Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Ja Kyung lấy một chai nước khoáng từ chiếc tủ lạnh nhỏ trong phòng để thấm ướt cổ họng. Cả đêm qua lang thang khiến anh mệt rã rời. Cầm chai nước, anh tiến lại gần, nhìn xuống gã đàn ông ở góc giường. Trên người gã chỉ độc một chiếc quần lót, tay chân bị trói quặt ra sau, toàn thân phủ kín những hình xăm kiểu Nhật với hoa văn cầu kỳ.
Ja Kyung gỡ miếng băng keo đang bịt miệng gã đàn ông rồi rót một ít nước. Gã kia lờ đờ mở mắt, vội vã nuốt lấy dòng nước rồi vừa định hét lên, Ja Kyung đã nhanh chóng dán băng keo lại, bịt miệng gã lần nữa. Ức, ức... những tiếng kêu nghẹn lại, mắc kẹt sau lớp băng keo.
Vừa mở cửa bước ra, anh đã thấy Wang Ryun đang xếp từng cọc đô la vào một chiếc cặp. Uống cạn chỗ nước còn lại, anh bước tới, tiện tay nhặt một cọc tiền ném vào cặp.
“Sao dậy sớm thế? Ngủ thêm đi chứ.”
“Giám đốc Kang gọi điện tới.”
Wang Ryun đang đóng dở chiếc cặp, liền ngẩng đầu lên.
“Cậu... không nói chứ?”
Anh còn chưa kịp trả lời, cánh cửa đối diện đã bật mở và Wang Han bước vào. Vừa mới tắm xong, hông anh ta chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.
“Wei. Dậy sớm thế em?”
“Giám đốc Kang gọi điện đấy.”
“Em nói rồi à?”
Ja Kyung đáp lại với vẻ mặt như không thể tin nổi.
“Anh nghĩ em sẽ nói à?”
“Không. Nếu em nói rồi thì giờ này anh ta đã đá cửa xông vào đây với một khẩu súng rồi.”
Wang Han rùng mình khi nhớ lại lần bị bắt trên đảo sau khi bỏ trốn trước đây. Thỉnh thoảng, cảnh tượng đó lại hiện về trong mơ, và những ngày như vậy, anh ta lại đặc biệt cẩn trọng. Wang Ryun vào phòng rồi lôi xềnh xệch gã đàn ông đang lăn lóc dưới sàn ra ngoài. Vừa được gỡ băng keo, gã ta đã hét lên.
“Các người muốn gì? Cứ nói đi, muốn gì tôi cũng cho! Tôi nhiều tiền lắm! Tôi sẽ cho tất cả, ực—”
Ja Kyung lại dán băng keo bịt miệng gã lại. Ồn ào chết đi được. Nhức cả đầu. Ném chai nước rỗng vào thùng rác xong, anh mở một chiếc vali du lịch ra để nhét gã đàn ông vào. Gã này là người Nhật, cánh tay phải của một tổ chức lớn. Thế nhưng gã lại trở thành đối tượng bị truy nã sau khi tuồn bí mật của chính tổ chức mình cho Hồng Kông.
“Cứ cầu nguyện cho nhiều vào. Dù gì thì thời gian ngươi được hít thở cũng chẳng còn lại bao lâu đâu.”
Wang Ryun và Ja Kyung chuyển gã đàn ông vào trong vali. Gã ta bật khóc nức nở, gào lên những tiếng nghẹn trong cổ họng. Ánh mắt khẩn thiết. Giọng nói thê lương như sắp đứt đoạn. Trái ngược hẳn với những hình xăm sặc sỡ phủ kín cơ thể là một vẻ mặt tuyệt vọng.
Ja Kyung đăm đăm nhìn gã đàn ông rồi dứt khoát đóng nắp vali lại và kéo khóa. Tiếng rên rỉ và khóc lóc của gã dần tắt lịm. Dù gã có trăn trối điều gì, cũng chẳng có ai thực hiện cho.
Trên sân thượng một tòa nhà cao tầng, Ja Kyung hạ thấp người, dùng ống nhòm quan sát khách sạn ở tòa nhà đối diện. Một lát nữa, Wang Han và Wang Ryun sẽ vào phòng khách sạn ở tầng 22. Giao nộp gã đàn ông bị bắt cóc rồi đi ra là xong. Để đề phòng bất trắc, Ja Kyung đã ở phía đối diện, chuẩn bị sẵn súng bắn tỉa để chờ thời cơ.
Mấy tháng trời được Il Hyun yêu chiều như thú cưng, sống trong bình yên nên giờ đây bàn tay cầm súng của anh bỗng có cảm giác lạ lẫm. Mới chỉ nửa năm trước thôi, anh vẫn còn đi giết người mà chẳng hề nao núng. Chẳng lẽ đây là lý do người ta nói con người là động vật của hoàn cảnh.
Anh lấy một thanh kẹo cao su từ trong túi ra. Cùng với tiếng rè rè từ tai nghe, giọng của Wang Han vang lên.
[Wei. Nghe thấy không?]
Ja Kyung cho thanh kẹo vào miệng.
“Nghe rõ.”
[Bọn anh tới nơi rồi, chuẩn bị đi.]
“Ừm.”
Anh thong thả nhai kẹo cao su, mắt không rời phía dưới. Vài chiếc xe màu đen dừng lại trước khách sạn. Những gã đàn ông to con với vẻ ngoài khác thường bước xuống rồi đồng loạt đi vào trong. Ja Kyung nắm lấy khẩu súng trường bắn tỉa, đưa mắt vào ống ngắm.
Gương mặt của Wang Han và Wang Ryun đang ngồi ở tòa nhà đối diện với vẻ hơi căng thẳng hiện ra rõ mồn một.
Reng, reng, chiếc điện thoại di động trong túi rung lên như thể đã canh sẵn. Chết tiệt, lại đúng lúc này. Anh định lờ đi nhưng nó vẫn không ngừng rung. Lấy ra xem thì thấy màn hình hiện lên dòng chữ ‘Anh yêu của tôi’. Thấy cửa phòng khách sạn mở ra, Ja Kyung vội ném chiếc điện thoại sang bên, tập trung vào tình hình trước mắt.
Bọn họ chào hỏi nhau rất ngắn gọn, và ngay sau đó, Wang Han và Wang Ryun nhận lấy chiếc cặp tiền.
Wang Han mở cặp ra để kiểm tra số tiền. Ja Kyung dồn hết sự tập trung vào từng cử chỉ của đối phương. Một cuộc trò chuyện ngắn diễn ra, rồi Wang Han và Wang Ryun an toàn rời khỏi phòng. Nhìn cánh cửa đã đóng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Giọng của Wang Han lại vang lên qua tai nghe.
[Wei. Bọn anh ra rồi đây. Xuống đi.]
Anh tháo ống giảm thanh ra khỏi súng. Đang thu dọn ống ngắm và giá đỡ cho vào túi thì một tiếng ‘RẦM!’ lớn vang lên. Ja Kyung bật người dậy. Gã đàn ông lúc nãy còn ở trong vali giờ đã rơi nát bét trên nóc một chiếc xe đang đỗ trước khách sạn. Máu đỏ tươi chảy xuống mặt đất, những người qua đường được một phen hoảng loạn.
Ngay sau đó, một tiếng nổ ‘ĐOÀNG!’ vang lên và tòa nhà rung chuyển. Tiếng la hét của mọi người inh ỏi, và từ căn phòng khách sạn nơi gã đàn ông ở lúc nãy, lửa bùng lên dữ dội. Cách chúng trừng trị kẻ phản bội không hề có chút dung thứ.
Sáng mai, các mặt báo sẽ đăng tin một nhân vật chủ chốt của tổ chức Nhật Bản đã nhảy lầu tự sát ngay giữa trung tâm Hồng Kông. Dù được ngụy tạo thành một vụ tự sát, nhưng đây cũng là một lời cảnh cáo. Trừng trị kẻ phản bội một cách công khai để gieo rắc nỗi sợ hãi cho các thành viên còn lại. Cứ như vậy để củng cố sự đoàn kết.
Anh thu dọn túi đồ, đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm rồi nhanh chóng lên một chiếc xe đen đang đợi sẵn trên đường. Anh có thể thấy những người đang vây quanh cái xác. Anh đối diện với gương mặt chết không nhắm mắt của gã đàn ông. Lời trăn trối của gã là gì nhỉ.
Chiếc xe nhanh chóng khởi hành, và ở phía xa, xe cứu hỏa, xe cảnh sát, xe cứu thương đang lao tới. Quay đầu lại, Ja Kyung phát hiện chiếc cặp tiền bên cạnh. Dường như có mùi máu tanh tỏa ra từ chiếc cặp đựng tiền.
Nhìn những chiếc xe cảnh sát lướt qua, Wang Han khẽ huýt sáo.
“Kéo đến như ong vỡ tổ nhỉ.”
“Kiếm được mớ tiền rồi, tối nay đi tìm mấy em gái chơi tới bến không?”
Nghe Wang Ryun nói vậy, Wang Han cười rồi chỉ ra sau.
“Anh muốn nhìn thấy Wei chết à?”
Ja Kyung cau mày. Dù anh cũng chẳng có tâm trạng đi chơi với phụ nữ.
“Đừng có nói như thể em bị quản lắm.”
Wang Han và Wang Ryun khúc khích cười.
“Chẳng phải sự thật là vậy sao? Tôi không ngờ cậu lại có tố chất sợ vợ đến thế đấy.”
Ja Kyung hờn dỗi đá vào ghế của Wang Ryun. Im đi, anh Ryun. Anh làm vậy tuyệt không phải vì sợ Il Hyun, mà vì đó là người mình thích nên phải giữ trọn đạo nghĩa, nhưng lời trêu chọc của anh ta vẫn không dứt. Ja Kyung đành bất lực sờ vào túi. Rồi mắt anh trợn tròn.
Chết tiệt. Điện thoại.
Chết tiệt. Mình bỏ quên chiếc điện thoại ném trên sàn lúc nãy rồi.
Bây giờ mà quay lại thì có quá nhiều ánh mắt dòm ngó. Chắc phải đợi đến rạng sáng mai mới quay lại được. Anh tiếc nuối, đành mượn điện thoại của Wang Han để gọi cho Il Hyun, nhưng hắn không nghe máy.
Anh đã thử nhiều lần nhưng kết quả vẫn vậy. Thấy thế, Wang Han hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Không nghe máy à?”
“Ừm….”
Thấy Ja Kyung sốt ruột, Wang Ryun lại cười khúc khích.
“Thấy chưa. Bị quản đúng rồi còn gì.”
“Còn không phải tại các anh à!”
Ja Kyung lại đá vào ghế của Wang Ryun, người đang thản nhiên nhún vai, thêm một lần nữa. Ban đầu anh thực sự nghĩ đây là một chuyến du lịch nên mới đi theo, nhưng hóa ra lại có mục đích khác. Thành ra anh đã lỡ nói dối Il Hyun. Vừa càu nhàu vừa gọi điện nhưng chỉ có tiếng chuông chờ chứ hắn tuyệt nhiên không nhấc máy.
Về đến chỗ ở, trong lúc đang thu dọn hành lý để trở về Ma Cao thì điện thoại của Wang Ryun reo lên. Anh ta xem số rồi gọi Ja Kyung. 'Giám đốc Kang'. Nhận điện thoại, Ja Kyung đi ra một góc cách xa anh em nhà Wang.
[Có chuyện gì vậy.]
“Em đi mua sắm rồi… lỡ làm mất điện thoại.”
Ja Kyung nói dối, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở phía xa, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút từ khách sạn. Ánh đèn của xe cứu hỏa và xe cảnh sát vẫn nhấp nháy. Trong lúc anh đang lơ đãng nhìn đi nơi khác, đầu dây bên kia khá ồn ào. Hình như còn có cả tiếng thông báo gì đó.
“Anh đang ở ngoài à?”
[Ừm. Sân bay.]
“Sao thế ạ?”
[Anh đang trên đường tới Hồng Kông. Có chuyện xảy ra rồi.]
Ja Kyung im lặng một lúc rồi quay lại nhìn Wang Han và Wang Ryun. Hai người họ đang uống rượu, không biết có chuyện gì vui mà cười hô hố. Ja Kyung khẽ cắn môi dưới.
“Sao anh lại tới Hồng Kông….”
[Một khách hàng làm ăn với anh chết rồi.]
“…….”
[Nghe nói là rơi từ khách sạn xuống.]
Chết tiệt, không lẽ nào.
“Tên người đó là gì ạ.”
[Furukawa Daichi.]
Hự, Ja Kyung suýt nữa thì bật ra một tiếng rên khe khẽ. Thấy sắc mặt anh không tốt, anh em nhà Wang đang cười đùa cũng nhận ra điều bất thường và nhìn về phía này. Anh nhăn mặt rồi lắc đầu với họ. Wang Ryun dùng khẩu hình miệng hỏi ‘sao thế’ nhưng anh không thể trả lời.
[Anh ghé qua đó xong sẽ sang Ma Cao. Chúng ta cùng về Hàn Quốc nhé.]
“…….”
Thấy anh chần chừ không đáp, hắn gọi tên Ja Kyung.
[Lee Ja Kyung.]
“Vâng….”
Sau khi nói thêm vài câu, cuộc gọi kết thúc. Ja Kyung cầm chiếc điện thoại đã ngắt kết nối, ôm mặt buông một tiếng chửi thề. Wang Ryun hỏi có chuyện gì, và Ja Kyung túm tóc với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Chết tiệt rồi….”
“Sao thế?”
“Gã vừa chết lúc nãy, hình như là khách hàng của Kang Il Hyun.”
Cả hai đồng thời đứng bật dậy. Cái gì!?
“Chết tiệt. Chắc không?”
“Biết đâu không phải thì sao.”
Ja Kyung nhìn hai người họ với vẻ mặt thất thần.
“Đến cả tên cũng giống hệt.”
“…….”
Tất cả đều lặng thinh. Dù đã nghĩ đến xác suất có thể không phải, nhưng xác suất có một người Nhật khác cùng tên rơi lầu chết ở khách sạn ngay trong hôm nay gần như bằng không. Tiếng tích tắc của kim giây trên đồng hồ đeo tay như một phát súng báo hiệu cái chết. Kẻ chủ mưu Wang Ryun bảo hay là cứ thế này chuồn đi, còn Wang Han thì nói nếu thật sự muốn chết thì cứ việc.
Cuối cùng, Ja Kyung dường như đã quyết tâm, anh thu dọn túi đồ của mình.
“Trước tiên cứ thu dọn đồ đạc đã. Chúng ta đi ngay bây giờ.”