Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Một người đàn ông đăm đăm nhìn những tấm ảnh ghim trên bảng trắng. Vô số bức hình được dán chi chít, nhưng tấm ở chính giữa là của Kang Il Hyun. Ngay cạnh đó, bên dưới gương mặt của Chủ tịch Kang, hai chữ ‘Tử Vong’ màu đỏ được viết rành rọt.
Người đàn ông nhìn xuống tấm ảnh đang cầm trên tay. Hắn đã cố công tìm kiếm dù chỉ một manh mối nhỏ nhất về gã đàn ông dạo gần đây thường xuyên xuất hiện bên cạnh Kang Il Hyun, nhưng việc này không hề dễ dàng như hắn nghĩ. Hắn gọi một thư ký đang xem hồ sơ gần đó.
“Thư ký Park, anh chàng này tên gì ấy nhỉ?”
Thư ký Park nhìn vào tấm ảnh Công tố viên Jang đưa cho. Người trong ảnh sở hữu những đường nét diễm lệ, bảo là diễn viên chắc cũng có người tin. Ban đầu cô còn tưởng đó là nghệ sĩ thuộc công ty của Kang Il Hyun, nhưng tần suất anh ta xuất hiện cùng hắn ngày một dày đặc đã khiến cô tò mò.
Thư ký Park đưa cho Công tố viên Jang một tập tài liệu, bên trong là thông tin cá nhân của người đàn ông nọ.
“Tên là Yang Sun Woo. Lớn lên trong một gia đình bình thường, tốt nghiệp đại học, được miễn nghĩa vụ quân sự vì bệnh mãn tính. Tôi chỉ biết anh ta đang ở nhà Kang Il Hyun, còn lại dù có đào sâu thế nào cũng không tìm thêm được thông tin chi tiết.”
Hừm. Đôi mắt Công tố viên Jang nheo lại. Park Tae Soo, cánh tay phải của Kang Il Hyun, vốn xuất thân từ lực lượng đặc nhiệm, từng là lính đánh thuê trước khi trở thành tâm phúc của hắn. Thế mà gã đàn ông tên Yang Sun Woo này rốt cuộc từ xó nào chui ra, đào bới thế nào cũng không tìm được một mẩu thông tin.
“Cô tìm hiểu thêm đi. Dù là chuyện nhỏ nhặt nhất cũng được.”
Thư ký Park thở dài. Cấp trên đã gây áp lực, yêu cầu không được đụng đến Kang Il Hyun. Hắn từng bị khởi tố với một vài cáo buộc nhưng tất cả đều nhận phán quyết không truy tố. Không chỉ Trưởng công tố mà cả những người ở vị trí cao hơn cũng đang gây sức ép, cứ tiếp tục theo đuổi vụ này thì chỉ tổ chọc vào mắt họ mà thôi.
“Công tố viên, nếu Trưởng phòng biết chuyện này thì sẽ có chuyện lớn thật đấy ạ.”
“Tôi biết chứ. Nên mới phải nhờ cô làm trong bí mật.”
Thư ký Park lại thở dài, ngập ngừng một lúc.
“Chuyện này... chỉ là tin đồn thôi ạ…”
Ánh mắt Công tố viên Jang lóe lên, anh chống tay lên bàn nhìn cô. Với một người nổi tiếng có mạng lưới quan hệ rộng khắp viện kiểm sát như cô, đây có lẽ không phải tin đồn vô căn cứ.
“Có lời đồn rằng đó là người tình của Giám đốc Kang ạ.”
Hàng mày rậm của Công tố viên Jang khẽ giật. Hả? Thấy anh nhìn mình với vẻ mặt không thể tin nổi, cô chỉ nhún vai, nhấn mạnh rằng đó chỉ là tin đồn. Công tố viên Jang đăm đăm nhìn tấm ảnh của Yang Sun Woo trên tay rồi ghim nó lên bảng, ngay cạnh ảnh của Kang Il Hyun.
Anh khoanh tay, nhìn luân phiên hai người họ. Rồi anh quay về bàn làm việc, chọn ra vài tấm trong số những bức ảnh chụp chung của cả hai và lật xem từng tấm. Sáu tháng trước, anh từng triệu tập Kang Il Hyun với tư cách nhân chứng, nhưng cái vẻ mặt khốn nạn vừa cười toe toét vừa coi thường người khác của hắn khi đó, giờ đây chẳng tìm thấy đâu nữa.
Hừm. Anh chìa những tấm ảnh ra cho Thư ký Park xem.
“Cô nói phóng viên nào đã chụp những tấm này ấy nhỉ?”
“Là phóng viên Yoon, hậu bối của tôi ạ.”
“Cô sắp xếp một cuộc gặp được không? Tôi có vài điều muốn hỏi.”
Thư ký Park khẽ thở dài, miễn cưỡng gật đầu. Đằng nào thì dù cô không nói, một khi đã quyết tâm, anh cũng sẽ tự mình tìm cho bằng được.
***
Trên khắp mặt cỏ sân golf được chăm sóc kỹ lưỡng, những vòi phun nước đang hoạt động. Hè đã gần kề, hoa nở rộ khắp chốn. Giám đốc Kim, Giám đốc Park và Giám đốc Choi đang thảnh thơi tận hưởng buổi chơi golf. Những cô gái trẻ đi cùng thì đứng bên cạnh góp vui, luôn miệng hô “Cú đánh tuyệt vời!” mỗi khi họ vung gậy.
“Giám đốc Kim đây càng có tuổi lại càng sung sức thế nhỉ.”
“Này ông bạn, sung sức gì đâu. Là do dạo này tôi bồi bổ nhiều thứ tốt đấy.”
Giám đốc Kim ôm eo cô gái trẻ bên cạnh, kéo sát vào lòng. Giữa những tiếng cười hô hố, một chiếc xe điện từ xa đang lao xuống dốc với tốc độ chóng mặt. Giám đốc Choi là người phát hiện ra đầu tiên, ông ta tặc lưỡi.
“Thằng điên nào lái xe kiểu đấy không biết nữa.”
Nhưng chiếc xe lại băng qua bãi cỏ, lao thẳng về phía họ. Giám đốc Choi nhăn mặt, vừa bước lên trước một bước đã phải khựng lại. Chiếc xe điện đến ngay trước mặt mà không hề giảm tốc độ. Sắc mặt Giám đốc Choi và Giám đốc Kim, những người nhận ra tài xế muộn màng, đều trắng bệch.
Đám người vội vã tản ra hai bên để tránh chiếc xe đang lao tới, Giám đốc Choi vấp chân ngã sõng soài thảm hại trên bãi cỏ. “Thưa giám đốc.” Thư ký của ông vội vàng đỡ sếp mình dậy nhưng cũng chẳng cứu vãn nổi vẻ mất mặt.
Il Hyun ngậm điếu thuốc, bước xuống từ chiếc xe vừa dừng lại với vẻ mặt chán chường tột độ. Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến bầu không khí đang vui vẻ bỗng chốc lạnh ngắt. Hắn rút một cây gậy từ túi golf của caddie rồi vung một cú mạnh ngay trước mặt Giám đốc Choi. “Á!”, Giám đốc Choi bất giác hét lên, quả bóng golf dưới chân ông ta bay vút đi.
Il Hyun búng điếu thuốc đang ngậm trong miệng sang một bên rồi cười khẩy.
“Cú đánh tuyệt vời.”
Sắc mặt ba vị giám đốc tối sầm lại. Chỉ riêng việc hắn, người đáng lẽ phải ở công ty, lại xuất hiện ở đây đã đủ là điềm gở. Cả ba đều tránh ánh mắt của hắn, cúi gằm mặt xuống như những kẻ có tội. Il Hyun chống cây gậy golf xuống đất, ánh mắt xấc xược lia qua từng người một.
“Trong giờ làm việc mà các vị vui vẻ quá nhỉ.”
Giám đốc Kim vội vàng giải thích.
“Cái, cái đó… thực ra là chúng tôi có hẹn với Nghị viên Seo, nhưng cuộc hẹn bị hủy đột ngột nên…”
“Bị hủy thì phải về công ty làm việc chứ.”
“……”
“Các vị nghĩ tôi trả lương cho các vị để ngồi đây tán gẫu với nhau à?”
Cả ba người không còn gì để nói. Khi Chủ tịch Kang còn sống, với lý do là thành viên sáng lập, họ đã có thể vơ vét của cải mà chẳng cần làm gì nhiều. Nhưng kể từ khi công ty rơi vào tay Il Hyun, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Ban đầu, họ không hiểu tại sao hắn lại giữ ba người lại trong khi đã thay máu hàng loạt nhân sự với lý do cải tổ. Nhưng chẳng bao lâu sau, họ đã hiểu ra. Hắn giữ họ lại là để hành hạ và đày đọa bất cứ lúc nào như thế này. Vì vậy mà ngày nào họ cũng có cảm giác như tuổi thọ của mình đang bị rút ngắn đi.
Cả ba đã bóng gió về việc xin nghỉ hưu, nhưng chẳng ăn thua. Trước lời đe dọa của hắn rằng nếu muốn đi thì phải nôn ra hết những gì đã lén lút ăn chặn bấy lâu nay, cả ba đành phải ngồi yên tại vị.
Cây gậy golf như một thanh kiếm, lần lượt chĩa vào Giám đốc Kim, Giám đốc Choi và Giám đốc Park.
“Nếu không có việc gì làm thì đi dọn dẹp công ty đi.”
“……”
“Cha tôi trên trời mà thấy cảnh này hẳn sẽ đau lòng biết bao. Không phải sao?”
Il Hyun hỏi với vẻ mặt đau khổ giả tạo. Nhưng cả ba người đều biết. Dù người ngoài chỉ nghĩ đó là tin đồn, nhưng cái chết đột ngột của Chủ tịch Kang chính là do Il Hyun gây ra.
“Hay là… ba vị cũng muốn đi cùng ngài ấy?”
Il Hyun cười đầy ẩn ý rồi liếc mắt lên trời. Cả ba người đều thấy lạnh sống lưng, sắc mặt tối sầm.
“Đùa thôi. Tôi chỉ đùa thôi.”
Hắn thản nhiên cắm cây gậy golf trở lại vào túi. Sau đó, hắn tiến đến chiếc xe điện nơi Park Tae Soo đang đợi, ngồi vào ghế lái, vẫy tay một cái rồi phóng đi. Nhìn chiếc xe khuất dạng, cả ba người mới dám cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Giám đốc Choi vịn vào thành xe, cố đứng vững trên đôi chân run rẩy, chỉ tay về phía Il Hyun đã đi xa.
“Đồ khốn kiếp.”
Ngay sau đó, Giám đốc Kim cũng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.
“Về thôi. Mất hết cả hứng.”
***
“Giết quách chúng đi cho rồi nhỉ?”
Tae Soo chỉ liếc nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, không trả lời. Il Hyun nhìn ra ngoài cửa sổ, nhả một làn khói thuốc dài. Giữ lại mấy lão giám đốc ngứa mắt này để hành hạ cũng có cái thú riêng, nhưng chơi đùa với họ quá lâu quả thực tiềm ẩn nhiều rủi ro. Dẫu vậy, hắn vẫn giữ lại mạng sống cho họ vì họ còn giá trị lợi dụng. Không ít nhân vật trong giới chính trị và kinh doanh có dính líu đến họ, và họ cũng hữu ích trong việc xử lý những hậu quả phiền phức.
“Phải rồi. Vẫn chưa đến lúc.”
Hắn lẩm bẩm một mình rồi lấy điện thoại ra kiểm tra. Hắn đã gửi tin nhắn cho Ja Kyung nhưng không thấy hồi âm. Tâm trạng hắn lập tức trở nên khó chịu. Hôm nay hắn đến đây hành hạ ba vị giám đốc cũng một phần là vì Ja Kyung.
Anh đã đi du lịch Ma Cao cùng Wang Ryun và Wang Han từ tuần trước mà vẫn chưa về. Rõ ràng anh đã nói hôm nay sẽ về, nhưng không biết có chuyện gì mà một ngày trước đột nhiên đổi ý, rồi tối qua lại báo có lẽ phải ở lại thêm hai ngày nữa.
Dù hắn đã ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng quả thực không vui chút nào.
Hắn gọi video. Sau vài tiếng chuông, gương mặt Ja Kyung lập tức chiếm trọn màn hình. Có lẽ anh vừa mới ngủ dậy, mái tóc rối bù, đôi mắt sưng húp. Dụi mắt xong, Ja Kyung nhìn vào màn hình và cười toe toét.
[Chào anh, Giám đốc.]
Nụ cười của anh khiến tâm trạng tồi tệ của hắn tan biến như tuyết. Tự thấy bản thân thật thảm hại, hắn bật cười tự giễu. Hình ảnh trên màn hình chuyển động, có tiếng chăn đệm sột soạt. Il Hyun chăm chú nhìn rồi ra hiệu bằng tay, yêu cầu anh quay camera. Ja Kyung tỏ ra đã quen, lia máy quay sang bên cạnh giường và khắp phòng rồi nhăn mặt.
[Cái bệnh ghen.]
Il Hyun cười, ra vẻ bị tổn thương.
“Đừng nói thế chứ. Anh đang phải cố kiềm chế lắm mới không chạy đến bên em ngay đấy.”
Hự, Ja Kyung phát ra một âm thanh kỳ lạ, tỏ vẻ ghê tởm. Sau đó anh đứng dậy khỏi giường. Nhìn thân trên trần trụi của anh, Il Hyun đảo lưỡi trong miệng. A, đã hơn một tuần rồi hắn chưa được ôm lấy thân thể ấy.
[Anh đang trên đường đi làm à?]
Il Hyun gật đầu một cái nhẹ đến mức gần như không thể nhận thấy. Nếu được làm theo ý mình, hắn thật sự muốn bắt anh về giam lại, nhưng Ja Kyung vốn mang trong mình bản năng hoang dã. Hắn không có ý định cưỡng ép kìm hãm điều đó. Chỉ là, hắn nghĩ rằng người nắm giữ dây xích phải luôn là mình.
“Anh nhớ em.”
Lời nói thật lòng buột ra, nhuốm đầy nỗi nhớ. Hắn vốn không muốn mè nheo hỏi khi nào anh về, nhưng vừa nhìn thấy mặt anh, hắn lại muốn đuổi theo ngay lập tức. Với vẻ mặt còn ngái ngủ, Ja Kyung chụt một cái vào màn hình.
[Em cũng nhớ anh.]
Bây giờ việc thể hiện tình cảm của anh đã trở nên khá tự nhiên. Ngay cả điều đó cũng khiến hắn hài lòng đến mức không thể ngừng cười.