Những Chàng Trai Nguy Hiểm - Chương 96

thứ 2 phát sóng

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 96

Bên trong câu lạc bộ đã đông nghẹt người dù chỉ mới trong giai đoạn mở cửa thử nghiệm. Nghe nói có nhiều nhân vật tiếng tăm lui tới, nhưng Yeo Won không mấy để tâm nên cũng chẳng hay biết ai là ai. Dù vậy, chỉ cần thoáng nhìn qua trang phục và vẻ ngoài được chăm chút kỹ lưỡng của họ thôi là cũng đủ thấy rõ đẳng cấp rồi.

Cứ mỗi lần Yeo Won đi tìm nhà vệ sinh là lại có vài gương mặt thanh tú đến bắt chuyện, ai nấy đều toát lên vẻ giàu sang, chẳng khác nào con cái nhà trâm anh thế phiệt. Chuyện buồn cười là giữa khung cảnh ấy, không chỉ phụ nữ mà cả đàn ông cũng cố tình va chạm, ngầm ý tán tỉnh cậu. Dù vóc dáng có phần vạm vỡ hơn phụ nữ, người đàn ông trước mặt cậu lại sở hữu gương mặt thanh tú và điển trai theo kiểu Jeon Jae Min. Một chàng trai có vóc dáng nhỏ nhắn và gương mặt ưa nhìn. Anh ta đỡ lấy Yeo Won đang chao đảo, hỏi han ân cần rồi tiện tay nắm lấy cánh tay cậu, động tác thuần thục như thể đã thực hiện vô số lần.

“Cậu say lắm rồi thì phải.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng mịn màng của người đàn ông vẫn hiện rõ mồn một.

“Cậu đi một mình à?”

Người đàn ông khẽ nghiêng người, áp sát lại gần cậu và thì thầm. Lúc làm tình với Lee Tae Kang, Yeo Won đã từng thoáng nghĩ liệu mình có thể chấp nhận được đàn ông hay không. Nhưng nhìn người đàn ông trước mắt, cậu biết câu trả lời là không. Thật kinh tởm. Cái kiểu đàn ông õng ẹo, cố tình chạm vào người khác để ve vãn như thế này, tất cả đều khiến cậu ghê tởm đến buồn nôn.

“…Biến đi.”

Yeo Won đẩy người đàn ông ra, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu, rồi vội vã bước về phía tấm biển chỉ dẫn nhà vệ sinh mà cậu vừa nhìn thấy.

“Khỉ thật, cái thằng Lee Tae Kang này lại không nghe máy nữa sao?”

Đúng lúc đó, một gã trong đám đàn ông vừa bước ra từ nhà vệ sinh bực bội thốt lên. Bước chân Yeo Won khựng lại.

“Lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây. Cái thằng này…”

“Thì cũng phải thế thôi. Giờ nó là kẻ nổi bật nhất trong số chúng ta rồi còn gì.”

“Nổi bật cái gì? Chẳng phải cũng là kẻ bị nhà đó hất cẳng rồi sao.”

“Nhưng bố tao lại bảo phải giữ mối quan hệ tốt với nó đấy.”

Nghe những lời bàn tán đó, Yeo Won chợt có linh cảm. Họ chính là những người tham gia buổi gặp mặt định kỳ mà Lee Tae Kang thường góp mặt — những cuộc tụ họp của con cái các gia đình có quan hệ làm ăn, nhằm vun đắp tình bạn và củng cố lợi ích kinh doanh. Đó là một góc khuất trong các mối quan hệ của Lee Tae Kang mà Yeo Won chưa từng biết đến.

“Gọi lại lần nữa xem.”

“Không nghe, khỉ thật. Phải có thằng đó thì mới dễ kiếm được mấy em ngon chứ.”

“Nhưng tao thấy nó có vẻ không quan tâm đến con gái lắm mà.”

“Đúng vậy. Dạo này nó kỳ lạ lắm. Thỉnh thoảng có đến thì cũng chỉ phá hỏng bầu không khí, khỉ thật.”

Một tên trong nhóm dường như đã chất chứa đầy bất mãn với Lee Tae Kang, hắn ta trút hết cơn giận dữ dù đối phương không hề có mặt. Yeo Won cũng không trách hắn ta được. Lee Tae Kang vốn rất kén chọn người, và trước mặt những kẻ hắn không ưa, hắn có thể cư xử vô lễ đến mức khó tin.

“Vậy cái tin đồn đó là thật sao?”

“Tin gì?”

“Chuyện nó có bồ là đàn ông ấy.”

“Hả?”

“Đàn ông. Đấy.”

Một tên trong nhóm vừa nói vừa nhếch mép đầy vẻ thô bỉ. Yeo Won bất giác dồn hết sự chú ý vào câu chuyện đó.

“Hả? Không lẽ… thật á?”

“Ai mà biết. Nhưng từ trước đến giờ đã có một kẻ nổi tiếng rồi mà.”

“Nghe nói Lee Tae Kang lúc nào cũng kè kè bên cạnh.”

“Thật á? Mày có biết tên nó không?”

“Nghe nói là con trai một tay trọc phú. Tên gì nhỉ….”

Mải mê lắng nghe những lời đó mà không để ý đường đi, Yeo Won bất ngờ đâm sầm vào một vật thể rắn chắc. Cậu khẽ nhăn mặt, buột miệng chửi thề.

“Chết tiệt…”

Yeo Won định bụng trừng mắt nhìn kẻ kia vì tội không nhìn đường, nhưng rồi một gương mặt quen thuộc bất ngờ hiện ra trước mắt. Đó là Baek Seung Ha. Anh đang mặc một bộ vest đen lịch lãm, tóc còn được vuốt keo cẩn thận. Có lẽ chưa từng thấy anh chỉnh tề như vậy bao giờ nên cậu không nhận ra ngay, phải dụi mắt mấy lần mới dám chắc.

“Anh?”

“Han Yeo Won?”

Trong khoảnh khắc cả hai còn ngạc nhiên nhận ra nhau, đám người đang thu hút sự chú ý của cậu đã nhanh chóng tản đi. Yeo Won đã định bụng nghe xem họ còn nói gì. Cậu thoáng chút tiếc nuối khi nhìn theo bóng lưng họ khuất dần. Đúng lúc ấy, Baek Seung Ha không giấu nổi vẻ mừng rỡ, cất tiếng hỏi:

“Sao em lại ở đây?”

Có vẻ như anh rất vui mừng vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Gương mặt vốn lạnh lùng của anh thoáng ánh lên một chút tươi vui. Ngay cả một người vô tâm như Yeo Won cũng dễ dàng nhận ra. Nhưng ngược lại, Yeo Won lại chẳng mấy vui vẻ khi chạm mặt anh. Cậu còn bao điều muốn hỏi Lee Tae Kang, và cũng không ít chuyện cần nói rõ với Baek Seung Ha trước mắt.

“…Em đến thăm bạn. Còn anh thì sao?”

“Thì… như em thấy đấy.”

Với bộ vest chỉn chu, tai còn đeo chiếc tai nghe, cậu đoán lờ mờ anh đang làm gì ở nơi này.

“Anh làm ở đây ạ?”

“Chỉ hôm nay thôi. Nghe nói tiền công khá hậu hĩnh.”

Baek Seung Ha hờ hững tiếp lời, nhưng khóe môi anh vẫn ẩn chứa nụ cười chua xót.

“…Myung Joo. Anh biết Kim Myung Joo chứ.”

Không biết nên nói gì, Yeo Won gãi nhẹ sau gáy, cố ý chuyển sang chuyện khác. Mỗi lần gặp anh và thấy anh luôn tất bật kiếm sống, việc nhắc đến tiền bạc trước mặt anh càng làm cậu không khỏi ái ngại. Yeo Won chưa từng nghĩ Lee Tae Kang lại dùng tiền để uy hiếp anh. Cậu chưa bao giờ nghĩ Lee Tae Kang là kẻ như thế, và cũng không nghĩ hắn có lý do gì để làm vậy.

Chính Lee Tae Kang là người đã khiến cậu mải miết tìm kiếm suốt gần một năm ròng. Hơn thế, việc một tiền bối cậu từng ngưỡng mộ và kính trọng lại bị vùi dập chỉ vì chút tiền bạc, và cả việc anh lặng lẽ chấp nhận điều đó, tất cả đều khiến lòng cậu quặn thắt.

“Ừ, biết chứ.”

“Nghe nói giờ cậu ta quản lý ở đây. …Em chỉ là muốn đến chúc mừng cậu ta thôi.”

Vẫn chưa biết phải mở lời thế nào về chuyện kia trước mặt anh, Yeo Won giả vờ không biết, lái sang chuyện khác.

“Giỏi thật đấy. Còn trẻ mà.”

“…Vâng.”

Một sự gượng gạo mà Yeo Won chưa từng cảm nhận trước đây bỗng ùa đến, làm cậu lộ vẻ bối rối và cư xử có phần cứng nhắc. Sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt cậu, và điều đó khiến Baek Seung Ha khẽ bật cười, một tiếng cười nhạt nhẽo như vừa bắt gặp điều gì đó buồn cười lắm.

“Anh đã làm gì sai sao?”

“…Dạ?”

“Sao em không dám nhìn vào mắt anh?”

Baek Seung Ha lịch sự tiếp lời, bởi anh hiểu rõ nguyên nhân làm Yeo Won khó xử. Anh buông một câu đùa, ý muốn cậu đừng ngại ngần.

“…Không phải vậy đâu ạ.”

Yeo Won hiểu ý anh, nhưng nụ cười không thể nào nở trên môi. Cậu vừa cảm thấy áy náy vì Lee Tae Kang, vừa có chút bất mãn với Baek Seung Ha, nên đành giữ vẻ mặt khó xử, mạnh tay xoa xoa vùng cổ vô tội.

“Hôm qua… không có chuyện gì chứ?”

Khác với Yeo Won đang muốn né tránh, Baek Seung Ha dường như không có ý định đó, anh hỏi thẳng hơn. Nhưng nơi ồn ào này không thích hợp để nói chuyện nghiêm túc. Chỉ vài câu ngắn ngủi mà họ đã va phải người đi ngang qua không biết bao nhiêu lần, giọng nói cũng bị chìm trong tiếng nhạc.

Vừa lúc một người vô ý va vào vai làm Yeo Won suýt buột miệng chửi thề, cậu bất chợt trông thấy Kim Myung Joo và Jin Young Jae tiến thẳng về phía này. Linh tính mách bảo rằng nếu chạm mặt ở đây, mọi chuyện sẽ trở nên ồn ào, Yeo Won liền nắm lấy cánh tay Baek Seung Ha và kéo đi. Né tránh ánh mắt của bọn họ đang hướng về phía nhà vệ sinh, cậu nhanh chóng dẫn Baek Seung Ha lẻn ra phía sau. Không gian mở không có cửa che chắn, nên từng câu nói oang oang của bọn họ vọng đến rõ mồn một.

“Ê thằng khốn, dạo này đô con ra phết?”

Kim Myung Joo đứng cạnh Jin Young Jae trước khu tiểu tiện, liếc nhìn rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên, còn Jin Young Jae thì nhìn xuống Kim Myung Joo với ánh mắt khinh khỉnh.

“Đồ chó chết, vốn dĩ tao đã thế rồi!”

“Xạo! Mày tưởng đô con hơn tí là oai à?”

“Thằng bé tí tẹo mà kiếm được chút tiền đã lên mặt là ai?”

Sau khi nói mấy câu vớ vẩn như thời còn học sinh, Kim Myung Joo vừa kéo khóa quần vừa hỏi:

“Mà cái thằng Han Yeo Won kia đâu rồi?”

“Tao không biết. Chắc điếu thuốc lá ấy mà?”

“Ở bàn cũng hút được mà.”

“Hay là đi vệ sinh?”

“Để ý nó cho kỹ vào. Hôm nay tao phải giữ chặt cậu ta đến khi tan ca.”

“Sao lại thế?”

“Sao trăng gì, lâu lắm rồi bọn mình chưa có dịp tụ tập đông đủ.”

“Cậu ta có phải loại nghe lời ai đâu. Chắc lại làm theo ý mình thôi.”

“Haizz, phải có thằng Lee Tae Kang thì mới trị được cậu ta. Mà cái thằng này lúc nào cũng biệt tăm.”

Kim Myung Joo vừa lẩm bẩm vừa quệt quệt qua loa tay vào khăn giấy rồi đi ra, dần khuất bóng cùng Jin Young Jae. Ngay cả khi đã khuất dạng, tiếng bọn họ vẫn vang vọng khắp hành lang.

Khi tiếng trò chuyện đã nhỏ dần, Yeo Won rụt đầu lại, quay về chỗ cũ. Lúc này cậu mới nhận ra mình đã bỏ quên Baek Seung Ha đứng đó và khựng lại. Có vẻ như cậu đã quá chú ý đến sự xuất hiện của Kim Myung Joo và Jin Young Jae.

“À… tại… em sợ chạm mặt bọn họ sẽ ồn ào ấy mà.”

Yeo Won vội vàng đưa ra một lời giải thích vụng về, sợ anh nghĩ cậu đang cố tình giấu giếm sự có mặt của anh. Baek Seung Ha chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Anh biết. Bọn họ ồn ào thật.”

Một lần nữa, sự im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy cả hai. Yeo Won dường như có điều muốn nói, nhưng với vẻ mặt vẫn còn gượng gạo, cậu ngập ngừng một lát rồi mới khó khăn cất lời.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo