thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 95
“Câu lạc bộ bạn bè.”
“Ồ, là người bạn lần trước à?”
Lần này người lên tiếng là Do Young Jae. Cậu ta đang sánh bước bên cạnh cũng không giấu vẻ ngạc nhiên, khẽ thốt một tiếng rồi rướn cổ nhìn vào bên trong trước khi đặt chân qua ngưỡng cửa. Vì đã báo trước, sau khi xưng tên với bảo vệ, họ liền được niềm nở cho vào. Dù chỉ là buổi khai trương thử, không gian bên trong đã lộng lẫy và náo nhiệt đến bất ngờ. Khác với những câu lạc bộ thường thấy, nơi này không quá tối cũng chẳng ồn ào đến khó chịu. Dường như nơi đây chú trọng đến những chiếc bàn hơn là một sân khấu lớn, và phần lớn khách khứa đều đang thư thái cầm ly, chuyện trò nhỏ nhẹ.
“Khoan đã. Người kia chẳng phải là người nổi tiếng sao?”
Jo Soo Chan vừa thận trọng đảo mắt nhìn quanh vừa hỏi với vẻ ngạc nhiên. Yeo Won vốn chẳng mấy quan tâm đến giới nghệ sĩ, chỉ nhún vai để tỏ ý không biết. Giữa đám khách VIP ấy, không thiếu những gương mặt quen thuộc và những nhân vật có tầm ảnh hưởng, nên có lẽ Soo Chan đã không nhìn lầm.
“Ôi, cái gì thế này! Thần tượng kìa. Đó chẳng phải là cái cậu mà Yoo Na vẫn để hình nền điện thoại đó sao?”
“Vậy à? Lẽ ra nên rủ Lim Yoo Na đi cùng.”
“Không được nói. Chắc chắn cô ấy sẽ giận cho xem. Kiểu gì cũng tra hỏi tại sao không dẫn cô ấy theo.”
“Ừ, đừng nhắc đến. Lần sau phải đãi cô ấy một bữa ngon mới được.”
“Ôi trời đất ơi! Tuyệt vời! Tuyệt vời! Lee Hae Ryun cũng ở đây!”
“Gì? Thật á?”
Rồi họ ríu rít đổi chỗ như vừa phát hiện ra ngôi sao nào đó. Thấy bạn bè vui vẻ như vậy, Yeo Won cũng cảm thấy hài lòng vì đã đưa họ đến đây. Cậu đang định tìm một chỗ ngồi thì vừa hay trông thấy Kim Myung Joo đang trò chuyện thong thả với ai đó. Chẳng mấy chốc, Myung Joo nhận ra Yeo Won, gương mặt liền rạng rỡ hẳn lên, vội vã tiến lại.
“Đến rồi à?”
“Ừ. Ngồi đâu bây giờ?”
“Tao đã giữ một chỗ đẹp rồi.”
Kim Myung Joo cười đầy tự hào, dẫn đường đến một chiếc bàn. Đó là một vị trí thoáng đãng, có thể dễ dàng quan sát những chiếc bàn dài kê dọc mà từng nhóm ba, năm người đang tụ tập trò chuyện.
“Chúc mừng.”
Yeo Won thản nhiên nói rồi lấy từ túi áo khoác ra một phong bì trắng đã chuẩn bị sẵn, đặt nhẹ xuống trước mặt Kim Myung Joo.
“Cái gì đây?”
Đôi mắt vốn đã to của Kim Myung Joo càng mở lớn hơn khi nhìn thấy chiếc phong bì.
“Thằng điên này! Cái gì thế này? Bao nhiêu tiền vậy?!”
Yeo Won không đáp, chỉ khua tay, ý bảo cậu bạn cứ tự mình kiểm đếm. Kim Myung Joo ngơ ngác nhìn số tiền rồi hốt hoảng cất giọng.
“Đồ… đồ điên! Mày điên rồi hả?”
“Cứ cầm lấy đi.”
“Ê, dù sao thì cái này cũng hơi quá…”
“Nghe bảo đây là cửa hàng đầu tiên mày làm quản lý mà. Cố gắng nhé.”
“Hà, đúng là đốt tiền mà.”
“Dù sao cũng không phải tiền của tao.”
“Vậy của ai?”
“Của bố mẹ.”
“Ồ, thằng bất hiếu này.”
“Yên tâm đi. Bố mẹ tao cũng chẳng mong tao là con ngoan trò giỏi đâu.”
Ngẫm lại thì bên cạnh cậu giờ chẳng còn bao nhiêu bạn bè. Trong số những người bạn thời trung học, chỉ còn lại Kim Myung Joo và Jin Young Jae. Đặc biệt là Kim Myung Joo, cậu ta là người mà hồi đó cậu thân thiết chẳng kém gì Lee Tae Kang. Sau khi nghe chuyện về Baek Seung Ha, Yeo Won chợt cảm thấy những người còn lại bên cạnh mình thật đáng trân trọng. Nhờ cậu bạn này, cậu chợt nhận ra rằng thái độ thờ ơ, chẳng bận tâm đến sự có mặt của ai, đã vô tình để lại những vết thương sâu hơn cho người khác nhiều hơn cậu nghĩ. Đến Lee Tae Kang còn cảm thấy như vậy, thì những người khác sẽ nghĩ thế nào?
Yeo Won cũng nhận ra thế giới vốn ban đầu chỉ xoay quanh Lee Tae Kang của mình nguy hiểm đến mức nào. Thực tế là khi cố gắng tách khỏi Lee Tae Kang, cậu chẳng còn nơi nào để đi. Cùng lắm thì cậu cũng chỉ đến nhà Do Young Jae, nhưng ngay cả điều đó cũng nằm trong tầm kiểm soát của Lee Tae Kang.
Yeo Won vẫn không muốn mất Lee Tae Kang, nhưng ngoài chuyện đó ra, cậu cảm thấy mình cần giữ khoảng cách một thời gian. Tất cả những tình huống hiện tại dường như đang thúc đẩy cậu làm như vậy. Việc này cũng không hẳn là xấu, vì đối diện với Lee Tae Kang cũng chẳng dễ dàng gì cho cậu.
“Dù sao cũng cảm ơn nhé. Có thằng bạn ngậm thìa vàng đúng là sướng thật. Mẹ kiếp, còn được cả tiền tiêu vặt nữa chứ.”
Kim Myung Joo cười tươi rói, nhún cả vai.
“Ê, đợi chút nhé. Tao cũng sẽ thành công rực rỡ rồi bao mày sau.”
Cậu ta vỗ nhẹ vào vai Yeo Won rồi hơi ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi. Có vẻ như Myung Joo quá xúc động, đến nỗi dù ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy mắt cậu ta rơm rớm.
“Mày khóc à?”
“Ai thèm khóc!”
“Ghê tởm. Thằng đàn ông con trai mà mít ướt.”
“Không phải!”
Khi Yeo Won nhăn mặt tỏ vẻ thực sự ghê tởm, Kim Myung Joo bực bội bỏ đi lấy đồ uống. Cậu thấy vai thằng bạn rung rung khi cậu ta đi khuất, không khỏi bật cười khan. Thật buồn cười khi thấy một gã xăm trổ đầy mặt lại sụt sùi như vậy.
Khi tiếng cười nhạt nhẽo vừa dứt, một thân hình cao lớn tự nhiên ngồi xuống chiếc bàn của Yeo Won. Vừa giật mình trước vóc dáng đồ sộ như gấu của người kia, cậu liền nhận ra đó là Jin Young Jae, và thoải mái cất lời chào.
“Đến rồi à.”
“Ừ. Má nó, bọn đàn em cứ đòi đi theo đông quá, tao phải cắt đuôi chúng nó muốn chết.”
“Ai? Bọn đàn em của mày à?”
“Ừ. Bọn nhóc đó chỉ muốn ké rượu thôi.”
“Sao không dẫn chúng nó đến đây?”
“Ê. Tao phá sản mất.”
“Tao bao.”
“Mày cũng sạt nghiệp luôn đó.”
Jin Young Jae dứt lời, mặt nghiêm lại. Yeo Won khẽ cười nhạt một tiếng. Ngay sau đó, nhân viên nối đuôi nhau mang ra những chai rượu whisky mà Kim Myung Joo đã chọn. Từ loại ValenXno đời thấp đến hàng trăm chai Xperignon và cả GlenXdick từng được đem ra đấu giá. Yeo Won tặc lưỡi, nghĩ bụng đúng là chơi lớn. Cậu vốn biết Kim Myung Joo hay làm quá rồi.
“Thằng cha này điên rồi. Má ơi, cái này có trong bộ sưu tập rượu whisky của chủ tịch chúng ta đấy.”
Jin Young Jae nhận ra ngay những loại rượu đắt tiền, kinh ngạc thốt lên. Có lẽ do thời học sinh bất hảo, cả cậu ta, Kim Myung Joo và Jin Young Jae đều mê rượu đến chết đi sống lại.
Đồ nhắm còn chưa kịp mang ra, Jin Young Jae đã vội vã mở nút chai, cẩn thận rót ra một ly rồi từ tốn thưởng thức hương thơm. Yeo Won khẽ cười trước vẻ trịnh trọng thái quá của cậu bạn, nhưng nét ưu tư vẫn không rời khỏi gương mặt cậu. Yeo Won đã tiêu không ít tiền cả ngày, cố gắng thay đổi tâm trạng, nhưng mọi thứ dường như vô ích. Dù đã cố gắng thoát khỏi sự bức bối suốt cả ngày, trong lòng cậu vẫn nặng trĩu.
Cả ngày hôm nay Yeo Won đã cố gắng quên đi sự tồn tại của Lee Tae Kang, nhưng bất chợt lại tự hỏi không biết giờ hắn đang làm gì. Cậu thì còn gặp gỡ bạn bè uống rượu, trò chuyện, còn hắn không biết đang làm gì. Yeo Won cứ cầm lên đặt xuống điện thoại không yên.
“Có ai đang chờ mày gọi à?”
Jin Young Jae vừa cẩn thận rót rượu vào ly cho Yeo Won, vừa vô tình hỏi khi thấy cậu cầm điện thoại trong tay. Lúc đó, Yeo Won mới nhận ra mình lại đang cầm điện thoại. Cậu chua chát đặt nó xuống.
“Không.”
“Nhưng không thấy Lee Tae Kang đâu nhỉ?”
“…Tao không đi cùng cậu ta. Chỉ là mấy đứa bạn đại học thôi.”
“À. Vậy à? Lạ thật.”
Jin Young Jae bật cười vẻ ngạc nhiên rồi dốc cạn ly rượu. Cậu ta nhăn nhó vì vị đắng, nhưng rồi lại xuýt xoa đầy thích thú. Yeo Won bỏ điện thoại sang một bên và cũng cạn ly theo. Cảm giác như chất độc đang lan tỏa đến tận đầu ngón tay, ngón chân, tê dại cả người. Nhưng vốn dĩ những thứ tồi tệ thường mang lại cảm giác kích thích. Vị đắng này, khi trôi dọc theo mạch máu lại mang đến một dư vị ngọt ngào. Yeo Won hiểu vì sao Jin Young Jae lại làm ầm ĩ như vậy, cậu liền rót thêm một ly whisky nữa. Chẳng có nơi nào trốn tránh tốt hơn men rượu.
***
Ưu điểm của rượu mạnh là tính gây nghiện cao, khiến người ta có thể uống mãi, nhưng nhược điểm là nó làm người ta say nhanh hơn các loại rượu khác.
Bọn họ cứ thế cụng ly qua lại, chẳng mấy chốc đã hết một chai rưỡi. Jin Young Jae vẫn tỉnh táo như thể sống bằng rượu, còn mấy cậu bạn đại học vốn chỉ quen uống soju thì đã bắt đầu ngật ngưỡng. Tất nhiên, Yeo Won đã lâu không uống rượu mạnh nên cũng không còn tỉnh táo là bao.
Do Young Jae và Jo Soo Chan ban đầu hơi giật mình trước vóc dáng và khí chất của Jin Young Jae tại bàn, nhưng họ nhanh chóng xua tan được sự ngại ngùng nhờ tính cách phóng khoáng và dễ gần trái ngược với vẻ ngoài của cậu ta. Vốn dĩ đây cũng không phải là buổi xem mắt hay gặp gỡ các cô gái, chỉ toàn đám con trai với nhau thì có gì mà phải ngại. Vài ly rượu vào, Jin Young Jae đã hòa nhập như một người bạn học cùng trường.
“Ồ, mà người mày chuẩn thật đấy. Tập tành mà được thế này á?”
Jo Soo Chan, mắt đã lờ đờ sau vài chén, ngạc nhiên nhìn vóc dáng đồ sộ như núi của Jin Young Jae, hỏi bằng giọng lè nhè.
“Hồi cấp ba nó gầy như que củi ấy.”
Yeo Won buột miệng nói, làm Jin Young Jae nổi cáu.
“Que củi á? Không đến nỗi thế đâu! Tại mày với Lee Tae Kang hồi đó hơi cao to so với tuổi thôi.”
“À đúng rồi. Lee Tae Kang. Thằng đó cũng cao khiếp. Nó ăn gì mà cao lớn thế nhỉ?”
Có lẽ vì đã ngà ngà say, chủ đề câu chuyện lập tức chuyển hướng. Nghe thấy tên Lee Tae Kang, Yeo Won đang cười cũng chợt im bặt.
“Thằng đó cao lớn từ hồi mới vào cấp ba rồi. Nghĩ lại thì gần đây nó còn cao hơn nữa thì phải? Nếu chủ tịch mà thấy nó, chắc chắn sẽ thúc tao đi mời nó về cho xem.”
Jin Young Jae nhét vội một miếng trái cây vào miệng rồi khúc khích cười. Mấy người kia cũng khẽ bật cười, tỏ vẻ đồng tình.
“Đúng là thế. Lần đầu tao gặp nó cũng hết hồn. Thêm cái hình xăm nữa, tao cứ tưởng dân anh chị thật.”
“Nhìn nó đúng là hợp với cái kiểu đó hơn là sinh viên. À mà nhắc mới nhớ, hai đứa mày làm lành chưa?”
Do Young Jae đồng tình với lời của Jo Soo Chan rồi bất chợt nhắc đến một chủ đề có vẻ như cậu ta muốn tránh.
“Hôm đó Lee Tae Kang gọi cho tao nhiều quá, tao đành nghe máy. Hình như nó lo lắng.”
Lo lắng cái con khỉ. Yeo Won nhớ lại cảnh Lee Tae Kang vừa đến đã tra hỏi cậu về chuyện ở cùng Baek Seung Ha. Cảm thấy bực bội, cậu đứng dậy thay vì trả lời. Dù bước chân có hơi nặng nề vì hơi men, nhưng cậu vẫn đi được.
“Gì vậy? Tự dưng đi đâu đấy?”
“Đi vệ sinh.”
Yeo Won rời đi không hẳn vì muốn tránh né cuộc trò chuyện này. Cậu muốn rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn, sợ rằng mình sẽ lỡ lời vì say.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.