cậu có đẩy, Lee Tae Kang vẫn lì lợm tiến tới, lần này hắn cắn nhẹ vào khóe môi cậu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.