Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 1
[Hãy hít một hơi thật sâu, nín lại trong giây lát và thanh tẩy mọi suy nghĩ trong tâm trí.]
Trước ô cửa kính khổng lồ, Ja Kyung trải tấm thảm yoga, để trần phần thân trên và ngồi xuống trong tư thế kiết già. Theo mỗi nhịp thở ra hít vào, hình xăm con rắn đang cuộn mình, há miệng trên bả vai phải của anh dường như cũng đang cựa quậy, uốn mình theo. Dù nhiệt độ ngoài trời ban ngày đã xấp xỉ 38 độ, căn hộ của Ja Kyung lại bao trùm một luồng khí lạnh lẽo, đủ để người ta phải khoác thêm một chiếc áo dài tay.
Tiếng nhạc thiền định vẫn đều đặn ngân vang từ loa.
[Hãy từ từ giải phóng mọi cơn thịnh nộ, lòng căm thù, tất cả những cảm xúc tồi tệ đang ngự trị trong tâm hồn bạn.]
Dù nghe thấy tiếng người ở cửa ra vào, Ja Kyung vẫn bất động. Tiếng bước chân sột soạt vang lên, rồi một thứ gì đó bị ném “bịch” xuống bên cạnh. Bấy giờ, anh mới từ từ hé mắt, liếc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vật rơi trên sàn là một tờ báo Thái Lan vừa phát hành sáng nay. Trên trang nhất là hình ảnh phóng to khuôn mặt của gã đàn ông mà Ja Kyung đã kết liễu đêm qua. Phía trên đầu anh vọng xuống tiếng vỗ tay chậm rãi. Ánh mắt đang dán trên bài báo của anh dịch chuyển lên. Đứng trước mặt anh là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Hắn là Wang Han, một người Trung Quốc, và Ja Kyung thân thiết với hắn chẳng khác nào anh em ruột thịt.
“Quả nhiên không hổ là em nhỉ.”
Yang Yang, một gã người Trung Quốc chuyên kiếm tiền bẩn từ hoạt động mại dâm trẻ vị thành niên và buôn bán nội tạng ở Thái Lan, sáng nay đã được tìm thấy trong tình trạng lõa thể trên giường khách sạn. Gã trúng một phát đạn vào ngực trái, viên đạn 7.62mm được bắn từ tòa nhà đối diện đã xuyên qua lớp kính, găm thẳng vào tim với độ chính xác tuyệt đối, không một li sai lệch.
“Ai cũng bảo hắn chết là đáng đời. Ai bảo lúc sống gieo nghiệp nhiều quá làm gì.”
Thật ra, với Ja Kyung, gã đó có là loại tồi tệ đến đâu cũng chẳng quan trọng. Anh nhận yêu cầu, ra tay hạ sát, rồi nhận tiền. Thế là hết.
“Tiền đâu?”
Nghe câu hỏi của Ja Kyung, khóe môi đang cười của Wang Han giật nhẹ.
“Phần còn lại đâu rồi?”
Nhìn Wang Han đến với hai bàn tay không, chỉ lăm lăm mỗi cuộn báo, Ja Kyung nheo mắt khó hiểu. Lẽ ra theo đúng kế hoạch, giờ này trên tay hắn phải là 300.000 đô la tiền mặt. Wang Han ngập ngừng, chỉ tay về phía bàn ăn phía sau. Trên chiếc bàn trống trơn giờ đã xuất hiện một túi hamburger.
“Hay là… ăn cái này trước đã. Em vẫn chưa ăn sáng, đúng không?”
Wang Han tiến đến bàn ăn, lấy hamburger từ túi giấy ra rồi cắm ống hút vào ly cola. Chiếc bàn vừa khít cho hai người ngồi. Wang Han còn chu đáo bóc sẵn cả giấy gói, đặt chiếc hamburger ra cho dễ ăn, nhưng Ja Kyung chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm, tuyệt nhiên không có ý định động tay.
Wang Han cố nặn ra một nụ cười.
“Bên đó bảo sẽ sớm đưa thôi.”
Lời còn chưa dứt, Ja Kyung đã đứng bật dậy. Anh cau chặt mày, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn tột độ. Và đúng như dự đoán, anh không hướng về phía bàn ăn mà quay người đi thẳng vào phòng ngủ. Chết tiệt. Wang Han nhắm nghiền mắt, vội vàng đuổi theo.
Vừa vào phòng, Ja Kyung đã lướt mắt qua hàng áo sơ mi treo sẵn. Lựa chọn của anh là một chiếc áo sơ mi Hawaii in hoạ tiết hoa đỏ rực. Chiếc áo mà mới mấy hôm trước anh còn vui vẻ khoe là mua được với giá hời ở chợ đêm. Vẻ mặt anh lúc cài cúc áo có phần hơi phấn khích. Anh luôn mang cái vẻ mặt đó, ngay trước khi đi giết một ai đó.
“Em đi đâu vậy?”
“Đi lấy tiền.”
“Bình tĩnh nghe anh nói đã. Mọi chuyện có chút thay đổi.”
Ja Kyung không đáp lời, chỉ mở ngăn kéo cạnh giường. Một khẩu Beretta màu bạc lóe lên dưới ánh đèn.
“Em đang nghe đây, anh nói đi.”
Nhưng thứ Ja Kyung lấy ra không phải là súng. Anh cầm chiếc đồng hồ đeo tay nằm bên cạnh và đeo nó vào. Gọi là đồng hồ cho sang, chứ thực chất nó chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Chỉ cần một nút nhấn, dù không thể thổi bay cả tòa nhà, nó cũng đủ sức san bằng mọi thứ trong phạm vi phát nổ.
Nét mặt Wang Han đông cứng lại.
“Để ngày mai anh đi cho.”
“Không. Hôm nay em sẽ đích thân đến lấy.”
“Việc gì phải phiền phức thế. Thôi được rồi, để anh đi ngay bây giờ. Em cứ ở yên đây.”
Lời nói còn chưa dứt, Ja Kyung đã xoay người bước ra ngoài. Wang Han đứng sững với vẻ mặt thất thần, não nề nghĩ lại khuôn mặt của gã khách hàng sáng nay. Hắn tên Dmitri, một người Nga gốc Hoa, cũng là kẻ cầm đầu một tổ chức tội phạm khét tiếng.
Một kẻ luôn giữ lời hứa như đinh đóng cột như hắn, không hiểu vì lý do gì lại dời ngày thanh toán sang ba ngày sau. Đây là một vấn đề nghiêm trọng hơn vẻ ngoài của nó. Thất hứa đồng nghĩa với việc kế hoạch đã có trục trặc. Mà Ja Kyung lại không phải kiểu người có thể kiên nhẫn với những việc đi chệch quỹ đạo. Anh là cái loại sẽ tính toán tiền lãi đến từng phút, từng giây.
Đi đến cửa chính, Ja Kyung đột nhiên quay đầu lại.
“Anh đừng đi theo.”
“Tại sao?”
“Ở nhà bắt gián giúp em đi.”
Câu chuyện về con gián đột ngột khiến Wang Han ngớ người.
“Gì cơ?”
“Sáng nay em hình như thấy một con gián to bằng này này.”
Ja Kyung dùng ngón cái và ngón trỏ diễn tả kích cỡ, rồi rùng mình ghê tởm chùi tay vào quần. Ghét. Ghét kinh khủng. Wang Han thừa biết Ja Kyung sợ gián đến mức nào. Đã thế gián ở Đông Nam Á còn to đến độ cho người ta cảm giác chúng đang đi bộ chứ không phải bò. Nhưng dù có vậy đi chăng nữa...
“Bây giờ chuyện đó quan trọng đến vậy sao?”
“Với em thì nó cũng quan trọng như việc đi lấy tiền vậy. Em và lũ đó có chết cũng không thể thành bạn được. Nói trước để anh biết, phải giết hẳn nó đấy. Đừng có chỉ xịt thuốc qua loa như lần trước. Nó mà xuất hiện lần nữa chắc em sẽ mất ngủ mất.”
Sau khi dặn dò cẩn thận, Ja Kyung đang định rời đi lại quay đầu lại lần nữa.
“Dĩ nhiên đấy là nếu em còn sống mà quay về.”
Anh nói về khả năng mình sẽ chết nhẹ bẫng như một câu đùa. Cánh cửa đóng sập lại. Chỉ còn một mình trơ trọi, Wang Han đưa tay lên vò mặt. Một tiếng rên khẽ bất lực thoát ra từ kẽ răng. Có níu kéo thêm cũng vô ích, vì con người đó có bao giờ nghe lời ai. Hắn chỉ đành hy vọng, sáng mai sẽ không phải nhìn thấy Ja Kyung trên trang nhất tờ báo nào đó.
Khi người đầu bếp bưng ra đĩa bít tết thăn bò mềm mại, Dmitri tao nhã cầm dĩa và dao lên, bắt đầu những đường cắt duyên dáng. Mỗi lần con dao di chuyển, chiếc nhẫn đá quý to bản trên tay hắn lại loé lên những tia sáng rực rỡ. Kè hai bên hắn là hai gã vệ sĩ vạm vỡ, tay lăm lăm súng máy. Phía trước, vài tên thuộc hạ khác dắt chó đi tuần, canh gác tứ phía.
Ánh mắt Dmitri lướt đến tờ báo đặt bên trái. Tờ báo phát hành sáng nay, với tin tức về cái chết của Yang Yang, kẻ mà hắn xem như cái gai trong mắt, được đăng chình ình trên trang nhất. Nụ cười trên môi hắn càng tươi thì dòng nước thịt đỏ au từ miếng bít tết lại càng tứa ra, nhuộm đỏ chiếc đĩa sứ trắng.
Hắn xiên một miếng thịt đưa vào miệng, vị ngọt mọng của nước thịt lan toả. Cái gai trong mắt đã được nhổ bỏ, cảm giác như trút được khối u tích tụ ngàn năm. Hắn đang thưởng thức hương vị tuyệt hảo, vừa dùng khăn ăn thấm nhẹ vết máu trên môi thì đột nhiên, một tiếng “RẦM!” long trời lở đất vang lên từ phía cổng chính.
Hàm Dmitri đang nhai thịt tức thì khựng lại. Cùng lúc đó, trong tiếng động cơ gầm rú, một chiếc Jaguar màu đen bóng lộn lao với tốc độ kinh hoàng vào sân. Lũ thuộc hạ đang tản ra liền lập tức quy về một mối, tạo thành đội hình và chĩa súng. Ngay sau đó, chiếc Jaguar dừng lại ngay trước mũi Dmitri với một tiếng “Kétttttttt” chói tai, cày nát cả thảm cỏ.
Nhìn bãi cỏ được chăm chút kỹ lưỡng bị tàn phá thảm hại, mặt hắn nhăn lại. Hắn vừa nhổ miếng thịt đang nhai dở ra thì cửa ghế lái đã bật mở. Giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc như muốn xé toạc màng nhĩ, kẻ đột nhập bước ra. Đám thuộc hạ đồng loạt chĩa súng vào kẻ mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ, đeo kính râm.
Nhưng Ja Kyung dường như chẳng mảy may để tâm, vẫn cứ thế sải những bước dài thản nhiên tiến lại. Dmitri ra hiệu cho đám thuộc hạ hạ súng. Ja Kyung kéo chiếc ghế đối diện, ngồi phịch xuống như thể đó vốn là chỗ của mình.
“Cậu muốn dùng bữa không?”
Ja Kyung tháo kính râm, đặt lên bàn.
“Ăn uống thì thôi. Đưa tiền đây.”
Ngả lưng trên ghế, đôi mắt nâu của Ja Kyung lóe lên một tia sắc lạnh, đầy khiêu khích.
“Chắc vì trút được gánh lo nên trông ông một ngày mà phơi phới hẳn ra nhỉ.”
“Vốn là vậy, nhưng bây giờ thì tâm trạng ta tệ hẳn rồi. Ta chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức bữa ăn mà cậu lại phá hỏng nó.”
“Nếu ông thanh toán đúng hẹn thì đã không có chuyện này. Cũng nhờ ông cả đấy, bây giờ tiền lãi vẫn đang nhảy số từng giây.”
Dmitri bật cười khinh khỉnh, rồi lại cầm dao dĩa lên, tiếp tục xẻ thịt. Ja Kyung lập tức thò tay vào túi quần. Dù không ai ra lệnh, hơn chục họng súng lại một lần nữa chĩa về phía anh. Ja Kyung nhìn quanh, nhếch mép cười rồi lấy ra một điếu thuốc và chiếc bật lửa Zippo bạc.
“Làm gì mà căng.”
Anh châm thuốc, rồi lười biếng ngả người ra ghế.
“Tôi cho ông ba phút. Nếu không, mạng của lão già này, tôi sẽ lấy để trừ nợ.”
Đám thuộc hạ của Dmitri căng mắt dõi theo đầu điếu thuốc đang cháy đỏ rồi dần hóa thành tro xám. Chúng đã sẵn sàng bóp cò ngay khi Ja Kyung có bất kỳ hành động thừa thãi nào. Nhưng chúng không dám hành động hấp tấp. Trong quá khứ, chưa kẻ nào từng gây thù chuốc oán với Ja Kyung mà có thể sống sót lành lặn. Gã trai này không chỉ giỏi dùng súng mà còn là chuyên gia chất nổ, không ai biết hắn sẽ giở trò điên rồ gì.
Rít một hơi cuối cùng thật sâu, Ja Kyung búng điếu thuốc. Mẩu thuốc bay một đường hoàn hảo, rơi chính xác lên miếng thịt trên đĩa bít tết.
“Tôi thấy nó hơi tái. Để tôi giúp ông làm nó chín hơn một chút.”
Khóe môi Dmitri cong lên.
“Ta thích cậu chính là ở điểm này. Chẳng biết sợ là gì.”
Ja Kyung không đáp, chỉ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.
“Còn 15 giây.”
“Kỹ năng thì khỏi phải bàn.”
“10 giây. Ông có lời trăng trối nào không?”
“Vì vậy nên, ta có chuyện muốn nói.”
“5 giây.”
“Đến Hàn Quốc, giết cho ta một người. Là nhân vật VIP*, nên cái giá ta trả sẽ gấp mười lần.”